Khi Đồng Tân nói chuyện luôn dùng vẻ mặt này, vậy nên Cúc Niên Niên mới tin đây là sự thật. Cô định nói gì đó thì vừa quay đầu lại đã bị dọa sợ nhảy cẫng lên.
Một chân Hoắc Lễ Minh đặt trên bậc cầu thang, đứng yên tại chỗ, biểu tình cực kì phức tạp.
Đồng Tân cũng không ngờ anh lại quay trở lại, dù sao nói xấu sau lưng người ta cũng cảm thấy hơi áy náy.
Hoắc Lễ Minh lẳng lặng đứng nhìn cô, sau đó cười rộ lên, khóe miệng như một cảnh quay chậm, mỗi một phân cảnh là một sự biến hóa cảm xúc khác nhau, cuối cùng tán thành nói: “Là có ơn cứu mạng, tôi rất muốn lấy thân báo đáp, nhưng nhà anh ấy lại không muốn, bạn học, giúp tôi nói vài lời tốt đẹp đi.”
Cúc Niên Niên há to mồm: “Oa!”
Đồng Tân bất chợt cạn lời, rồi cô nói: “Bác sĩ Đồng có sở thích gì đó với đàn ông đâu.”
Cúc Niên Niên khép lại khuôn miệng đang há to của mình.
Hoắc Lễ Minh tiến đến gần hai người, cười nhẹ, sau đó đưa ô cho cô: “Cầm nhầm rồi.”
Chiếc ô vừa rồi anh đưa cho cô là một chiếc ô kẻ caro màu sậm, còn chiếc ô với những quả dâu tây nhỏ anh vẫn đang cầm trong tay. Đổi xong, Hoắc Lễ Minh một tay đút túi rồi bỏ đi.
Mưa vẫn còn rơi.
Cúc Niên Niên luôn cảm thấy quen mắt, đi xuống được mấy bậc thang cô bất chợt nhớ ra: “Tân Tân, người này với cái người mẫu nam trong tạp chí mà lần trước cậu vừa nhìn đã chảy máu mũi là cùng một người à?”
Đồng Tân: “...”
Tưởng rằng cô không nhớ ra, Cúc Niên Niên hưng phấn nhắc nhở: “Chính là cái người chỉ mặc qυầи ɭóŧ, cơ ngực còn rất....”
“Câm miệng!” Đồng Tân lấy tay bịt miệng của cô, một giọt mồ hôi chảy dọc sống lưng cô.
Mười một giờ đêm Đồng Tư Niên mới về đến nhà, đứng làm phẫu thuật cho bệnh nhân bị tai nạn xe một lần chính là tốn bốn, năm tiếng đồng hồ. Đồng Tư Niên mệt muốn chết, dựa vào ván cửa hít sâu một hơi.
Đồng Tân đứng ở cửa phòng ngủ, cửa phòng mở hé.
Đồng Tư Niên nhíu nhíu mày: “Còn chưa ngủ à?”
“Bài tập nhiều quá, em vừa mới làm xong.” Đồng Tân rót cho anh một cốc nước ấm.
Đồng Tư Niên cười một cái, lại hỏi: “Tiểu Hoắc hàng xóm có đưa ô cho em không?
Đồng Tân gật đầu.
Đồng Tư Niên vẫn còn nhớ rõ: “Lần trước cậu ta giúp chúng ta sửa xe, anh đã nói muốn mời cậu ta ăn cơm. Tuần này anh có ngày nghỉ, ko thì chọn chủ nhật luôn đi.”
Đồng Tân không nói gì nhưng trong đầu theo bản năng vụt ra một suy nghĩ --- cô có nên làm hết bài tập vào thứ bảy không nhỉ?
“Đi ngủ đi.” Đồng Tư Niên dịu dàng nhắc nhở.
Đồng Tân do dự một lát, vẫn quyết định hỏi cho rõ ràng: “Anh, anh biết CLB Cự Lãng không?”
“Hỏi cái này làm gì?”
“Thì," Đồng Tân mấp máy môi: “Làm ở đấy tiền lương có cao không?”
