Ngắm Sao Trời

Chương 9

Kỳ thực không cần Hoắc Lễ Minh dọa, trò lừa đảo bị vạch trần, ông lão bị lừa đầu tiên cào tóc đi báo cảnh sát, vừa đi vừa chửi, chủ sạp nào còn có thể để ý đến Đồng Tân.

Đồng Tân xoay người tiếp tục đi. Đi được một đoạn rất xa, Hoắc Lễ Minh gọi cô lại: “Có vẻ em rất thích gặp chuyện bất bình nhỉ.”

Anh đã trông thấy hai lần rồi, có tinh thần chính nghĩa là chuyện tốt, nhưng anh vẫn nhắc nhở: “Nếu như không có ai bên cạnh thì làm như em sẽ gặp phiền phức đấy.”

Đồng Tân dừng bước, quay đầu nghiêm túc nhìn anh : “Là anh ta tự nói mà.”

“Hả?”

“Anh ta hỏi em có phải lợi hại lắm hay không?” Đồng Tân suy nghĩ một chút, thản nhiên nói: “Em chỉ chứng minh cho anh ta thấy em rất lợi hại thôi.”

Hoắc Lễ Minh ngẩn người, sau khi phản ứng lại thì Đồng Tân đã đi vào cửa tiểu khu rồi.

Vài ngày sau Hoắc Lễ Minh lại in một đống thông báo tìm người, rồi đặt vào góc nhà cùng với đống lần trước chưa phát hết. Chỗ còn lại cao khoảng nửa mét, anh ta vừa định đi rót nước thì tiếng điện thoại vang lên, là Trình Tự gọi tới.

Giọng Trình Tự như gà gáy: “Anh Hoắc nhỏ, có hai chuyện với báo với cậu. Thứ nhất, tiệm lẩu của Chu Gia Chính năm sau sẽ khai trương.”

Vừa nhắc tới Chu Gia Chính, đầu Hoắc Lễ Minh lại thấy đau.

Chu Gia Chính là người anh em ở Thượng Hải của anh ta, là điển hình của kiểu nhiều tiền tùy hứng, vô cùng thân thiết với Hoắc Lễ Minh, vừa nghe anh ta tới Thanh Lễ đã quyết định đầu tư ở đây, nói rằng chết cũng phải chết một chỗ với anh Hoắc nhỏ.

Anh lập tức ném ra sau đầu, hỏi: “Chuyện thứ hai.”

“Cuối tuần tôi tới thành phố Thanh Lễ thăm cậu!”

Hoắc Lễ Minh ghét tiếng la, đưa điện thoại ra xa tai, chờ bên kia yên tĩnh lại mới đáp: “Tùy cậu.”

“Con bà nó, phản ứng của cậu là kiểu gì á?”

“Đối với cậu thì tôi có phản ứng gì?” Hoắc Lễ Minh khẽ hừ: “Đừng làm tôi buồn nôn.”

“Tôi cũng nào dám để cậu có phản ứng chớ, tôi cmn ăn không vô.” Tính tình Trình Tự lưu manh, tùy tiện như vậy đấy, thoạt nhìn là kiểu hữu dũng vô mưu, quen biết Hoắc Lễ Minh được gần mười năm, giao tình không thể chê được.

Trình Tự vui vẻ: “Tối thứ bảy tuần sau sẽ tới, có muốn mang cho cậu vài em không?”

Hoắc Lễ Minh nhàn nhạt đáp: “Ừ, dẫn mẹ cậu đến đây đi.”

Câu nói này có thể khiến người ta hoảng sợ, còn Trình Tự lại khó xử nói: “Sợ rằng hơi khó khăn một chút, tôi cũng không biết mộ bà ấy ở nơi nào.”

Nói chuyện không đứng đắn được khoảng ba phút, cuối cùng Trình Tự cũng tỏ ra quan tâm đến anh em: “Ở bên đó vẫn ổn chứ? Tâm trạng vẫn vui vẻ chứ? Sức khỏe có ổn hăm? Có cảm nhận được chân – thiện – mỹ của thế giới này không?”

Hoắc Lễ Minh không còn gì để nói. Nhưng ba chữ “chân – thiện – mỹ” lại khiến cô nhóc loli lực điền kia đột nhiên xuất hiện trong đầu anh.

