Bệnh Nhân Đến Khám Đều Không Phải Người

Chương 2: Mời thần

Vào phòng họp ngồi ổn định, Hải Xuy Sa hỏi: "Nên xưng hô với dì thế nào ạ?"

"Tôi họ Lưu."

Sau khi dì Lưu ngồi xuống, tuy rằng vẫn còn bị vây trong khϊếp sợ và mờ mịt nhưng cũng không hoảng loạn, cảm xúc vô cùng ổn định. Trong phòng hội nghị cũng lượn lờ một mùi hương giống trong văn phòng của Mai Phong, không hiểu sao lại khiến người ta thấy yên ổn.

"Dì Lưu, đây là hợp đồng chữa trị của viện phía Tây bệnh viện Côn Lôn, mời dì xem qua một chút." Hải Xuy Sa đẩy một xấp hợp đồng thật dày qua.

Dì Lưu mơ mơ hồ hồ lật xem, lại không biết bản thân mình đang xem cái gì.

Hải Xuy Sa chỉ vào điều khoản trong hợp đồng, giải thích: "Căn cứ theo "Điều lệ chữa trị bệnh đặc thù" được sửa đổi năm 90 của nước ta, trong quá trình con gái dì chữa trị tại viện phía Tây bệnh viện Côn Lôn, có một phần nội dung phải được công khai với dì."

"Công khai..." Dì Lưu chậm rãi lặp lại, dường như còn chưa kịp phản ứng lại.

"Một mặt là đảm bảo quyền được biết trong quá trình chữa trị của mỗi công dân, mặt khác cũng là vì có thể mau chóng điều tra ra nguyên nhân bệnh, tiện cho nhân viên y tế dò hỏi các vấn đề có liên quan đến hạng mục công việc, giúp cho người bệnh kịp thời có được phương pháp điều trị chính xác."

"Bác sĩ, cô vừa nói... con gái tôi nó bị bệnh gì?"

"Bệnh yêu." Hải Xuy Sa thay đổi góc độ, giải thích: "Nói thế nào nhỉ, dì có thể hiểu là một loại bệnh tà. Theo cách nói dân gian chính là đυ.ng phải những thứ không tốt nên mất hồn. Cháu nghĩ dì cũng từng dẫn con gái đi thử những phương pháp dân gian rồi, cũng từng mời cái gì mà bà đồng này nọ đi? Có lẽ dì cũng không xa lạ gì với cách nói này nhỉ?"

"Đúng, đúng. Khi tôi còn nhỏ, người già trong thôn cũng hay nói như vậy... trẻ con đυ.ng tà gặp quỷ sẽ chấn kinh mất hồn phát sốt gì đó." Dì Lưu đỏ mặt gật đầu, tuy như vậy nhưng trong lòng vẫn tính toán, ngộ nhỡ nơi này là "bệnh viện lừa đảo" gì đó thì bà phải làm sao bây giờ?

Thật ra, đối với người mắc bệnh lâu ngày, mặc dù trong lòng đã có sẵn dự cảm sẽ bị lừa nhưng vẫn sẽ vì cầu một tia "ngộ nhỡ" mà lựa chọn ở lại, tiếp tục chờ đợi.

Thật không dám giấu, mấy năm nay bà đã dẫn con gái đi thử hầu hết các phương pháp, ngay cả "Đại tiên nhi" nơi xó xỉnh trong thôn làng hẻo lánh cũng đã tìm, đến nước bùa cũng từng uống, trong nước ngoài nước, chỉ cần có đường thì bà đều đi thử, mắc mưu bị lừa cũng không phải chỉ một hai lần.

Hôm nay bà đến cũng đến rồi, cũng chẳng sợ bị lừa nữa. Cho dù hiện tại Hải Xuy Sa có nói mình là thần côn thì bà cũng chấp nhận tin.

Lo lắng duy nhất của bà là sau khi bà đặt hết niềm tin vào nhưng con gái vẫn không được chữa khỏi.

Giọng nói của Hải Xuy Sa cố tình dịu dàng hơn rất nhiều, thân thiết nói: "Dì, dì xem trang thứ hai, chi phí nằm ở đó."

