Lúc gần đi, vẻ mặt ghét bỏ cùng phản ứng như bị tạt axit sunfuric của Đồng Tân khiến cho Hoắc Lễ Minh khó hiểu, nghĩ tới ba ngày cũng không tìm được đáp án, cô hàng xóm nhỏ này rốt cuộc đã nảy sinh hiểu lầm này với anh từ khi nào thế nhỉ.
Buổi tối anh liên tục soi gương, nhìn chính mình trong gương mà không thể tưởng tượng nổi... Ở nơi này, điều kiện làm “vịt” không phải quá cao rồi sao?
Đã mấy ngày Hoắc Lễ Minh không ra khỏi cửa, vết bầm tím vẫn còn rất rõ ràng trên mặt anh. Thứ năm Trình Tự gọi điện thoại cho anh: “Chiều thứ sáu tôi ngồi tàu cao tốc đến đó, cậu tới đón chứ anh Hoắc nhỏ?”
“Không tới.”
“Có cần dứt khoát như vậy không? Tình nghĩa huynh đệ chúng ta còn tiếp tục được hay không đây?”
Hoắc Lễ Minh không trả lời, đang tự thay thuốc cho mình. Cánh tay trái rách có hơi nghiêm trọng, còn cần tĩnh dưỡng vài ngày. Anh không định giấu diếm: “Thằng nhãi Phó Quang Minh kia âm thầm tìm người chặn đường tôi.”
Trình Tự hoảng hốt: “Bị thương rồi à?”
“Cánh tay với mặt.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng phẫn nộ: “Đờ cờ mờ cả nhà nó chứ! Tay chân nhanh nhẹn quá nhỉ, biết cậu ở Thanh Lễ không có chỗ dựa nên mới hạ thủ.”
Hoắc Lễ Minh buộc băng vải vào, không tiếp lời.
Trình Tự: “Hay tôi tạm thời không tới nhé?”
“Không sao, tới đi.”
“Nhưng không phải cậu bị thương sao, cánh tay hơi bất tiện.”
“Cánh tay rất tiện, mặt thì không tiện lắm.”
“Hở?”
Hoắc Lễ Minh ngẩng đầu, nghiêng nghiêng gương mặt nhìn về chiếc gương trước mặt: “Không được đẹp trai như trước rồi.”
Trình Tự: “?”
Hoắc Lễ Minh cúi đầu cắn băng vải, phối hợp cùng cái tay khác buộc vào. Lúc này vang lên tiếng đập cửa.
“Đợi lát nữa rồi nói.” Hoắc Lễ Minh cúp điện thoại, đi ra mở cửa.
Ở cửa, Đồng Tư Niên nhìn thấy anh mà ngẩn người. Nụ cười ôn hòa lập tức thu lại, chuyên nghiệp nhíu mày: “Sao lại bị thương?”
Hoắc Lễ Minh giấu cánh tay về phía sau: “Bác sĩ Đồng có chuyện gì sao?”
Phản ứng này của anh là đang uyển chuyển từ chối mọi sự soi mói và quan tâm. Đồng Tư Niên im lặng hai giây, biết điều không tiếp tục điều tra nữa. Treo lên nụ cười như vừa nãy: “Ngày mai có thời gian không? Tôi mời cậu ăn cơm tối.”
Hoắc Lễ Minh: “Không cần đâu, việc sửa xe gì gì đó chỉ là tiện tay thôi.”
“Vậy sao.” Giọng nói Đồng Tư Niên hơi nhỏ, trong hoàn cảnh này như đang có điều suy nghĩ.
Đồng Tư Niên cao hơn 1,8 mét, đeo một chiếc kính không gọng, anh ấy chính là kiểu đàn ông ôn hòa điển hình, đôi mắt hoa đào không hề đa tình mà tràn đầy sự dịu dàng.
Hoắc Lễ Minh phát hiện đôi mắt của anh em nhà họ Đồng giống như sinh đôi, giống hệt nhau chẳng khác chút nào.
Bề ngoài của bác sĩ Đồng phảng phất nỗi buồn vô cớ, không hiểu vì sao khiến anh nảy sinh hai phần hổ thẹn vì vừa nãy giọng điệu của mình không được tốt lắm. Giọng nói Hoắc Lễ Minh chậm rãi, giải thích: “Ngày mai bạn tôi qua đây.”