“Đúng rồi, tôi nhắc nhở cậu nhé.” Tư duy của Trình Tự thay đổi rất nhanh, muốn nhảy số là nhảy số, nhưng lúc này đây giọng nói của anh ta vô cùng nghiêm túc: “Tiểu tử nhà họ Phó kia dạo này rất kiêu ngạo, đi khắp nơi bịa chuyện về cậu, mà thôi bỏ đi, nó là cái tên miệng chó không mọc được ngà voi. Thế nên cậu phải chú ý một chút, con chó này rất có thể đến Thanh Lễ làm phiền cậu đấy.”

Cơn tức của Hoắc Lễ Minh vọt lên: “Nó thấy sống không thoải mái thì cứ tới đây.”

Trình Tự thở dài: “Nói chung là, khoảng thời gian này cậu để ý một chút.”

Tiếng gõ cửa vang lên, Hoắc Lễ Minh cũng không muốn tiếp tục nói về chủ đề khiến người ta bực mình như vậy nữa, xoay người lại rồi cúp máy.

Khi anh ta mở cửa ra, hơi thở hung hăng vẫn chưa tản đi, giữa hai hàng lông mày vẫn còn sự âm u. Cộng thêm lúc ở nhà anh ta chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay, hình xăm trên tay lộ ra không sót một chút nào, nhìn qua vô cùng giống Tu La.

Đồng Tư Niên sửng sốt một chút, mất nửa giây hoài nghi có phải mình gõ nhầm cửa hay không.

Hoắc Lễ Minh vừa nhìn thấy Đồng Tư Niên, biểu tình lập tức thu lại: “Anh Đồng à.”

Trong tay Đồng Tư Niên cầm chìa khóa xe, chiếc xe đỗ ở ven đường vẫn đang nổ máy, bộ dáng rất vội vàng: “Thật ngại quá, tôi có một yêu cầu quá đáng. Vốn tôi định đi đưa ô cho Tân Tân vì trời sắp mưa rồi.”

Phía chân trời u ám, đám mây nặng trĩu giống như sắp sửa nện xuống mặt đất, đây chính là điềm báo của việc thay đổi thời tiết.

“Bố mẹ tôi đều không có nhà, bệnh viện lại vừa gọi điện thoại tới nói rằng có một bệnh nhân đang nguy hiểm cần phải phẫu thuật.” Đồng Tư Niên khó xử nói: “Cậu có thể giúp tôi đưa ô cho Tân Tân không?”

Hoắc Lễ Minh: “Mấy giờ tan học? Lớp nào?”

“5 giờ 30 phút, lớp 11.”

“Được.”

Đồng Tư Niên như trút được gánh nặng: “Cảm ơn nhé.”

Hoắc Lễ Minh nhìn những hoạ tiết hình dâu tây ở trên chiếc ô mà khẽ “xì” một tiếng, chả hợp tí nào, nếu là Popeye thì hợp hơn đấy.

Hơn 5 giờ một chút trời đã bắt đầu đổ mưa. Tiết tự học sắp kết thúc, giáo viên lại không ở đây, trong phòng học tiếng hò hét loạn cào cào, hầu hết mọi người chẳng ai muốn học hành gì cả.

Cúc Niên Niên đang thảo luận về nghệ sĩ nam được debut thông qua show tuyển tú, thỉnh thoảng lại lộ vẻ si mê.

Dương Ánh Minh “xời” một tiếng: “Body như mấy con gà đấy có gì mà mê thế?”

Cúc Niên Niên thề sống thề chết bảo vệ thần tượng: “Cậu thì biết cái gì? Đó gọi là mặc đồ vào thì gầy, cởi ra thì có da có thịt!”

“Filter không não.”

“Đi chết đi!”

Dương Ánh Minh là một phú nhị đại khá nổi danh trong trường, là tiểu thiếu gia có gia thế hiển hách, đương nhiên tính cách cũng kiêu ngạo, anh ta đưa poster đến trước mặt Đồng Tân: “Thế để Đồng Tân nói, người này, có đẹp trai không?”

Cúc Niên Niên nhảy dựng lên muốn đánh người: “Đưa poster cho tôi!”

Dương Ánh Minh mặt dày mày dạn hỏi Đồng Tân: “Cậu có thích kiểu này không? Có thích không? Không thích đúng không, vậy cậu thích kiểu con trai như thế nào?”

