Thứ không phải người lại càng có được trực giác nhạy bén, trong lúc đất rung núi chuyển mọi người đều ngửi được hơi thở "không phải dạng vừa" từ nơi sâu trong nền đất.
Trên lầu khu nội trú viện phía Tây bệnh viện Côn Lôn quỷ khóc sói gào.
Hải Xuy Sa vội vã chạy đến quầy y tá, mở loa phát thanh: "Xin mọi người trấn định, Mai Thừa ở lầu năm khu nội trú, bất kể xảy ra chuyện gì an toàn của mọi người nhất định sẽ được đảm bảo!"
Ngay cả khi Hải Xuy Sa mời vị tôn Phật Mai Thừa là con trai của rồng kia ra cũng không đạt được hiệu quả rõ ràng lắm.
Lầu năm khu nội trú là nơi thế nào chứ? Phòng chăm sóc đặc biệt ICU! Mai Thừa rất lợi hại, con trai riêng của lão long, truyền kỳ con trai nửa yêu nửa người, nhưng đó đều là lúc trước. Hiện tại không phải tên Mai Thừa đó cũng đang nằm ở phòng ICU sao? Thật sự đến một "tay to" thì Mai Thừa ông ta quản nổi sao?
Đang lúc luống cuống, mặt đất ngừng chấn động.
Đợi trong chốc lát, sóng yên biển lặng, tất cả như thường.
Cuối cùng vẫn không gọi ra được, Hải Xuy Sa nhẹ nhàng thở ra, trở lại phòng bệnh 1001, chuông trấn yêu trong tay y tá trưởng bị nứt ra một đường.
Trong lòng Hải Xuy Sa sợ hãi, còn chưa hiện thân đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, đến chuông trấn yêu có lịch sử tám trăm năm cũng không đỡ nổi.
Hải Xuy Sa hỏi: "Là kết thúc rồi? Không dẫn ra được?"
Y tá nam cường tráng gật gật đầu: "Hẳn là vậy."
Hải Xuy Sa vén lại tóc mái, đốt lại hương an thần, dặn dò y tá trưởng dùng dây thừng trói chắc Đồng Thư Nhã.
Cô lấy sổ khám bệnh ra, gạch bỏ cấp A bên trên, sửa lại thành cấp S, viết ngày và ký tên xong lại thở dài buồn bực.
"Thật khó giải quyết, lại đến một kẻ khiêu chiến sự nghiệp hành y của tôi đây mà."
Mẹ của Hải Xuy Sa là người của Kiều gia, một trong tứ đại gia tộc, người nhà họ Kiều có một tuyệt kỹ độc đáo, gọi là "tế cô dâu", chính là thông qua một phần hồn phách và máu thịt của bản thân làm môi giới, lừa cho yêu linh nói ra tên của bản thân.
Đối với yêu, tên thật của bản thể rất quan trọng, biết được tên của yêu linh đó là có thể ép buộc nó tiến hành đàm phán hoặc giao dịch.
Cho nên, loại phương thức chữa bệnh như "tế cô dâu" này sẽ được sử dụng vào giai đoạn đầu trong lúc chữa bệnh cho người bệnh bị yêu linh bám vào người, chờ sau khi xác minh chủng loại, tên, lai lịch của linh thể sống nhờ trong cơ thể mới có thể căn cứ vào tình huống thực tế để quyết định pháp đồ trị liệu tiếp theo.
Theo cấp bậc phân chia mà Trung Quốc mới ban ra sau khi thành lập, uy lực của một chiêu "tế cô dâu" này của Kiều gia được xếp vào cấp A, nói cách khác, theo lý thuyết, thông thường "tế cô dâu" có thể hỏi ra tên của đại yêu thuộc cấp A.
Không hỏi ra được, vậy chứng minh con yêu này ở trên cấp A.
Hải Xuy Sa nhặt mảnh vỡ của la bàn lên xem, hỏi: "Vừa rồi cũng cho ra kinh độ và vĩ độ gần đúng rồi nhỉ?"
Y tá nam nói: "Kinh độ đã có, 116 độ kinh Đông, vĩ độ mới được một số 3 độ Bắc, còn thiếu một số nữa."
"Không phải 8 thì ắt là 9." Hải Xuy Sa nói: "Tôi có nhìn lướt một cái, cái thìa đi ra sau số 7."
Sau khi y tá trưởng kiểm tra thì ngẩng đầu nói: "Là Thẩm Dương."
Bản thể của con yêu sống nhờ trong cơ thể Đồng Thư Nhã kia hẳn là ở Thẩm Dương.
"Yêu ở Thẩm Dương, cấp bậc nằm giữa A và S, trước mắt một phần linh thể bám lên và nắm giữ cơ thể của con người..." Giọng điệu của Hải Xuy Sa mơ hồ lộ ra vẻ không ổn: "A! Thật khó, đại yêu bên phía Đông Bắc cơ bản đều có năng lực bám vào con người!"
Cô vò vò tóc, nói: "Vẫn nên gọi điện thoại cho Văn phòng Tổng bộ đặc thù đi, để bọn họ gửi một bản danh sách qua."
Vẻ mặt y tá trưởng đau khổ, nói: "Bây giờ hả? Bác sĩ Hải, cô quên rồi sao, Văn phòng đã tan ca rồi, chỉ có thể chờ ngày mai lại gọi."
Đầu năm, Văn phòng Tổng bộ đặc thù yêu quỷ thành phố Khải Minh được điều đến một vị lãnh đạo mới, nghe nói không phải là yêu mà là một đại quỷ.