Đồng Tư Niên cười một cái: “Vậy được rồi.”
Hoắc Lễ Minh cho rằng chuyện đến đây là xong rồi, vì thế lễ độ gật đầu một cái.
“Cùng tới luôn đi, càng náo nhiệt.” Đồng Tư Niên nói.
Hoắc Lễ Minh lặng im.
Anh nhìn người rất chính xác, kể cả khi anh từ chối thì Đồng Tư Niên vẫn còn mười nghìn biện pháp chờ anh đấy. Còn nữa, anh biết con người bác sĩ Đồng không tầm thường chút nào.
Anh lại lần nữa phát hiện, anh em nhà họ Đồng ra chiêu không hợp lẽ thường y hệt nhau.
Nơi dùng cơm là do Đồng Tư Niên đặt. Thứ sáu, Trình Tự nhận được địa chỉ thì vừa xuống tàu cao tốc đã gọi xe tới đó, Hoắc Lễ Minh đến sớm hơn, đang cà lơ phất phơ ngồi trên ghế nghịch điện thoại.
Trình Tự vội vàng nâng cằm anhq lên: “Tôi xem một chút nào, à đu đu! Cái giá trị nhan sắc này lever có khác gì Trình Quốc Hoa đâu.”
Trình Quốc Hoa là bố của Trình Tự, về già mới có con trai, năm nay đã 68 tuổi.
Hoắc Lễ Minh hất tay anh ta ra: “Muốn chết à.”
Vốn Trình Tự còn có chút lo lắng, nhìn thấy người trước mặt vẫn còn nguyên lành hoàn chỉnh thì yên tâm rồi. Anh ta ngồi xuống bên cạnh, đưa một điếu thuốc sang.
Hoắc Lễ Minh không nhận, cũng không nói chuyện.
Trình Tự tự mình châm lửa, liếc anh một cái, trêu ghẹo: “Tôi từ nơi xa xôi đến thăm cậu đấy, cậu có thể nhiệt tình một chút được không?”
Hoắc Lễ Minh hừ nhẹ, quay đầu: “Không nhiệt tình được, tính tình lạnh lắm.” Sau dó, ánh mắt lại bắn ra vài phần không đứng đắn, giọng nói cũng trở nên nghiền ngẫm: “Làm việc buổi tối thật là khổ cực, bị ép khô cả rồi.”
“Đờ mờ! Lẳиɠ ɭơ chết mẹ cậu đi!”
Rốt cuộc Hoắc Lễ Minh cũng nở nụ cười, ôm lấy vai anh ta rồi vỗ vỗ: “Được rồi, đợi lát nữa sẽ có một người bạn đến đây cùng ăn cơm.”
Trình Tự cười hì hì nói: “Có thể uống rượu không?”
“Uống đi.” Hoắc Lễ Minh nghĩ đến bình thường Đồng Tư Niên còn phải tăng ca thì bổ sung: “Đừng uống rượu trắng, uống bia là được rồi.”
Vừa mới dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng của Đồng Tư Niên: “Xin lỗi nhé Lễ Minh, tôi tới muộn.”
So với “Tiểu Hoắc”, Hoắc Lễ Minh càng bị sự thiện ý trong tiếng “Lễ Minh” này làm nóng cả tai, anh quay đầu về phía sau thì lại bị cái người nho nhỏ phía sau Đồng Tư Niên làm cho giật mình.
Đồng Tân đeo balo, hôm nay cô mặc đồng phục mùa đông màu lam, kiểu dáng rất bình thường, rộng thùng thình làm nổi bật gương mặt dường như còn không lớn bằng bàn tay anh.
“Hôm nay bố mẹ tôi đều tăng ca, trong nhà không có ai, tôi đưa Tân Tân tới ăn luôn.” Trời sinh Đồng Tư Niên đã nhã nhặn, anh ấy cười rồi chủ động vươn tay về phía Trình Tự: “Chào anh, tôi là Đồng Tư Niên.”
Trình Tự mồm ngậm thuốc lá, còn chưa lấy lại tinh thần từ câu cảm khái “đờ mờ bác sĩ này cmn đẹp trai thế”, lúc này lại vì được quan tâm mà sợ hãi: “Chào anh, chào anh.”