Trái tim Dương Ánh Minh, cả lớp đều tỏ tường.

Những tiếng cười ám muội vừa truyền đến thì chợt nghe thấy một tiếng kêu bén nhọn ở phía bên phải lớp học: “Cậu làm gì mà lại cầm đồ của tôi!”

Sự chú ý của cả lớp lập tức thay đổi, gần như đồng thời cùng quay đầu về phía sau.

Tại hàng thứ tư tổ hai, Lý Phù Cừ đứng lên, uất ức chất vấn Tiết Tiểu Uyển ngồi cùng bàn với mình.

Lý Phù Cừ buộc kiểu tóc công chúa, gia cảnh tốt khiến cô đã xinh đẹp nay lại còn hơn một phần cao ngạo sắc bén.

Khuôn mặt Tiết Tiểu Uyển đỏ bừng, cúi đầu, sống lưng cong xuống, không nói gì cả.

“Phù Cừ, sao thế?” Hai người chơi thân với Lý Phù Cừ đi tới.

Lý Phù Cừ lại càng uất ức hơn, chỉ vào Tiết Tiểu Uyển nói: “Nếu cậu cần thì nói với tôi một tiếng là được, có phải tôi không đưa cho cậu đâu. Nhưng cậu cứ năm lần bảy lượt như vậy, tôi, tôi...”

Bộ dáng muốn nói lại thôi khiến người ta cảm thấy tội nghiệp. Mặc dù lời còn chưa nói ra hết nhưng ý tứ thì rất rõ ràng. Bạn học khẽ bàn luận: “Là nói Tiết Tiểu Uyển trộm đồ đấy à?”

“Trời đất, không phải chứ!”

Mắt thấy tình hình không thể khống chế được nữa, lớp trưởng đi tới chủ trì công đạo, hỏi Lý Phù Cừ: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”

Lý Phù Cừ gạt mấy giọt nước mắt: “Cậu ta lấy băng vệ sinh của tôi!”

Cả lớp như vỡ tổ.

Bọn con trai cười vang, còn con gái thì kinh ngạc nhìn về phía Tiết Tiểu Uyển.

Tiết Tiểu Uyển vẫn duy trì tư thế kia, đầu cúi thấp, lưng cong xuống, trên bài là đề thi đã làm được một nửa, bàn tay đặt ở phía trên không hề nhúc nhích. Cô ấy giống hệt một miếng gỗ. Vậy nên câu nói “tôi không có” nhỏ như muỗi kêu chẳng được ai nghe thấy.

Phản ứng của bạn học khiến Lý Phù Cừ càng tức giận, lập tức khóc òa, nức nở lên án: “Đây cũng không phải lần đầu tiên, tôi biết hoàn cảnh của cậu khó khăn, nhưng chúng ta là bạn cùng bàn, cậu cũng không thể làm như vậy được.”

Bạn của Lý Phù Cừ phụ họa: “Đúng thế, Phù Cừ cũng có đắc tội với cậu đâu.”

“Không mua được loại đắt thì cũng có loại bảy, tám tệ mà.”

“Ngay cả cái này cũng muốn lấy.”

Ở trong mắt mấy cô nàng này, nghèo chính là cái tội.

Tiết Tiểu Uyển cắn môi, muốn ngẩng đầu lên nói chuyện nhưng khi nghe thấy mấy lời kia thì giống như quả cà tím bị đông lạnh*. Cô liên tục nói “tôi không có” nhưng trong lớp học quá ồn ào, lấn át hết tiếng nói của cô, hoặc là, căn bản chẳng có ai nghe cô nói cả.

*Cà tím bị đông lạnh sẽ khiến vỏ ngoài nhăn nheo, ở đây chỉ sự uể oải, không có tinh thần.

“Tôi không có”, môi Tiết Tiểu Uyển mấp máy.

Trong phòng học, tiếng cười nhạo, tiếng bàn luận, tiếng khóc của Lý Phù Cừ đan xen vào nhau trở thành một tấm lưới dày đặc, so với thời tiết âm u bên ngoài còn khiến người ta hít thở không thông hơn.

Sống lưng Đồng Tân thẳng tắp, viết xong câu cuối cùng của đề thi, ngòi bút đã dừng ở trên đó rất lâu.