Yên tĩnh hai giây, Đồng Tư Niên lập tức đứng dậy, giữa hai lông mày mang theo chút tức giận: “Tân Tân, sao em có thể vì Bắc Đại khó thi vào mà lại thay đổi lý tưởng cuộc đời thế? Không cho phép, không thể được, đừng có mơ.”
Vẻ mặt Đồng Tân lơ mơ, khó lòng giải thích.
Nửa tiếng tiếp theo, Đồng Tư Niên giảng giải cho em gái về giá trị quan chính xác bằng tám nghìn từ. Đồng Tân yên lặng thở dài, đồng thời âm thầm phân tích chuyện này ra --- đều do hàng xóm mới không đứng đắn, cô đội nồi thay anh ta rồi.
Đồng Tư Niên nói tới miệng đắng lưỡi khô, một hơi uống cạn nửa cốc nước.
Đồng Tân nhìn theo anh, đạo lý này cô hiểu, nhưng mà...
“Vậy nên, anh, anh hiểu rõ về cái CLB kia như vậy là vì bình thường hay đến hả?”
Đồng Tư Niên: “...”
Tại trường Trung học số 1 Thanh Lễ, vào trưa thứ năm hàng tuần các lớp 11 đều sẽ có hơn nửa tiếng học thực hành. Đồng Tân bị giáo viên gọi đi để chép lại điểm thi, lúc tan học thì sắc trời đã tối, chỉ còn le lói một tầng ánh sáng nhạt.
Đợi mãi không thấy chuyến xe bus cô hay ngồi đến bến, Đồng Tân đành ngồi một chuyến khác, chỉ có điều sau khi xuống xe phải đi nhiều hơn mấy trăm mét. Đồng Tân đi qua một quán bán bánh rán, cô muốn đi đường tắt nên rẽ vào con đường nhỏ. Đi được nửa đường lại phát hiện trên đường đặt một tấm biển cấm đi lại vì bên này đang xây dựng lại.
Đồng Tân chỉ đành quay lại, nhưng quay được một nửa thì nghe thấy một giọng nói vô cùng rõ ràng. Cẩn thận nghe kĩ một chút, Đồng Tân lờ mờ đoán ra hình như học sinh hai trường nào đó đang đánh nhau. Xung quanh đây nhiều trường học, từ nhà trẻ đến đại học không thiếu trường tốt, nhưng ở chỗ vàng thau lẫn lộn như thế này, người không đi học, không có lý tưởng cũng có.
Không nói nhiều, học kỳ trước cô cũng gặp được hai ba người như vậy.
Vốn dĩ cô định không quan tâm mà bỏ đi như trước đây, nhưng bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc lọt vào tai cô: “Lên từng thằng hay lên cả đây?”
Sở dĩ nói quen thuộc không phải vì giọng nói ấy có gì đặc biệt, mà là âm cuối của người này. Đồng Tân luôn cảm thấy lúc anh nói chuyện có một kiểu hoang dã rất tự nhiên. Đồng Tân nương theo hướng âm thanh phát ra mà nhìn sang bức tường phía bên phải.
Hoắc Lễ Minh lượn quanh đường xá để mua một bao thuốc lá. Thành phố Thanh Lễ này anh còn chưa quen thuộc lắm, lúc về liền đi bằng đường khác. Thực tế thì từ ngày hôm qua anh đã bắt đầu phát hiện có gì đó không thích hợp.
Mười lăm phút trước, anh dừng bước trong con hẻm yên tĩnh giữa thành phố náo nhiệt này, nhìn vào mấy người chặn đường đứng cách đó ba mét mà cười khinh bỉ. Anh đã sớm đoán ra, Phó Quang Minh sẽ không bỏ qua cho mình.
Thời điểm còn ở Thượng Hải, hai người đã là nước lửa không cách nào dung hợp, Phó Quang Minh chính là một thằng ngốc phú nhị đại, Hoắc Lễ Minh cũng là kẻ xăm trổ đầy mình, là người trong cuộc sống không có tồn tại chữ “nhịn”, vừa liếc nhau đã có thể bắn ra tia lửa điện.
Sau này anh bị Đường Kỳ Sâm tống khỏi Thượng Hải, Phó Quang Minh quả thực rất đắc ý, ở Thượng Hải nói bậy nói bạ, nói anh chẳng ra gì cả.
