Hôm nay tìm được Thập Thất công chúa, chuyện này đối với Thánh Nguyệt Hoàng Triều bọn họ mà nói, so với đạt được Đại Thừa binh khí còn khiến người ta vui mừng hơn.
Khương Văn Tuấn lòng tràn đầy vui vẻ, đem Hoàng Khinh Vãn bay mười vạn dặm, bỏ rơi người của Thánh Nguyệt Hoàng Triều cùng Thiên Cơ Các thật xa.
Thẳng đến trông thấy một thành trì hào hùng khí thế, hắn mới từ không trung đáp xuống.
Hoàng Khinh Vãn trên đầu vai của hắn dụi dụi con mắt, đã sớm thận trọng đem viên đá màu đỏ kia cất vào.
Dưới mắt là một mảnh thành trì hào hùng khí thế, kiến trúc cổ san sát nhau, khí thế tương đối phi phàm.
Xa xa nhìn lại, phía trên thành trì, còn lượn lờ một tầng Hoàng Kim Long khí, mảnh thành trì này, giống như là kiến trúc tại trung tâm một tổ rồng, khiến cho người ta chấn động.
"Cữu cữu…" Hoàng Khinh Vãn nhịn không được nắm lấy lỗ tai Khương Văn Tuấn, một tiếng cữu cữu, Khương Văn Tuấn nghe gọi thật là dễ chịu.
"Tiểu Thập Thất, thế nào." Hán tử mười phần cường tráng, lúc này âm thanh lại hết sức nhu hòa.
"Có chuyện này, có vẻ như ta cái gì cũng không nhớ rõ." Hoàng Khinh Vãn trừng mắt đôi mắt to vô tội, nhìn qua dưới mắt thành trì, có chút không biết nói làm sao.
Một chỗ như vậy, một khi đi vào, nàng không thể không lộ tẩy, còn không bằng sớm làm lưu lại cho mình đường lui, “cữu cữu” này hẳn là rất thương yêu nàng.
"Cái gì?" Khương Văn Tuấn có chút kinh ngạc, vô tận đau lòng lập tức thoáng qua, hắn đem Hoàng Khinh Vãn từ đầu vai ôm xuống, nâng ở trước mắt, trong mắt tràn đầy trìu mến.
"Tiểu Thập Thất đáng thương, nửa năm qua khẳng định chịu không ít khổ rồi, đến nỗi mất trí nhớ." Khương Văn Tuấn xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói. Ngừng lại chốc lát, hắn lại nói tiếp, "Không sao, Tiểu Thập Thất, cữu cữu thần thông quảng đại, nhất định sẽ làm cho ngươi nhớ lại hết!"
"Vâng." Hoàng Khinh Vãn ngượng ngùng nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng lại bắt đầu lẩn quẩn các loại kế hoạch chạy trốn.
"Chà, lúc này mẫu thân ngươi hẳn là tới rồi, chúng ta đi gặp nàng trước, nàng nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ rất vui vẻ."
"Vâng." Hoàng Khinh Vãn máy móc nhắc lại cùng một chữ.
"Hắc hắc."
Khương Văn Tuấn cười ngây ngô hai tiếng, lộ ra hai hàng hàm răng trắng sáng, cưng chiều sờ lên đầu Hoàng Khinh Vãn, cười đến run rẩy cả người.
"Hô ---"
Thân hình hắn lóe lên, mang Hoàng Khinh Vãn chui vào một cái hồ lớn trong thành.
"Hắc Bàn Tử Tuấn về tới rồi!" Vừa mới vào thành trì, liền có tiểu hài tử, đứng ở đằng xa, chỉ vào lưng Khương Văn Tuấn nhỏ giọng nói ra.
"Ngươi mới là tên Hắc Bàn Tử, cả nhà ngươi đều tên Hắc Bàn Tử!" Khương Văn Tuấn giận dữ, xoay người sang chỗ khác, phẫn nộ trừng mấy tên nhóc xấu xa nói.
Hắn bất quá là làn da ngăm đen một chút, dáng dấp cường tráng một chút mà thôi, một cái cánh tay so với chân thường nhân còn to hơn, toàn thân trên dưới tất cả đều là cơ bắp, cơ hồ tìm không ra chút mỡ nào.
Cuộc đời thống hận nhất là bị người khác gọi hắn là Hắc Bàn Tử, hắn đen chỗ nào, mập chỗ nào?
"Cái này là tráng kiện, cái này là vạm vỡ, đồ không biết thưởng thức!"
“Hắc bàn tử tuấn, bàn tử mộc tiền đồ." (*)
(*)Tên Tuấn da đen béo, tương lai thành cây gỗ béo
Một đám tiểu hài tử vui sướиɠ đùa giỡn xung quanh Khương Văn Tuấn, không có chút nào sợ hãi hắn.
"Con cái nhà ai, không lễ phép như vậy, mẹ ngươi gọi các ngươi về nhà ăn cơm kìa! Không được quay lại!"
Hoàng Khinh Vãn im lặng, "cữu cữu" này của nàng thật là một cực phẩm.
“Hắc bàn tử tuấn, bàn tử mộc tiền đồ.”
Bọn chúng vui vẻ vòng quanh hắn thêm vài vòng, chúng quen tay từ trong túi lấy ra mấy khối bánh kẹo, một đường vui sướиɠ chạy mất.