Đồng Tân cố ý trốn ở phía sau Đồng Tư Niên, chỉ hơi ló mặt ra, vừa khéo lại chạm phải ánh mắt của Hoắc Lễ Minh. Cả người cô vẫn còn mang theo hơi lạnh, đôi mắt càng trở nên trong trẻo hơn.
Đối mặt chừng hai giây, Hoắc Lễ Minh theo bản năng nghiêng đầu sang chỗ khác.
Khi tới bàn ăn, anh hạ giọng nói với Trình Tự: “Bất kể là loại rượu bia gì cũng đừng có gọi.”
Trình Tự: “Được, vậy thì tôi uống.”
“Cậu cũng đừng có uống.” Đại khái bởi vì Hoắc Lễ Minh tìm thấy lương tâm nên lại bổ sung: “Nếu thực sự muốn uống thì uống sữa đi.”
Trình Tự khϊếp vía: “Ngài đây có bệnh à?”
“Không thấy trẻ vị thành niên à?” Hoắc Lễ Minh liếc mắt ra hiệu với anh ta, lại tiện tay ném điếu thuốc trong miệng anh ta xuống.
Trong lòng Trình Tự rối bời, nhưng đồ ăn vừa lên đã khiến anh ta bị hớp hồn bởi mỹ vị. Người phục vụ bưng lên mấy hộp Vượng Tử*, Đồng Tư Niên ồ lên một tiếng: “Không uống rượu sao?”
*một loại sữa ở Trung Quốc.
Trình Tự còn chưa lên tiếng, cái chân dưới bàn đã bị Hoắc Lễ Minh đạp cho một cái, anh ta lập tức nhe răng lắc đầu: “Tôi thích uống sữa hơn, tôi còn muốn tăng chiều cao.”
Đồng Tư Niên cười cười: “Được, vậy thì uống sữa.”
Cái tên Trình Tự này không thể nhịn được hỏi: “Bác sĩ Đồng, anh thực sự là bác sĩ sao? Tôi thấy gương mặt anh có mùi giống nghệ sĩ lắm.”
“Mùi gì cơ?”
“Mùi ngôi sao* í.”
Đồng Tư Niên vẫn cười, hơi hơi nghiêng đầu, giả vờ ngửi ngửi ống tay áo của mình: “Vẫn ổn mà, đâu có tanh**.”
*+**: ý của Trình Tự là Đồng Tư Niên mang đến cảm giác giống như một ngôi sao (星味=xing1wei4), nhưng Đồng Tư Niên lại cố ý nói thành (腥为=xing1wei4= mùi tanh), là từ đồng âm nhưng lại khác chữ, khác nghĩa.
Điểm cười của Trình Tự tương đối thấp, mở miệng cười haha. Bầu không khí lúng túng đã được Đồng Tư Niên yên lặng hóa giải.
“Hai người đều là người Thượng Hải sao?” Đồng Tư Niên vừa hỏi vừa gắp thức ăn cho Đồng Tân.
“Tôi thì phải, cậu ta thì không.” Trình Tự há to miệng nói: “Cậu ta là người Giang Tô, nhưng sống ở Thượng Hải được khoảng mười năm rồi.”
“Ở Thượng Hải có người thân không?”
Ở đoạn quan trọng thế này Trình Tự tự khóa miệng lại, nhìn thoáng qua Hoắc Lễ Minh.
Hoắc Lễ Minh dựa vào lưng ghế, cánh tay trái lùi về phía sau gõ gõ vào thành ghế, từ đầu đến cuối đều là một bộ dáng tùy ý, giọng nói anh nhàn nhạt: “Ừ, có một người anh.”
Đồng Tân ngồi bên cạnh yên lặng lay lay hạt cơm, chỉ có điều khi anh nói chuyện thì động tác của cô càng lúc càng chậm hơn.
“Mà sao lại muốn tới Thanh Lễ phát triển thế?” Đồng Tư Niên nói xoay quanh trọng tâm câu chuyện.
Trình Tự nháy mắt ra hiệu, giọng nói đặc biệt lớn: “Cậu ta ấy à, ở Thượng Hải thiếu không ít nợ tình.”