Thù oán kết sâu, Phó Quang Minh tìm mấy tên côn đồ ở Thanh Lễ rồi chặn anh ở chỗ này.
Phía trước hai người, phía sau một người. Thân thể cường tráng, mặt mũi đầu trộm đuôi cướp, đều là kẻ đã từng luyện võ. Dù sao cũng chạy không thoát, Hoắc Lễ Minh thong thả cởi bỏ áo khoác rồi vung tay ném xuống đất.
“Lên từng thằng hay lên cả đây?” Đây là một sự khinh miệt và kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến cực độ.
Ba người kia không thèm nói gì mà lập tức ra tay đầy hung hãn.
Hoắc Lễ Minh nhặt nửa cục gạch dưới chân lên, đập vào gáy một người trong số đó. Động tác của anh quá mạnh mẽ, không hề để lại chút đường sống nào.
Một màn này đến quá vội vàng khiến Đồng Tân không kịp chuẩn bị, không giữ được thăng bằng trên thùng rác, suýt chút nữa đã ngã xuống đất. Cô che miệng lại, tim đập điên cuồng.
Thân thủ của Hoắc Lễ Minh cũng không phải hạng xoàng, mà đối phương hiển nhiên cũng có chuẩn bị mà tới. Hai người công kích phía dưới của Hoắc Lễ Minh khiến anh mất trọng tâm, tên còn lại tóm được phần xương sườn của anh rồi thừa thế đấm mạnh vào.
Tiếng huyên náo rất lớn, mỗi một lần đều là tiếng da thịt va chạm khiến người ta sợ hãi.
Đồng Tân ngây người. Thế giới màu xám tro, tàn nhẫn, máu me này không trong phạm vi nhận thức của cô. Hoắc Lễ Minh lấy một địch ba, tiếng kêu la, tiếng than đau, một mớ hỗn độn trải đầy dưới nền đất.
Đồng Tân tận mắt trông thấy cái gì gọi là lấy ít thắng nhiều.
Sự ác liệt khi đàn ông đánh nhau cùng với những chiêu thức như nước chảy mây trôi khiến cho cô đứng ngồi không yên, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này là một bức tranh sinh động, và những con người ở bên trong mang lại rất nhiều cảm xúc.
Đồng Tân dựa vào tường xem đến thất thần.
“Hey!” Bỗng nhiên Hoắc Lễ Minh kêu một tiếng, trong thoáng chốc cởi bỏ sự lạnh lùng, thậm chí còn có chút thả lỏng.
Đồng Tân lấy lại tinh thần, phát hiện anh đang nhìn cô, tròng mắt đen nhánh bị sát khí phủ vây như đang phát ra tia sáng. Anh giơ tay lên lau đi máu trên mắt, đuôi lông mày nhếch lên, cười mỉm nhìn cô: “Không phải sợ tôi sao? Hôm nay không trốn nữa à?”
Đối diện với cái nhìn này, trái tim Đồng Tân đập loạn. Mà giây tiếp theo, tầm mắt cô trở nên tối đen.
Hoắc Lễ Minh sợ ba người kia nhìn thấy mặt cô, giơ chân khẩy chiếc áo nằm dưới đất lên, sau đó dùng sức vung lên, đáp chính xác lên đầu Đồng Tân.
Bởi vì vừa rồi mới phân tâm nên tạo điều kiện cho đối phương ra tay, xương bả vai của Hoắc Lễ Minh bị bẻ ngoặt về phía sau, còn bị dồn vào đường chết. Anh buồn bực, trên trán xuất hiện từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu, nhưng vẫn không quên ngẩng đầu lên bức tường rồi quát: “Đi về nhà!”
Đồng Tân nửa nhảy nửa ngã khỏi thùng rác.
Hoắc Lễ Minh thoáng nhìn, thấy người đã không còn ở đây thì rốt cuộc cũng thả lỏng. Trên người anh bị thương nhưng vẫn đứng thẳng như trước, vết máu trên mặt tím bầm, quanh người tỏa ra lệ khí. Dường như đã không còn lo lắng gì nữa, đầu lưỡi Hoắc Lễ Minh đặt ở quai hàm, nhặt cây gậy gỗ dưới chân lên.
