Bệnh viện Côn Lôn, thành phố Khải Minh, trước quầy đăng ký trong đại sảnh viện phía Đông.
Người mẹ dẫn con gái đi xem bệnh đang nôn nóng xếp hàng.
Cô con gái khoảng hai bảy hai tám tuổi, hai tay bám lấy cánh tay mẹ mình, ánh mắt mỏi mệt dại ra, lẳng lặng rũ đầu, cằm gần như đã dán xuống tận ngực, đường cong cổ đều cứng đờ.
Sau khi đến lượt hai người, người mẹ tiến lên, cẩn thận nói với y tá trước quầy: "Chúng tôi... đăng ký."
Giọng điệu của y tá mặc đồng phục màu xanh trước quầy cực nhanh: "Xin chào, đến khoa nào?"
Người mẹ khó xử: "Chúng tôi... không biết."
Y tá trước quầy nhăn mày lại, ngẩng đầu nhìn về phía người mẹ này.
Bà mẹ này nhìn qua khoảng năm sáu mươi tuổi, dáng người thấp bé, quần áo phổ thông.
Bà giống như nhớ ra chuyện gì, nhỏ giọng nói: "Chúng tôi... là được giới thiệu đến tìm bác sĩ Mai khám bệnh."
Mày y tá càng nhíu chặt hơn, hỏi bà: "Bác sĩ Mai nào?"
"Bác sĩ Mai Phong." Ánh mắt người mẹ lập lòe không yên, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ: "Chúng tôi cũng chưa từng gặp, cũng chưa liên hệ trước... nhưng là được người khác giới thiệu..."
Bên cạnh, một y tá mặc bộ đồng phục màu hồng nhạt nghe được tên của Mai Phong thì vội nói: "Bên này bên này, bác sĩ Mai Phong làm ở viện phía Tây, bác hẳn nên sang bên này của cháu hỏi."
Cô ấy chỉ chỉ thẻ tên trước ngực mình: Nơi cố vấn viện phía Tây bệnh viện Côn Lôn.
Người mẹ kéo con gái đi qua: "Tìm bác sĩ Mai Phong... đăng ký thế nào?"
Y tá mặc đồng phục hồng mỉm cười nói với người mẹ: "Bác chờ một chút, cháu gọi anh ấy đến."
Hơn mười phút sau, cửa nhỏ có ghi "lối đi chữa bệnh và chăm sóc người bệnh ngừng bước" bên cạnh đại sảnh viện phía Đông bị đẩy ra, từ bên trong có một bác sĩ nam mặc áo blouse trắng đi ra.
Y tá áo hồng thấy anh thì chỉ chỉ hai mẹ con bên cạnh.
Bác sĩ nam sải bước đi đến.
"Xin chào," Anh ta nói: "Cháu chính là Mai Phong."
Bác sĩ Mai Phong khoảng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo và giọng nói đều tương đối ôn hòa, tựa như chính bản thân anh ta mang theo ánh sáng dịu dàng vậy.
"Người bệnh hẳn là cô ấy." Mai Phong nhìn về phía cô con gái ánh mắt đang dại ra, người sau ngẩng đầu liếc mắt quét anh ta một cái, lại cúi đầu tỏ ý không hứng thú.
"Không sai, là con gái tôi, là con gái của tôi bị bệnh." Người mẹ kích động lấy từ trong túi xách ra một túi bệnh án và phim chụp X quang lớn: "Năm kia, con bé làm nghiên cứu sinh năm hai, có thể do áp lực thi tốt nghiệp lớn, buổi tối khi đánh răng đột nhiên phát run, đó là lần đầu tiên nó phát tác. Tôi nhớ kỹ đó là ngày 27 tháng 11 năm kia. Sau đó con bé phát bệnh càng lúc càng thường xuyên, đã không còn cách nào tiếp tục ở lại trường học tập nữa nên tôi làm thủ tục cho nó tạm nghỉ học, đón nó về nhà rồi đưa đi khám..."
