Khương Văn Tuấn một bên hùng hùng hổ hổ, một bên chở Hoàng Khinh Vãn vào thành trì to nhất nằm chính giữa cung điện. Bọn thị vệ trông coi cửa chính có vẻ như hết sức kính trọng hắn, xa xa vừa nhìn thấy hắn quay trở về không dám thất lễ nhanh chóng chia thành hai hàng đứng sang hai bên, cúi đầu cực thấp. Thái độ của bọn trẻ con ban nãy và đám thị vệ này hoàn toàn tương phản, chuyện này càng khiến nàng sinh ra vài phần hiếu kỳ đối với "cữu cữu" vạm vỡ kia. Cho đến khi Khương Văn Tuấn mang Hoàng Khinh Vãn đi khuất rất xa thì những thị vệ kia mới lần lượt ngẩng đầu lên.
"Vừa rồi Tiêu Dao Hầu đang cõng một bé gái tiến cung sao?" Một thị vê mới đến bây giờ mới kịp phản ứng kinh ngạc thốt lên.
"Kêu gào cái gì, Tiêu Dao Hầu muốn mang ai đi vào chúng ta quản được sao!" Thị vệ lâu năm lên tiếng nhắc nhở: "Không có việc gì thì đừng đi trêu chọc vị gia gia này, cho dù ngươi có mười cái mạng nhỏ cũng không đủ cho ngươi chết."
"Tiêu Dao Hầu thật sự đáng sợ như vậy sao? So với các hoàng tử của Thánh Nguyệt Hoàng Triều còn khủng khϊếp hơn nữa."
"Tóm lại, về sau vô luận thấy Tiêu Dao Hầu làm chuyện gì cứ làm như không nhìn thấy, hoặc là đi đường vòng, tuyệt đối đừng lắm mồm, tốt hơn hết là biết thân biết phận."
"Đúng."
Hoàng Khinh Vãn ngồi trên vai khương Văn Tuấn, hắn cao hơn một mét chín cả mấy cái đầu giúp tầm mắt của nàng mở rộng không ít. Những cung nhân trên đường đi khi nhìn thấy hắn ở thật xa đã ngay lập tức cung kính cúi đầu nhường đường, không dám có nửa phần bất kính với Tiêu Dao Hầu.
"Cữu cữu, ngươi thật là uy phong, bọn họ đều sợ ngươi." Hoàng Khinh Vãn ở trên vai hắn, không tim không phổi vỗ đôi tay nhỏ bé nói ra.
"Đúng thế, cữu cữu rất uy phong." Khương Văn Tuấn được Hoàng Khinh Vãn vỗ mông ngựa hết sức thoải mái, ngay lập tức tâm tình trở nên thật tốt.
Hoàng cung Thánh Nguyệt Hoàng Triều cực độ xa hoa, khắp nơi lầu cao gác tía, cây xanh núi giả, vàng son lộng lẫy. Khương Văn Tuấn mang Hoàng Khinh Vãn đi thêm hơn nửa canh giờ, rốt cục đến một chỗ ít người để mắt tới bên trong cung điện. Nàng khẽ ngẩng đầu, bên trong đôi mắt đỏ sẫm ánh lên ba chữ to "Tiêu Vân Điện". Nơi đây rất u tĩnh, so với những nơi phồn hoa khác trong điện mà họ vừa đi qua, chỗ này cũng có vẻ phá lệ xuất trần.
"Tỷ!" Khương Văn Tuấn đứng bên ngoài Tiêu Vân Điện hét lớn một tiếng, đất đá dưới chân rung lắc dữ dội.
"Kẹt kẹt"
Một lát sau, cửa điện mở rộng ra, một thị nữ dáng dấp thanh tú diện bộ phục màu lục xoa đôi mắt đang mơ màng, mệt mỏi đi tới. Nàng căn bản không chú ý tới Hoàng Khinh Vãn đang ngồi trên vai hắn, vừa ngáp dài vừa oán trách nói, "Ôi ông nội của ta, nương nương còn đang ngủ, đánh thức nàng sớm như vậy, nàng sẽ không cao hứng."
"Mặt trời lên cao, còn ngủ cái gì!" Khương Văn Tuấn không còn gì để nói, mấy bước liền bước vào trong Tiêu Văn Điện. Thị nữ kia cũng không ngăn cản hắn, cảnh tượng như vậy nàng đã trở nên quá quen thuộc đến không thể quen hơn.
"Tỷ! Rời giường, nắng đã chiếu đến mông rồi!" Khương Văn Tuấn hướng thẳng đến trong tẩm cung mà đi, Tiêu Vân Điện trống rỗng, ngoại trừ thị nữ ngơ ngẫn vừa rồi thì không còn ai khác. Hoàng Khinh Vãn hiếu kỳ đánh giá chung quanh, xem chừng đây là tẩm cung của vị phi tần nào đó không được sủng ái, mới có thể hoang vu như vậy.
"Tiểu Tuấn, mới sáng sớm ồn ào cái gì, ta còn chưa ngủ đủ đó." Phía sau trướng phù dung truyền đến âm thanh nữ tử lười biếng, nàng ở trên chiếc giường lớn xoay người mấy cái lại tiếp tục lâm vào trong mộng.
"Tỷ, Tiểu Thập Thất trở về." Khương Văn Tuấn không nói nhảm, trực tiếp nói ngay vào điểm chính.
"Há, trở về thì trở về đi, sao lại cuống cuồng lên thế. Ta đang buồn ngủ, đừng quấy rầy ta..." Âm thanh nữ tử miễn cưỡng truyền ra.
Khương Văn Tuấn không còn gì để nói, Hoàng Khinh Vãn cũng đưa tay đỡ trán.