Đối phương nhìn nhau một cái, cùng móc từ trong túi ra một cái dao găm sáng loáng.
Đúng lúc này, một tiếng nói rất lớn vang lên: “Dừng tay!”
Hoắc Lễ Minh không thể tin được quay đầu lại.
Trên đầu tường, Đồng Tân đang nằm bò, có thể nói là dùng đến vẻ mặt hung dữ nhất cả đời này rồi: “Cách đây 200 mét chính là đồn công an, anh trai tôi chính là người giữ trật tự của thành phố này đấy! Không tin thì mấy người chờ xem, còn ba phút nữa thôi là cảnh sát sẽ đến đấy!” Đồng Tân nói rất thật, mà vừa hay là từ xa lại có tiếng xe cảnh sát văng vẳng truyền tới.
Một chuỗi động tĩnh liên tục như vậy, chỉ riêng khí thế đã có thể đè bẹp người, thêm vào đó trong lòng ba tên côn đồ cũng biết tự lượng sức, nếu cứ tiếp tục như thế này chưa chắc đã là đối thủ của Hoắc Lễ Minh. Bọn họ lùi lại vài bước, sau đó khập khiễng bỏ chạy.
Tiếng còi xe cảnh sát vẫn còn vang lên, bầu không khí ở nơi này đột nhiên lại tiếp tục im ắng, khôi phục dáng vẻ bí hiểm.
Hoắc Lễ Minh chậm rãi cúi người xuống, hai tay chống lấy đầu gối, kịch liệt thở dốc. Vài giây sau, anh nhìn Đồng Tân ở trên tường, giọng nói mỏng như dao: “Tôi bảo em đi sao em lại không đi, muốn chết phải không?”
Đồng Tân không lên tiếng, vất vả bò từ trên tường xuống. Cô đã bò được hai lần rồi, hơn nữa cái cảnh này hoàn toàn chẳng có gì là chân – thiện – mỹ cả, cho nên chân run như cầy sấy, căn bản không thể đứng vững được.
Đồng Tân bước hụt, ngã ngồi trên mặt đất.
Hoắc Lễ Minh theo bản năng bước lên phía trước nhưng người đã phủi mông đứng dậy rồi.
Đồng Tân lầm bầm một tiếng, chiếc áo lông màu trắng đã bẩn cả mảng lớn. Cô nhặt chiếc điện thoại ở dưới chân lên, thứ đang phát ra từ đó chính là tiếng xe cảnh sát.
Hoắc Lễ Minh thả lỏng lông mày, tay lùi về phía sau chống xuống đất, anh ta ngồi bẹp xuống rồi nhìn cô cười như không cười: “Còn thông minh quá nhỉ.”
Tay Đồng Tân đang run cầm cập, nghe vậy hung hăng nguýt anh một cái. Ý cười trên mặt Hoắc Lễ Minh càng sâu, nhưng như vậy lại chạm vào vết thương, đau đến nhe răng nhíu mày. Dư âm của sự sợ hãi khiến Đồng Tân chỉ đứng trong chốc lát rồi yên lặng xoay người chạy đi.
Bóng lưng màu trắng như một đám mây đang chuyển động, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Hoắc Lễ Minh khẽ cười một tiếng, hù dọa bé ngoan rồi.
Sắc trời lại tối thêm một chút, gió lạnh tràn vào trong con hẻm nhỏ, cuốn đi mùi máu tươi của trận đánh vừa rồi. Hoắc Lễ Minh nhịn lại đau đớn, vừa chuẩn bị đứng dậy thì bóng dáng màu trắng quen thuộc kia lại chạy về đây.
Chỉ có điều lúc này Đồng Tân lại mang theo một túi thuốc lớn, vì chạy quá nhanh nên cô vẫn đang thở dốc, ngồi xổm xuống trước mặt Hoắc Lễ Minh, giơ túi ni-lông lên chặn tầm mắt hai người.
Cồn i-ốt, bông y tế, bột thuốc Vân Nam... Hoắc Lễ Minh ngẩn người.