Dì Lưu cầm lấy hợp đồng, xem kỹ.

Phần tiêu chuẩn miễn giảm và thu phí có hẳn một bảng riêng, phân chia rõ cấp bậc thu phí.

"Nguyên nhận là yêu bệnh tổng công chia làm năm loại, từ mạnh đến yếu, theo thứ tự là S, A, B, C, D, căn cứ theo quy định của nhà nước, nếu thứ gây ra bệnh cho người bệnh từ cấp A trở lên, vậy sẽ được miễn toàn bộ chi phí. Dưới sự thẩm định của cháu, con gái dì thuộc bệnh cấp A cho nên chi phí sẽ do quỹ chữa bệnh đặc thù viện phía Tây bệnh viện Côn Lôn chúng cháu phụ trách."

"Vậy là miễn hết sao? Miễn hết... là miễn trừ toàn bộ hay là vẫn có thu phí ngầm?" Dì Lưu đã dẫn con gái đi khám nhiều năm, biết rõ bẫy rập lúc thu phí của một số bệnh viện tư nhân.

"Chi phí chữa trị miễn hết, nhưng chi phí nằm viện và thuốc trấn áp, vật lý trị liệu linh tinh mỗi ngày vẫn phải thu. Dựa theo kinh nghiệm chữa trị loại bệnh cấp A của chúng cháu thì cơ bản cần nằm viện một tuần để chữa trị." Hải Xuy Sa tri kỷ chỉ cho bà tiêu chuẩn thu những loại phí còn lại: "Những cái này có thể dùng thẻ bảo hiểm y tế, con gái dì có thẻ bảo hiểm y tế không?"

"Có, có."

"Vậy tính toán lại, chi phí rất ít, dì yên tâm." Hải Xuy Sa cười dịu dàng, trấn an lòng bà.

Kế đó dì Lưu hỏi thăm về việc thăm nuôi.

"Thời gian thăm bệnh mỗi ngày là cố định, ngoại trừ thời gian quy định dì đều không thể vào, khu nội trú chúng cháu không tiếp nhận người nhà thăm bệnh không hẹn trước." Hải Xuy Sa chỉ cho dì Lưu xem quy định.

"Vậy tôi cần phải tìm chỗ ở..." Mặt dì Lưu lộ vẻ khó xử.

Ở khách sạn? Phí ăn ở cũng cần tiêu tiền, tính toán ra thì cũng không ít.

Hải Xuy Sa dịu dàng nói: "Đối diện bệnh viện chúng cháu có một nhà khách, gọi là nhà khách Anh Chiêu, dì chỉ cần nói là người nhà của người bệnh chữa trị tại viện phía Tây bệnh viện Côn Lôn, ông chủ sẽ giảm nửa giá cho dì, một ngày ba mươi tệ. Nếu dì biết nấu cơm, giúp đỡ một chút còn có thể được miễn phí ba bữa hàng ngày."

Dì Lưu nói: "Để tôi đi xem thử trước, xem thử trước."

"Những thứ còn cần nói không nhiều lắm." Hải Xuy Sa trầm tư một lát, lật xuống trang cuối: "Chỗ này, dì Lưu, sau khi khám chữa bệnh kết thúc, trước khi hai người rời khỏi bệnh viện, chúng cháu sẽ làm mờ đoạn ký ức khi còn ở bệnh viện của dì và con gái dì, cái này sẽ do nhân viên từ Văn phòng Tổng bộ đặc thù của thành phố Khải Minh tự đến xử lý, bọn họ đều là nhân viên công vụ chính quy của nhà nước, sẽ cho dì xem công văn cho phép."

Hải Xuy Sa nói xong còn an ủi: "Không có tác dụng phụ, cũng không cần giải phẫu hay động dao kéo, chỉ giống như thôi miên thôi, ba phút là đủ. Sau khi xử lý xong còn sẽ gửi tặng dì và con gái một món quà nhỏ."

Quá trình này có thể nói là tri kỷ đến tận cùng.

Dì Lưu vẫn còn do dự, lúc này trên hành lang truyền đến tiếng thét chói tai của cô con gái. Mấy nhân viên chữa trị và chăm sóc bệnh nhân đeo khẩu trang và mặt nạ bảo vệ đẩy cô gái vào thang máy.