Chiếc đũa của Đồng Tân dừng trên hạt cơm, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tư nhìn về phía Hoắc Lễ Minh, mang theo một chút chất vấn, kɧıêυ ҡɧí©ɧ, xem trò vui, cuối cùng xếp thành một câu --- anh đúng là không có đạo đức nghề nghiệp mà.
Hoắc Lễ Minh không nói gì, huých Trình Tự một cái không nặng không nhẹ, kêu: “Này.”
Trình Tự cười hì hì: “Nhìn thấy không, chọc đúng chỗ đau của cậu ta rồi.”
Đồng Tân yên lặng cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.
Người phục vụ bưng lên món ăn đặc sắc của nhà hàng, món tôm cay ở đây được chế biến rất đỉnh. Đồng Tư Niên rất khách khí chỉ chỉ: “Tới đây, nếm thử biển hiệu ở đây đi.” Rồi nhanh chóng gắp một con tôm hùm đất phủ đẫm nước sốt thơm nồng.
“Bác sĩ Đồng, không phải bác sĩ các anh luôn chú trọng đến vấn đề chăm sóc sức khỏe sao? Cái gì mà trong bình giữ nhiệt ngâm cẩu kỷ các kiểu í.” Trình Tự ăn cay đến mức miệng đỏ bừng.
Đồng Tư Niên lấy khăn lau tay: “Tốt quá hóa dở, mỗi ngày ngâm nước cẩu kỷ nhất định sẽ nóng trong người. Nhưng bình thường chú ý ăn uống một chút cũng không sai. Giống như, anh nhìn con tôm này đi.”
Anh ta gắp một con tôm hùm đất vừa thơm vừa cay lên. Ngón tay thon dài tuyệt đẹp của Đồng Tư Niên dịch xuống một chút: “Đầu của nó là môi trường thích hợp cho ký sinh trùng. Nơi nuôi dưỡng đều là những nơi ẩm ướt, nơi này phải có trên trăm loại ký sinh trùng đẻ trứng.”
Trình Tự: “?”
“...” Động tác gắp tôm của Hoắc Lễ Minh trở nên chậm chạp.
“Đây là ruột của nó, nối thẳng tới não.” Nói đến đây, Đồng Tư Niên ôn hòa mỉm cười: “Hôm qua tôi có tiếp nhận một bệnh nhân bởi vì không chú ý nên hơn nửa phần ruột non bị lòi ra ngoài cơ thể. Chắc cũng gần giống với loại tôm mọi người đang ăn đấy, ăn được một nửa chính là như vậy đó.”
“...” Hoắc Lễ Minh rũ mắt xuống, suy tư nhìn một con tôm đã được lột vỏ một nửa, sau đó đặt xuống như bị số mệnh ngăn cản.
Trình Tự nghe thì có chút sửng sốt, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Đồng Tư Niên bình tĩnh nói: “Làm tiểu phẫu, đặt lại vào trong là được rồi.” Anh ta hơi nhếch cằm về phía Hoắc Lễ Minh: “Nhưng con tôm hùm đất trên tay cậu thì ruột không thể nào nhét lại được đâu, vậy nên nhân lúc còn nóng thì cứ ăn đi.”
Giọng nói Đồng Tư Niên mặc dù ôn hòa, nhưng cũng để lại cảm giác rằng thứ họ ăn nhân lúc còn nóng không phải tôm hùm đất mà là một cái đầu đầy phân.
Ngay cả kẻ ham ăn như Trình Tự cũng một lời khó nói hết, đặt đũa xuống, bưng cốc sữa đang đặt trên bàn lên, hiền lương thục đức uống vào. Nhưng bởi vì khi hút dùng sức quá nhiều khiến tiếng hút sữa vô cùng đột ngột.
“Anh uống hộp của em này, vẫn còn mới đấy.” Đồng Tân đưa của cô cho anh ta.
Đầu óc Trình Tự rất đơn giản, vừa đưa tay nhận vừa định nói cảm ơn thì Đồng Tân nhẹ giọng nói: “Uống nhiều một chút, không chi có thể cao lên, mà máu của anh cũng sẽ biến thành màu hồng rất hiếm, rồi sau đó sẽ có những đốm vàng xuất hiện, anh sẽ có thể phát sáng, như vậy sẽ càng đáng tiền hơn rồi.”
Trình Tự: “?”