"Mấy năm nay chúng tôi đã đi rất nhiều bệnh viện, cái gì cũng đã kiểm tra rồi nhưng không phải bị động kinh, cũng từng tra ký sinh trùng nhưng không phải, cũng không phải do di truyền hay gen bệnh. Các bác sĩ đã xét hết mọi khả năng nhưng vẫn không tra ra nguyên nhân bệnh. Cuối cùng bọn họ nói là con bé vì áp lực học tập lớn dẫn đến tinh thần có vấn đề, kêu chúng tôi đi khám khoa tâm thần, uống thuốc khống chế để điều trị..."
Vành mắt người mẹ đỏ lên: "Chúng tôi cũng uống thuốc rồi nhưng bệnh vẫn không tốt lên. Bắt đầu từ năm ngoái, con bé run rẩy càng ghê hơn, lúc phát tác như biến thành người khác, nói hươu nói vượn, thét chói tai... mặt mũi vặn vẹo rất đáng sợ, lúc phát bệnh chẳng nhận ai cả, ánh mắt nhìn tôi còn rất đáng sợ, tôi cũng không còn cách nào mới, mới dẫn nó đi cầu thần bái phật..."
Mai Phong nhìn sơ qua hồ sơ bệnh án của bệnh nhân, người bệnh tên là Đồng Thư Nhã, năm nay hai mươi bảy tuổi, đã mắc bệnh được ba năm.
Sau khi đã hiểu được tình huống cơ bản, anh ta ngắt lời, nói: "Là ai giới thiệu bác đến nơi này của cháu?"
Cái này có hơi "mê tín phong kiến", người mẹ khó lòng mở miệng, một hồi lâu sau mới căng da đầu nói rõ: "Tháng trước tôi dẫn con bé đến một huyện nhỏ bái cái gì mà miếu Tam gia, nói là có thể phù hộ người bệnh khỏe lại... Lúc trên tàu hỏa quen một cậu trai... nhìn thì giống người đã đi làm, mặc tây trang, tôi vốn cũng không tin cậu ta nhưng người kia bấm đốt ngón tay tính cực kỳ chuẩn, tôi chưa nói câu nào cậu ta đã tính ra được việc con gái tôi mắc bệnh, còn biết là chúng tôi đi miếu Tam gia. Cậu ta nói không đi được, đi đến miếu hỏi mấy chiêu số linh tinh đó không bằng đến viện phía Tây bệnh viện Côn Lôn tìm bác sĩ Mai Phong, nói viện phía Tây bệnh viện Côn Lôn trị những chứng bệnh hiếm thấy này là cao tay nhất..."
Mai Phong: "Ồ, hóa ra là biết đến như vậy."
Anh ta cất bệnh án xong, nói: "Cùng cháu đến viện phía Tây thôi, bên này không có cách nào để cháu làm việc."
"Vậy bệnh của con gái tôi..." Người mẹ hỏi dò.
"Cháu phỏng chừng có thể nhìn ra, bệnh của cô ấy đúng là thuộc phạm vi trị liệu của viện phía Tây chúng cháu. Chẳng qua rốt cuộc cô ấy là bị bệnh gì, nên chữa thế nào thì cần phải tìm chuyên gia ở viện phía Tây của chúng cháu khám mới biết được." Anh ta kéo cửa hông bên cạnh quầy lễ tân ra.
Người mẹ kéo chặt lấy tay con gái, đi theo phía sau Mai Phong, không để ý đã đi hết một hành lang thật dài, người thì không có nhưng cửa sổ lại có rất nhiều.
"Bác sĩ Mai, muốn trị loại bệnh này đại khái cần chi phí bao nhiêu ..." Trong lòng người mẹ chỉ quan tâm đến chi phí chữa trị, không hề để ý đến biến hóa của cảnh vật và ánh sáng xung quanh: "Tôi muốn chuẩn bị tâm lý một chút."