Hải Xuy Sa ngoài ý muốn nói: "Nhanh như vậy đã tỉnh lại, đó là hương được chế từ cỏ Dao!"

Viện trưởng Mai xem nó như bảo bối nhiều năm, một cây đã trị giá cả vạn tệ, về mặt lý thuyết, một sợi hương cỏ Dao đã có thể mê hoặc một con đại yêu cấp A ít nhất bốn tiếng đồng hồ.

Dì Lưu đau lòng không thôi, chạy ra trấn an con gái, lúc quay về phòng đã hạ quyết tâm: "Vậy chữa ở chỗ cô đi!"

Bà không còn do dự nữa, chỉ cần có biện pháp cứu con gái bà, cho dù là nhân y hay là quỷ y thì bà đều ký!

Dì Lưu cầm thẻ bảo hiểm và giấy nhập viện đã được Hải Xuy Sa ký tên đồng ý đi theo sự dẫn đường của Mai Phong, đến đại sảnh lầu một viện phía Tây xử lý thủ tục nhập viện.

Chỗ cửa sổ đăng ký có mấy người bệnh cũng đang xếp hàng.

Dì Lưu xếp ở cuối hàng, người bệnh phía trước quay đầu lại cười cười với bà, rất thân thiện.

Nụ cười này, cực kỳ giống mèo.

Cậu ta có một khuôn mặt trẻ con, nhìn qua chỉ khoảng hơn hai mươi, trên cái đầu cao cao là một mái tóc dày rối tung, bên trên cuốn băng vải, gồ thành hai cái túi nhỏ.

Mai Phong nhìn thấy băng vải trên đỉnh đầu cậu ta, kinh ngạc nói: "Là không thu được lỗ tai về sao?"

"Vâng." Người bệnh trẻ tuổi ngượng ngùng gật đầu: "Sáng nay, trước lúc đi làm bạn gái em có sờ đầu em, em không nhịn được, ra khỏi nhà đã lộ tai, còn không thu về được, may mà em nhanh trí, không đến chỗ làm, trực tiếp đến đăng ký..."

"Hơn phân nửa là do áp lực tinh thần, cậu vẫn còn gạt bạn gái nhỉ?" Mai Phong nói: "Đợi lát nữa đến phòng trị liệu vật lý của tôi, tôi xông chút khói cho cậu, châm mấy châm là được rồi."

Người bệnh trẻ tuổi nói: "Em muốn nhân cơ hội này muốn nhờ anh kê cho em ít thuốc uống... đã lâu không nhờ anh xem mạch, gần đây công ty chạy hạng mục toàn phải thức đêm. Em cứ cảm thấy dạo này thận em hơi hư, tóc và lông rụng hơi nhiều..."

"Hư hay không cậu nói không tính, tóc và lông rụng nhiều có khả năng do nguyên nhân khác, cũng có trường hợp thận tốt vẫn rụng tóc, chờ bắt mạch một cái lại nói tiếp." Mai Phong sờ sờ đầu mình, híp mắt cười nói.

Dì Lưu nghe được đoạn đối thoại kỳ lạ này nhưng bà cũng không rảnh bận tâm những cái khác, hiện tại trong lòng bà có một giọng nói cường điệu nói với bà: "Để con gái ở lại bệnh viện này chữa trị nhất định sẽ được cứu". Giọng nói này cứ lặp lại hết lần này đến lần khác, khiến bà không có cách nào quan tâm những thứ xung quanh.

Người bệnh kia nhìn bà, cảm khái với Mai Phong: "Xông hương mê hồn hả? Thật đúng là một pháp bảo."

"Ông nội tôi quý nó lắm, thật vất vả mới lấy ra dùng." Mai Phong nói: "Không còn cách nào, đây cũng là kinh nghiệm tích cóp được. Nếu không còn huân hương thì sẽ giống như trước kia, cho dù chúng tôi nỗ lực làm công tác chuẩn bị tâm lý cho bọn họ toàn vẹn đến cỡ nào, có châm cứu dự phòng thì lúc người nhà bệnh nhân tiến vào viện phía Tây thấy các cậu cũng sẽ bị dọa sợ. Ngộ nhỡ bị đám khác người các cậu dọa mất hồn mất vía lại phải tốn công giúp bọn họ gọi hồn về."