Bên kia truyền đến giọng nói quái gở của Lý Phù Cừ: “Vậy thì báo với nhà trường đi, dù sao vốn dĩ cậu muốn nghỉ học mà.”

Nhất định là giọng nói quá đáng ghét, Đồng Tân không nhịn được nữa, lập tức đứng dậy. Cô quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người đang nói chuyện: “Cậu ấy nói cậu ấy không có, các cậu không nghe thấy sao?”

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng giống như công tắc, lập tức khiến lớp học trở nên yên tĩnh.

Không thể nào tin được, thế mà Đồng Tân lại bênh vực Tiết Tiểu Uyển!

Mặt Lý Phù Cừ không nén được giận, đến khi phản ứng lại được thì tất nhiên không thể chịu thua: “Cậu ta nói mà cũng tin được sao?”

“Thế thì dựa vào đâu mà lời cậu nói thì có thể tin?” Đồng Tân nhàn nhạt đáp lại.

Bạn học trong lớp trợn tròn hai mắt, trong lòng điên cuồng kêu gào: Trời má! Đồng Tân chơi cứng ngay trước mặt Lý Phù Cừ luôn kìa!

Gặp phải cảnh tượng này còn có Hoắc Lễ Minh chạy tới đưa ô, bước chân anh ta dừng trước cửa lớp học. Đôi mày anh cau lại, sau đó đứng ở phía sau cửa sổ, có chút hứng thú mà nhìn Đồng Tân.

Đại khái Lý Phù Cừ không nghĩ tới lại xảy ra chuyện này, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Đồng Tân, không nói được chữ nào, nước mắt lại cuộn trào nhiều hơn vừa rồi.

Đồng Tân vẫn giữ giọng nói bình thản: “Cậu đừng khóc vội, camera giám sát bên ngoài có thể nhìn thấy chỗ ngồi của các cậu. Kiểm tra camera xong thì cậu khóc cũng còn kịp.”

Lý Phù Cừ thở hổn hển: “Cậu!”

Đồng Tân nhìn thẳng vào cô ấy: “Tôi có thể giúp cậu báo cáo với thầy cô.”

Cúc Niên Niên ở bên cạnh đã sớm nhìn không quen bộ dạng tiểu thư của Lý Phù Cừ, phụ họa nói: “Đúng đấy, kiểm tra camera đi, nếu như sự thật không phải như thế, thì người nên nghỉ học là cậu đấy.”

Đột nhiên Lý Phù Cừ òa khóc đứng dậy: “Cậu ta đã lấy rồi, đã lấy rồi! Người như cậu ta lấy đồ của tôi rất bình thường! Tại sao cậu lại muốn nhắm vào tôi?”

Đồng Tân vẫn bình tĩnh như trước: “Vì sao? Chẳng lẽ cậu lại không biết sao?”

Lớp học lại lần nữa im ắng như bãi tha ma.

Ánh mắt Hoắc Lễ Minh đang đứng ngoài cửa sổ rơi trên người cô, không tự chủ cong cong khóe môi.

“Từ ngày đầu tiên thầy sắp xếp Tiết Tiểu Uyển ngồi cùng bàn với cậu thì cậu đã không thích cậu ấy rồi. Cậu không có quyền lấy cảm giác ưu việt của mình để làm thước đo đạo đức cho người khác.” Đồng Tân nói rõ ràng từng chữ một.

Sau mười mấy giây yên tĩnh, lớp học đồng loạt vang lên tiếng vỗ tay điên cuồng. Còn có nam sinh huýt một hồi sáo dài.

Lý Phù Cừ xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, có lẽ không ngờ sự tình lại đảo ngược thành ra như vậy. Cô buột miệng gào thét: “Ngồi cùng bàn với cậu ta không phải cậu, cậu đương nhiên thích nói thế nào thì nói!”

Đồng Tân không nói hai lời, gấp bài thi lại, sau đó trực tiếp mang bàn dời đến bên cạnh Lý Phù Cừ. Vẻ mặt cô bình đạm, nhàn nhạt nói: “Đổi đi, tôi ngồi cạnh cậu ấy.”

Hành động này.

Cái hành động này!

Cả lớp lại một lần nữa kinh ngạc đến ngây người.

Lý Phù Cừ sững sờ, ngây ngốc nhìn cô.