Mai Phong an ủi: "Phí phải xem nguyên nhân bệnh, nguyên nhân bệnh khác nhau có tiêu chuẩn miễn giảm khác nhau, những cái này phải chờ xem chuyên gia phán định. Tình huống này của con gái bác đái khái phải nằm viện mất mấy ngày, bao nhiêu phí, miễn hết hay là miễn mấy phần, đến lúc đó đều sẽ nói với bác, bác đừng lo lắng."
Cuối hành lang lại là một cánh cửa, bên trên viết, đến viện phía Tây, bên cạnh lại để một cái biển cảnh báo "Nơi thi công quan trọng, cấm đi qua".
Mai Phong loay hoay mở cửa, thấy người mẹ nhìn chằm chằm cái biển, mặt lộ ra nghi hoặc, anh ta nghiêng người để hai mẹ con đi trước, cười nói: "Không cần quan tâm đến cái biển này, đặt cái này ở đây là để đề phòng người nhà bệnh nhân ở viện phía Đông đi loạn thôi."
Vào cửa, bên trong là một cầu thang bộ kiểu cũ, đèn treo kiểu cổ trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng tối tăm, mặt tường cũng đã bong tróc từng mảng từng mảng. Rẽ vài lần mới nhìn thấy một lối thoát hiểm bị khóa lại, dán giấy chỉ lên lầu hai, bên cạnh còn có một tấm gỗ.
Cô con gái u ám vẫn luôn im lặng chợt ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về tấm gỗ đào cổ xưa kia!
--- Viện phía Tây bệnh viện Côn Lôn, truyền thừa ngàn năm, biển hiệu lâu đời của quốc gia.
Mai Phong mở lối thoát hiểm ra, mời hai mẹ con đi vào: "Đây là lầu hai viện phía Tây, tầng lầu để chuyên gia hội chẩn."
Hành lang viện phía Tây không một bóng người, đối lập rõ ràng với viện phía Đông ồn ào náo nhiệt.
Người mẹ hỏi: "Bác sĩ Mai, viện phía Tây bệnh viện Côn Lôn và viện phía Đông... không giống nhau sao?"
"Đều thuộc một bệnh viện, chỉ là phương hướng trị liệu chính không giống nhau." Mai Phong cười tủm tỉm nói: "Viện phía Đông chữa trị cho người bình thường... khụ, bệnh tật của người bình thường. Con viện phía Tây à, có một bộ phận là chuyên trị chứng bệnh lạ như của con gái bác đây."
Đã đến văn phòng của Mai Phong.
Trong văn phòng vừa chật vừa nóng, không khí ẩm ướt, ngập tràn một loại mùi không nói rõ được là mùi gì, giống mùi cỏ thuốc trung y lại cũng giống mùi nhang khói trong chùa miếu.
Mai Phong ấn loa, giọng nói vang vọng toàn bộ viện phía Tây: "Bác sĩ Hải khu nội trú, mời đến phòng hội chẩn lầu hai."
Thần kỳ chính là âm thanh vang khắp viện phía Tây nhưng bên ngoài tường lại không nghe được một chữ nào.
Sau khi thông báo xong, anh ta ngồi vào sau bàn làm việc, gãi gãi mái tóc thưa thớt, vừa kiểm tra bệnh án vừa nói chuyện phiếm với bà mẹ kia.
"Mời bác ngồi, xin chờ một lát, cháu đang mời chuyên gia về phương diện này đến, cô ấy sẽ đến rất nhanh thôi."
Người mẹ quan sát quanh văn phòng, trang trí rất bình thường, bệnh án bày cả một bàn, phía trên đè một cái bình giữ nhiệt, bảy tám hộp cơm nằm ngổn ngang trong thùng rác, gần như sắp rơi cả ra ngoài.
Trên mặt bàn bày ảnh chụp gia đình của Mai Phong, một nhà bốn người.
"Bác sĩ Mai đã kết hôn rồi?"
"Vâng, cũng có hai đứa con rồi." Mai Phong cười nói: "Đứa lớn sắp lên trung học, đứa thứ hai cũng chuẩn bị vào tiểu học rồi."
Người mẹ ngạc nhiên: "Nhìn qua bác sĩ Mai còn rất trẻ tuổi, con cái đã lớn vậy rồi?"