Dì Lưu khai xong thủ tục nằm viện thì quay về tìm Hải Xuy Sa.

Mai Phong dặn dò: "Con gái dì hẳn là được sắp xếp nằm viện ở lầu một khu nội trú, tuyệt đối đừng đi lên lầu, trên lầu phức tạp, lạc đường sẽ nguy hiểm."

Khu nội trú nằm ở tòa nhà số chín, được nối với đại sảnh khu khám bệnh bằng một hành lang bị đóng kín.

Khi dì Lưu tìm được Hải Xuy Sa, cô bác sĩ cao gầy này đang cầm một cuộn dây cảnh báo kéo dọc theo cầu thang nối lầu một với lầu trên, mở cuộn băng kéo ra để ngăn cách.

"Bác sĩ Hải..."

"Con gái dì ở phòng 1001." Hải Xuy Sa tháo thẻ công tác, dùng dây buộc tóc búi tóc lên, không đưa tay nhận lấy đơn nằm viện: "Nơi này ít người bệnh, lầu một cũng chỉ có cô ấy. Bây giờ dì có thể đi vào trò chuyện, cảm xúc của cô ấy đã ổn định lại rồi, trước mắt thần chí đang tỉnh táo, trạng thái cũng không tệ."

Hải Xuy Sa chỉ chỉ đồng hồ đeo trên cổ tay: "Đã qua Đông Chí, mặt trời lặn sớm, vậy nên dì phải rời khỏi khu nội trú trước bốn giờ, cháu sẽ để y tá nhắc nhở dì chú ý thời gian."

Chưa đến bốn giờ, y tá cười tủm tỉm tiến vào kiểm tra phòng, giục dì Lưu rời đi.

Dì Lưu hỏi vật dụng hàng ngày, y tá nói: "Bệnh viện chúng cháu sẽ cung cấp vật dụng hàng ngày."

"Vậy ngày mai mấy giờ tôi đến được?"

"Tốt nhất là khoảng mười đến mười một giờ sáng mai." Y tá nói: "Thời tiết ngày mai không tệ, một ngày trời nắng, dì cũng có thể ở lâu hơn một lát."

Trời tối.

Dì Lưu kéo hành lý đứng trước cửa bệnh viện, thấy được nhà ở bên kia đường sáng đèn, "Nhà khách Anh Chiêu".

Bà hỏi giá cả, đúng như lời bác sĩ Hải nói, ba mốt tệ, không đắt.

Phòng đơn giản sạch sẽ, tuy rằng nhỏ nhưng tiện nghi đầy đủ, còn có thể tắm nước nóng.

Ông chủ rất nhiệt tình, lại đang đúng thời gian ăn cơm chiều bèn giữ bà lại ăn cơm.

Khách trong nhà khách không nhiều, nhưng mỗi người thấy bà đều sẽ mỉm cười chào hỏi.

Dì Lưu mơ mơ hồ hồ, linh hồn tựa như đang bay, cứ vậy mà ngây ngây ngô ngô ăn cơm, cũng không rảnh nghĩ đến việc khác, về đến phòng, đặt đầu là ngủ.

Màn đêm buông xuống.

Lầu một viện phía Tây bệnh viện Côn Lôn, chỉ có gian phòng 1001 sáng đèn.

Hải Xuy Sa ăn đơn giản cho qua cơm chiều, dẫn theo y tá trưởng trực ban và một y tá nam cao lớn cường tráng tiến vào phòng bệnh.

Người bệnh trong phòng 1001 còn đang ngủ say, bọng mắt còn có quầng đen nhàn nhạt.

Trong tay y tá trưởng cầm một cái chuông đồng, y tá nam đặt một cái la bàn nặng trĩu xuống, sau khi bố trí ổn thỏa tất cả, y tá trưởng nói: "Có thể dẫn yêu."

Hải Xuy Sa xắn tay áo, lấy từ trong túi áo trên ra một cái khăn trùm đầu màu trắng giống như khăn voan, đội lên đầu.

