Hoàng Kinh Thiên Hạ: Chí Tôn Tiểu Độc Phi

Chương 50: Âm hồn thiếu phụ


"A... "

Sau một lát, chỉ nghe thấy tiếng thét kích động từ bên trong truyền tới, tiếp theo liền nghe một trận âm thanh binh binh bang bang, một giây sau thiếu phụ cùng với một cái tổ chim trên đỉnh đầu, trên thân mặc bạch y, đôi mắt thâm quầng cực sâu, nhìn như một âm hồn vọt ra.

"Tiểu Thập Thất, Tiểu Thập Thất của ta ở đâu!" Ánh mắt của nàng như diều hâu, khóa chặt trên thân thể Hoàng Khinh Vãn.

Hoàng Khinh Vãn bị giật mình kêu lên, trong ấn tượng phi tử hẳn là người đoan trang hiền thục, xinh đẹp như hoa mới đúng, nữ tử trước mắt này giống như nữ quỷ, xém chút hù chết nàng.

"Á, Tiểu Thập Thất của ta!" Nữ tử trong nháy mắt nhìn thấy Hoàng Khinh Vãn, lập tức suối lệ tuôn trào, xông đến đem cả người nàng ôm vào ngực, "Ai da, nửa năm nay người biến mất ở đâu, mẫu thân nhớ người muốn chết!"

"Mẹ của ta ơi!" Hoàng Khinh Vãn bị nàng siết đến sắp tắt thở, hai tỷ đệ nhà này, sức mạnh đều lớn phi thường, nàng thật vất vả mới tránh thoát khỏi vòng tay ôm ấp của nữ tử này.

"Haiz..." Nữ tử nghe thấy nàng gọi mẹ, lập tức buông nàng ra, đưa đôi tay lên mặt nàng bóp lại bóp, nói, "Chà, xem nào, để mẫu thân nhìn xem, ngươi gầy đi phải không?"

Nước mắt của nàng có hồ muốn đem y phục của Hoàng Khinh Vãn thấm ướt, Hoàng Khinh Vãn toàn thân nổi da gà, hơn nửa ngày đều chưa kịp phản ứng , mặc cho nữ tử này xem nàng giống đống bún mọc nắn bóp tới lui.

"Ai da thật đáng thương, bất quá mới nửa năm, tại sao gầy nhiều như vậy!" Nữ tử cơ hồ sờ soạn khắp thân thể nàng, xác định nàng không có gì đáng ngại, rốt cục mới có mấy phần yên tâm.

"Ây da, mẫu thân như ta cứ tưởng ngươi đã chết rồi."

Diễn tuồng phải diễn nguyên bộ, Hoàng Khinh Vãn đợi đến khi cảm xúc của nữ tử kìa vừa ổn định, liền bổ nhào vào trong ngực nàng giống như một con bạch tuộc, tỏ vẻ vô cùng đáng thương.

“Hu hu, mẫu thân cũng rất nhớ ngươi!" Nữ tử gạt đi nước mắt ràn rụa trên mặt , đưa tay nàng ôm vào trong ngực, trên mặt hiện lên vô vàng lo lắng "Con à, nửa năm qua mùa đông có lạnh lắm không, có bị đói không, có người nào bắt nạt con không? Mẫu thân thật đúng là đau lòng muốn chết, mỗi ngày đều ngóng trông ngươi trở về."

"Mẫu thân đừng khóc, ta đây không phải đã trở về rồi sao." Hoàng Khinh Vãn nâng bàn tay nhỏ nhắn lên, lau nước mắt trên mặt nữ tử.

Nàng mặc dù là người giả mạo, nhưng nữ tử này rõ ràng rất đau lòng, cũng rất quan tâm. Nàng chân chính cảm nhận được tất cả tình cảm này. Từ nhỏ Hoàng Khinh Vãn đã là cô nhi, chưa từng một ngày biết qua mùi vị được phụ mẫu yêu thương, bây giờ lại xuất hiện một nữ tử như thế này trước mặt nàng, khiến nàng hiếm hoi động lòng trắc ẩn.

"Không khóc, mẫu thân không khóc, cục cưng của ta trở về rồi, mẫu thân nên cao hứng mới đúng." Nghe thấy nàng nói như vậy, nữ tử rốt cục nín khóc mỉm cười, mọi chuyện qua đi ánh mắt của nàng lại hướng về phía Khương Văn Tuấn: "Tiểu Tuấn, cám ơn ngươi đã mang cục cưng về, tỷ tỷ cảm tạ tám đời tổ tông nhà ngươi."

Khương Văn Tuấn lườm nguýt phản bác, "Tỷ, tám đời tổ tông của ta cũng chung một nhóm người với của ngươi!"

"Ha ha ha." Nữ tử vui sướиɠ cười, "Dù sao tỷ tỷ cảm kích ngươi cả một đời, nếu không tỷ tỷ sẽ mang phụ mẫu đến để cảm ơn ngươi?"

Khương Văn Tuấn nghe xong, lập tức mặt đều tái rồi, "Được rồi tỷ, ngươi không một đời liên lụy đến ta đã là A Di Đà Phật. Ngươi hãy bỏ qua cho ta đi, hai lão ngoan đồng kia mà tới đây, còn không phải là sẽ đem ta tra tấn đến chết!"

Nữ tử cười yếu ớt ôm Hoàng Khinh Vãn vào ngực, thần sắc cực kỳ dịu dàng.

"Đúng rồi tỷ, Tiểu Thập Thất mặc dù tìm thấy, nhưng nàng giống như mất trí nhớ."