Đồng Tân lí giải vẻ mặt này của anh chính là sợ đau, vì vậy tức giận nói: “Đau chết cũng đáng đời anh.”
Nơi bị thương nặng nhất chính là cánh tay trái, Đồng Tân không dám di chuyển, giơ lọ thuốc lên không biết nên làm thế nào.
“Không sao đâu, gãy xương thôi mà.” Hoắc Lễ Minh lấy thuốc từ trong tay cô, thuần thục tự bôi thuốc cho chính mình.
Đồng Tân giật mình đến nỗi nói cũng không trôi chảy: “Gãy, gãy xương thôi mà?”
Hoắc Lễ Minh bị biểu tình của cô chọc cười: “Lần đầu tiên xem đánh nhau à?”
Đồng Tân nhìn anh: “Anh còn cảm thấy vinh quang lắm à?”
Hoắc Lễ Minh gật đầu: “Tôi lấy một địch ba, thắng rồi.”
Suy nghĩ của Đồng Tân đổi hướng, nhìn chòng chọc vào anh một lúc lâu. Ánh mắt cô rất nghiêm túc, trong lòng Hoắc Lễ Minh có hơi chột dạ: “Sao đấy?”
“Thân thể anh tốt thật.” Đồng Tân nói: “Thảo nào có thể trả hết tiền mua nhà một lần.”
“Có ý gì?”
Nếu đã nói tới đề tài này, hoặc có thể nói, Đồng Tân đã muốn cùng anh trao đổi chuyện này từ lâu rồi. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt dần ấm áp, ngữ điệu sâu xa: “Mặc dù nghề nghiệp nào cũng nên được tôn trọng, nhưng anh vẫn còn trẻ, dù sao cũng phải tính lâu dài một chút.”
“Anh đánh nhau rất lợi hại, nhưng người cũng sẽ già đi, tương tự, đợi đến khi anh có tuổi, đến thời điểm thân thể không còn tốt nữa, phải làm sao bây giờ?”
Hoắc Lễ Minh hoàn toàn đơ rồi.
Đồng Tân cảm thấy nói đến nước này đã rất rõ ràng rồi, mặt cô bắt đầu nóng lên, nhưng vẫn nói đến nơi đến chốn: “Hy vọng anh đừng đi làm ở nơi đó nữa. Bởi vì sóng lớn (cự lãng) rồi sẽ trở thành tĩnh mịch, mà anh cũng không thể ăn cơm thanh xuân cả đời được.”
Hai chữ “Cự Lãng” kia... Hoắc Lễ Minh nhíu mày, hiểu ra: “Em nghĩ rằng tôi đi làm ở nơi đó sao?”
Đồng Tân do dự, có phải vừa rồi cô nói quá nặng, làm tổn thương đến tự ái của anh hay không? Vì thế cô nói với ngữ khí nhẹ nhàng hơn: “Không sao, biết sai mà sửa là tốt rồi, em sẽ không khinh thường anh.”
Sợ anh ta xấu hổ, Đồng Tân đứng lên, muốn cho anh ta một không gian yên tĩnh. Đến lúc sắp đi thì Hoắc Lễ Minh bỗng nhiên lên tiếng: “Chờ đã.”
Anh bò dậy khỏi mặt đất, đưa một xấp tiền vào tay Đồng Tân: “Cảm ơn đã mua thuốc giúp tôi.”
Đồng Tân theo bản năng muốn trả lại.
Cách một lớp áo bông rất dày, Hoắc Lễ Minh chỉ cần dùng một ngón trỏ đã ngăn lại động tác của cô.
Đồng Tân nhìn anh, đôi mắt trong suốt không hề lên tiếng.
Biểu tình của Hoắc Lễ Minh rất thật thà, thấp giọng nói: “Cầm đi, đây là những đồng tiền khổ cực mà tôi bán thân đổi được đấy.” Anh ta còn cố ý đỡ lấy thắt lưng: “Nhưng làm tôi mệt muốn chết rồi.”
Đồng Tân: “...”
Tân Tân: Anh như vậy sẽ mất em đấy.
Niên Niên: Ba chữ “tôi mệt rồi” này thật sự có nghĩa là tôi mệt rồi đấy