Cô dùng kim lấy máu đâm vào ngón tay, giọt máu điểm trên đầu lưỡi, ngón tay vẽ bùa đồng thời khàn khàn thì thầm: "Tế cô dâu, hỏi quỷ thần."

Khăn trùm đầu nhẹ nhàng lay động, có đáp lại. Người bệnh trên giường đột ngột ngồi thẳng dậy, tóc tai rũ phía trước, chậm rãi ngẩng đầu.

Hải Xuy Sa nhìn chằm chằm người trên giường, hỏi: "Báo tên họ mi ra."

Miệng người bệnh hé mở, cực kỳ khinh thường: "Xí."

Thìa kim ô trên la bàn bắt đầu chuyển động điên cuồng, đầu tiên là ngừng ở số một, kế tiếp vẫn ngừng ở số một, sau là số sáu.

Khăn trùm đầu của Hải Xuy Sa cứ như nhiễm máu, chậm rãi thấm đỏ từ dưới lên.

Thìa kim ô đảo ngược, lại ngừng tại con số ba.

Chỉ kém một số, rất nhanh đã có thể định vị được chỗ ở của yêu vật này.

Đột nhiên thìa kim ô không nhạy nữa, bắt đầu điên cuồng xoay chuyển, tia lửa bắn khắp nơi.

"La bàn sắp nổ!" Y tá trưởng nói.

Y tá nam tay mắt nhanh nhẹn, gân xanh trên cánh tay tráng kiện nổi lên, bước đến dùng tay không bổ ra la bàn và thìa kim ô, trong lúc la bàn nứt ra làm bốn mảnh rồi bắn ra khắp nơi, anh ta đã chắn trước người Hải Xuy Sa.

"Muốn tìm tao? Muốn biết tên ông đây?"

Móng tay "người bệnh" dài ra, đồng tử co lại bằng hạt mè, hệt như xác chết vùng dậy mà nhảy từ trên giường lên, lao về hướng Hải Xuy Sa muốn cào xé: "Chỉ dựa vào chúng mày? Ha ha ha ha!"

Trên người y tá nam bị cào ra mấy miệng vết thương.

Y tá trưởng điên cuồng lắc chuông đồng trấn yêu.

"Người bệnh" cười to điên cuồng, cào trên người y tá nam vẽ bùa yêu, vết máu bắn tung tóe lên tường và khăn trải giường.

"Kiến càng đυ.c đại thụ! Kiều gia tế cô dâu hỏi đường? Hahaha, chút tài mọn! Nào nào nào, để ông đây gọi ít tiểu quỷ lên chơi với chúng mày! Đầu tiên là chơi hỏng mày!"

Móng tay dài nhuốm đầy máu chỉ về hướng Hải Xuy Sa.

Y tá nam giống như một tấm chắn làm bằng thịt, bất động như núi, một bước không rời.

Hải Xuy San thở sâu, trong miệng ngậm lấy ngọc bài áp hồn đeo trên cổ, hai tay lấy từ trong núi ra một phần hương trấn hồn màu vàng, châm lửa.

Một nén hương trấn hồn còn chưa dựng thẳng lên thì "người bệnh" kia đã vẽ xong huyết phù trên người y tá nam.

Huyết phù chiêu binh, mau đến trước trận!

"Người bệnh" này đang gọi quỷ đến!

Mặt đất dưới chân bắt đầu chấn động kịch liệt.

Nhưng chợt nét cười cuồng vọng trên mặt "người bệnh" kia lại thu lại, bỗng nhiên im bặt, "cô ta" cứng đờ xoay người, nghiêng đầu, trừng mắt nhìn về phía ngoài cửa, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Không, không thể nào... đây... đây rốt cuộc là nơi nào? Sao có thể có..."

"Cô ta" giống như cảm nhận được hơi thở nào đó, nói tiếng không tốt xong thì mau chóng "chạy thoát thân". Y tá nam ôm lấy người bệnh đã mềm nhũn, lúc đè lên vết thương đến cả mày cũng không động một cái.

Mặt đất dưới chân vẫn còn đang chấn động.

Tựa như có một "đồ vật lớn" ở ngay dưới tòa bệnh viện này, thức tỉnh.