Ánh mắt Đồng Tân từ dầu đến cuối vô cùng vô tội, Hoắc Lễ Minh quay đầu sang bên cạnh, khóe miệng hơi cong lên.
Đồng Tư Niên cũng cười rộ lên, tự mình gắp cho Trình Tự một con tôm lớn nhất: “Xin lỗi nhé, em gái tôi không hiểu chuyện.”
“Uống đi.” Hoắc Lễ Minh kín đáo đưa Vượng Tử của mình cho Trình Tự kèm theo một ánh mắt khinh bỉ đối phương ngu xuẩn: “Em ấy đưa cho cậu mà cậu cũng dám uống à? Cũng không nhìn xem trên bàn này ai mới là người cần cao thêm.”
Đồng Tân mới vừa rồi còn giảo hoạt lanh lợi lập tức ngẩng đầu lên, không nói gì nhìn về phía anh. Hoắc Lễ Minh bình tĩnh tiếp nhận ánh mắt của cô, bên trong nụ cười lạnh nhạt là một chút nghiền ngẫm.
Đồng Tư Niên nhẹ “à” một tiếng: “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn rồi.”
Đồng Tân: “...”
Ai muốn bị anh ta chọc chứ!
Cảm giác không rõ bị chặn trong l*иg ngực, không thể nói rõ ràng vui vẻ hay là không, nhưng trong mắt Hoắc Lễ Minh, dường như nhân tố khiến cô mất hứng tương đối nhiều.
Người phục vụ bưng món ăn cuối cùng lên, là món huyết vịt sốt*. Thời điểm món ăn được đặt lên bàn, thuận tiện xoay bàn ăn một cái.
*Chặt thịt vịt thành từng miếng rồi xào sơ, sau đó cho huyết vịt nguyên chất vào thịt vịt, tiếp tục xào cho đến khi thành hỗn hợp sền sệt,
Đồng Tư Niên nói với Đồng Tân: “Không phải em luôn nói muốn ăn cái này sao? Ăn nhiều một chút.”
Giọng nói rất nhỏ, cũng không có gì đặc biệt, nhưng đột nhiên Hoắc Lễ Minh lại đưa ngón trỏ ra, yên lặng cho bàn ăn dừng lại, món huyết vịt sốt kia đúng lúc dừng trước mặt Đồng Tân.
Đồng Tân còn đang đắm chìm trong tâm trạng không rõ tên kia, phân tâm mà đưa đũa gắp một miếng, nhưng gắp vài lần cũng chưa gắp được miếng vịt nào cả. Lúc này cô mới tỉnh táo lại, cảm thấy cứ như vậy thì không tốt lắm, nên dùng thêm chút sức.
Gắp thì gắp được đấy, nhưng mà...
Đồng Tân không nói gì nhìn cái phao câu mập mạp kia. Cô chưa từng ăn phao câu vịt nên không thể bỏ vào trong bát được, nhưng bỏ ra thì lại có chút không ổn. Còn đang ưu sầu lúng túng thì trước mặt xuất hiện một cái bát.
Hoắc Lễ Minh ngồi bên cạnh cô, sau khi giơ bát ra thì nhanh chóng nhấc lên cao, chạm vào đôi đũa của cô, cái phao câu vịt kia cứ như vậy rơi vào trong bát anh.
Đồng Tân kinh ngạc nhìn anh.
“Cảm ơn nhé.” Hoắc Lễ Minh nghiêm túc, đè nén giọng nói: “Biết tôi muốn bổ cái gì.”
Sau đó quay đầu cười với Đồng Tư Niên: “Bác sĩ Đồng, em gái anh đúng là tri kỉ mà.”
Trình Tự ngồi bên cạnh trợn mắt há mồm, người anh em này của anh ta không sao chứ?
Giây kế tiếp, Trình Tự yên lặng ngồi xa anh một chút, tốt nhất đừng xuất hiện cái hiện tượng truyền nhiễm giữa người với người.
Trên con đường tự bôi đen bản thân, Tiểu Hoắc một đi không trở lại....
Bác sĩ Đồng: Cuối cùng cũng coi như anh trở về với nghề nghiệp vốn có rồi.
Tân Tân: Chờ đấy, ngày mai sẽ mở cho anh kỹ năng mới.