Chỗ ngồi cứ như vậy bị đổi cho nhau, chỉ là khi Lý Phù Cừ chuyển bàn dời đến vị trí cũ của Đồng Tân, bạn cùng bàn “vô tội” hít vào một ngụm khí, dùng giọng nói mà mọi người đều có thể nghe thấy nói: “Sao tôi lại xui xẻo thế này!”

Lý Phù Cừ cảm thấy nhục nhã, nhưng vừa rồi chính cô là người đã đối xử với Tiết Tiểu Uyển như vậy, chỉ đành cắn răng nhịn xuống.

Trò khôi hài đã kết thúc, nhưng thỉnh thoảng lại có người nhìn về phía sau một cái. Ánh mắt dò xét như ngàn mũi tên đâm vào trên người Tiết Tiểu Uyển. Từ đầu đến cuối cô không hề ngẩng đầu lên, mãi cho đến khi một bàn tay sạch sẽ, trắng nõn vươn ra.

Đồng Tân đưa cho cô một chiếc khăn tay màu hồng nhạt: “Đừng khóc.”

Tiếng chuông tan học reo lên.

Cúc Niên Niên lập tức xông tới, giữ chặt lấy Đồng Tân kích động nói: “Tân Tân uy vũ dũng mãnh!”

Dương Ánh Minh cũng xông tới, hôm nay lòng yêu mến lại nhiều hơn một chút.

Mọi người thu dọn cặp sách, Cúc Niên Niên kéo tay cô ríu rít ra khỏi phòng học.

“Nhỏ bạch liên Lý Phù Cừ này đúng là đáng giận... í—" Bỗng nhiên Cúc Niên Niên im lặng, chớp mắt nhìn về phía hành lang.

Chiều cao 1,85 mét của Hoắc Lễ Minh rất dễ khiến người ta chú ý, lại phối hợp với gương mặt có chút đẹp trai, sự hiện diện của anh khiến mọi thứ xung quanh trở nên lu mờ.

Khi Đồng Tân nhìn thấy anh cũng có chút ngơ ngác.

Hoắc Lễ Minh tiến lên vài bước, đưa chiếc ô trong tay qua: “Trời mưa rồi, anh trai em nhờ tôi tới đưa ô.”

Đồng Tân chậm mất nửa nhịp mới nhận lấy, trong chốc lát lại không biết nên nói gì.

Hoắc Lễ Minh nhìn cô một cái rồi đi luôn.

Không biết có phải ảo giác hay không, Đồng Tân luôn cảm thấy trong chớp mắt anh xoay người hình như đang cười. Mãi đến khi bóng lưng Hoắc Lễ Minh biến mất ở cửa cầu thang, Đồng Tân mới để ý là chiếc áo anh mặc bên trong hôm nay là một chiếc áo thun cao cổ bó sát.

Chiếc áo cao cổ che kín hình xăm. Từ lúc nhìn thấy anh, anh chưa bao giờ mặc áo cao cổ, ngay cả giữa mùa đông thì chiếc cổ thon dài cũng lộ ra, không hề sợ lạnh. Hôm nay thế này... Đồng Tân chợt nghĩ, là bởi vì phải tới trường nên sợ dọa bạn học của cô sao?

Cúc Niên Niên kéo tay cô, kích động nói: “Đây là ai thế? Cũng đẹp trai quá trời!! Là ai thế Tân Tân?!”

Đồng Tân rũ mắt xuống, suy nghĩ khẽ động, đột nhiên không muốn nói nhiều về thông tin của người hàng xóm mới này. Cô đàm đạm trả lời: “Không ai cả, là bệnh nhân của anh tớ.”

“Á?” Cúc Niên Niên buồn bực: “Anh cậu không phải làm việc ở ICU sao? Anh ta bị bệnh rất nghiêm trọng à?”

“Vẫn còn tốt.” Giọng Đồng Tân không hề gợn sóng: “Anh tôi phẫu thuật cho anh ta, xem như là có ơn cứu mạng.”

“Phẫu thuật gì cơ?”

Đồng Tân khẽ kéo khóe miệng lên: “Thay đổi khuôn mặt --- trước đây anh ta xấu lắm.”

“...”

“Đây là lần đầu tiên anh ta ra ngoài gặp người khác sau khi phẫu thuật, thế nào, miễn cưỡng nhìn được đúng không?”

“...”

Tiểu Hoắc rơi lệ, bác sĩ Đồng mệt mỏi quá trời.