"A... cảm ơn cảm ơn bác." Mai Phong vuốt vuốt tóc, bất an nói: "Thật ra cũng không trẻ lắm, gần bốn mươi rồi."
"Bác sĩ Mai nói chuyện thật nhẹ nhàng." Người mẹ chân thành nói.
"Có thể do khẩu âm, cháu nói tiếng phổ thông không tốt, quê vốn ở phía Nam." Anh ta nói: "Sau khi tốt nghiệp học viện Y thì đến bệnh viện này làm."
"Bệnh viện này... là tư nhân hay là của nhà nước?" Người mẹ hỏi.
"Tư nhân. Chẳng qua không cần lo, chữa trị loại bệnh hiếm thấy này của con gái bác thì chỗ chúng cháu là sở trường nhất. Tuy nói là bảy tám năm mới được nhà nước phê chuẩn cho xây bệnh viện nhưng chiêu bài Côn Lôn này là biển hiệu đã lâu đời đến cả ngàn năm rồi." Mai Phong cười nói: "Bao gồm cả họ Mai nhà cháu đây, bác cứ hỏi thăm là biết, chính là Mai gia trong tứ đại gia tộc Hải - Kiều - Tôn - Mai chuyên trị các loại chứng bệnh hiếm thấy."
Biển hiệu lâu đời cả ngàn năm?
Tứ đại thế gia y học?
"Là... bệnh viện trung y sao?" Người mẹ hỏi.
"Không không không, đây là bệnh viện tổng hợp. Tứ đại gia tộc của chúng cháu này nên giải thích thế nào nhỉ... Mai gia chúng cháu coi như dùng trung y, phương hướng chính là châm cứu xoa bóp. Tôn gia coi như là trung y thuần túy, bọn họ chuyên về thảo dược, chẳng qua giờ đã thất truyền. Hai nhà còn lại thì am hiểu đạo lý phải bắt kịp thời đại, phương diện kỹ thuật càng đa dạng hơn một chút. Nhưng đây đều không phải điểm quan trọng nhất, cuối cùng thì chữa các loại bệnh đặc thù này của chúng cháu vẫn là dựa vào thiên phú bẩm sinh và kinh nghiệm làm nghề y."
"Bác sĩ Mai làm y nhiều năm như vậy, hẳn là người thạo nghề..."
"Cháu? Cháu không phải, cháu còn kém xa, thiên phú và kinh nghiệm của cháu còn thiếu một chút." Anh ta xua tay, cười khiêm tốn: "Đợi chút nữa để bác sĩ Hải khám cho con gái bác, cô ấy rất lợi hại, là bác sĩ có thiên phú, bác yên tâm giao cho cô ấy là được, cô ấy nhất định có thể nhìn ra nguyên nhân bệnh của con gái bác."
Từ hành lang truyền vào tiếng giày cao gót cộp cộp có quy luật.
Mai Phong nói: "Cô ấy đến rồi."
Người mẹ quay đầu lại, bóng đèn sắp hỏng ngoài cửa nháy mấy cái, ở cửa xuất hiện một cô gái trẻ tuổi cao gầy.
Nhìn qua cô chỉ khoảng hai mươi tuổi, mặt mày tú lệ, sống mũi cao thẳng, mái tóc xoăn dày màu nâu đậm, áo blouse trắng cài kín cúc ôm lấy thân hình quyến rũ, cả người tản ra mùi hương ấm áp lại ngọt ngào như mật.
Cô xinh đẹp thời thượng không giống một bác sĩ, nhưng cô lại có một loại khí chất mạnh mẽ đáng tin cậy có thể khiến người ta tin tưởng.
Giống như cô đến tất cả bệnh tật đều có thể cứu được.
Nữ bác sĩ nện giày cao gót lướt qua người mẹ, lập tức bước đến chỗ cô con gái đang cúi đầu không nói.
"Bác sĩ Hải, em xem đi." Giọng điệu Mai Phong rất cung kính: "Anh đoán là cấp A."