Quan mới nhà người khác đều "đốt ba cây đuốc" mà vị lãnh đạo quỷ này lại đi theo con đường "thân dân". Sau khi lên nắm quyền thì bắt đầu cải cách làm phúc lợi, đưa ra yêu cầu với tất cả yêu ma rằng không được tăng ca, sáng chín chiều năm, nghiêm túc thực thi.
"Tăng ca, vậy chứng minh năng lực bạn không đủ!"
"Chúng ta cũng là nhân viên công vụ! Chúng ta cũng nên làm việc dựa theo điều lệ chế độ của quốc gia! Vậy chuyện đầu tiên chính là ngăn chặn việc tăng ca, đi làm tan tầm đúng giờ!"
Quỷ lãnh đạo chuyện ma quỷ đạt được nhất trí tán đồng của nhóm nhân viên. Hiện tại danh tiếng của vị lãnh đạo quỷ này tốt cực kỳ, nói không chừng làm hai năm dưới cơ sở là có thể được đề bạt lên Trung ương giữ trọng trách lớn đó.
Hải Xuy Sa tự giễu: "Tốt hả, biết rõ phải tiếp sức nghiệp vụ cho viện phía Tây bệnh viện Côn Lôn chúng ta, kết quả người ta vẫn chấp hành chế độ sáng đi chiều về không ca đêm... Thảm vẫn là làm bác sĩ thảm, đến cả cái thời gian đi làm với tan ca cố định cũng không có."
Nếu hôm nay không có tiến triển gì, vậy chỉ đành tạm gác lại.
Hải Xuy Sa xử lý miệng vết thương giúp y tá nam, y tá nam thấy cô lấy thuốc tê, cứng rắn nói: "Không cần, cứ làm chay là được."
Hải Xuy Sa nói: "Miệng vết thương còn sâu hơn so với anh tưởng đấy, ít nhất chỗ trên ngực này cần phải gây tê."
Khuôn mặt cương nghị của y tá nam đỏ lên: "Vậy tôi biến về bản thể đi."
Tên của y tá nam là Hắc Phán, bản thể... là một chủng loại hiếm thấy.
Hải Xuy Sa cười: "Cầu mà không được."
Cầu sáng lóe lên, một con gấu trúc cực lớn rơi xuống đất, đường cong cơ bắp mạnh mẽ căn bản không hề liên quan đến cái loại quốc bảo cực dễ thương kia.
Hải Xuy Sa cắt phần lông xung quanh miệng vết thương, khử trùng, hai tay không run lấy một chút, thủ pháp thuần thục khâu lại miệng vết thương cho gấu trúc.
Xử lý xong vết thương của gấu trúc cô còn muốn lên lầu ba kiểm tra phòng bệnh.
Ở lầu ba có một bệnh nhân bị kết sỏi trong dạ dày, là một ngưu yêu, phẫu thuật được xếp lịch vào tám giờ tối ngày mai, hiện tại đang rơi vào tình trạng lo âu trước giải phẫu.
Hải Xuy Sa đi vào, đầu tiên là thu hết đồ ăn được anh trai cất trữ đi, kế đó lại tịch thu tất cả đồ dùng làm từ giấy, cuối cùng xem xét phim chụp X quang của anh ta, trong não lặp lại suy đoán phương án giải phẫu.
Ngưu yêu có cặp mắt nhỏ, mũi to, thành tinh đã được ba mươi năm, lí nhí hỏi Hải Xuy Sa xem có thể cho anh ta ngậm một cọng cỏ hay không.
"Tôi thề, tôi chỉ là ngậm để tự an ủi, tuyệt đối không nuốt!"
Hải Xuy Sa liếc mắt nhìn anh ta, ném qua cho anh ta một cái thìa bằng inox
Ngưu yêu rưng rưng ngậm lấy.
Hải Xuy Sa lại sang phòng bệnh bên cạnh, phòng bên có một hồ yêu nằm, đến từ Bắc Kinh, hơn một trăm tuổi, tuổi còn trẻ trái tim đã không tốt. Chẳng qua phẫu thuật rất thành công, trước mắt đang trong giai đoạn an dưỡng sau giải phẫu.
Hải Xuy Sa hỏi cậu ta: "Cảm giác thế nào?"
Hồ yêu vỗ vỗ ngực, vẻ mặt buồn bã: "Cuối cùng cô cũng đến rồi, từ đầu trái tim này của tôi cứ đập bùm bùm mãi, căn bản là không ngủ được..."
"Không thể nào?" Hải Xuy Sa đứng trước máy đo điện tâm đồ nhìn một lát, trị số bình thường: "Hơi nhanh một chút nhưng vẫn trong phạm vi bình thường. Anh có cảm giác gì, hoảng hốt?"
Cô cầm ống nghe lên.
Hồ yêu nghiêng đầu nhìn cô, che trái tim nhỏ lại, nói: "Ôi chao, nhìn nữ thần ở khoảng cách gần thế này, trái tim càng đập nhanh hơn."
"..." Hải Xuy Sa thu ống nghe lại, nói với cậu ta: "Không có di chứng gì, khôi phục rất khá."
"A không, bác sĩ Hải." Hồ yêu nhân cơ hội bắt lấy tay cô, ấn lên ngực mình: "Vừa rồi tôi sợ thật đấy, chính cái lúc động đất ấy..."
"Không động đất, là phía sau viện thi công." Hải Xuy Sa an ủi.
"Không không không, tôi có thể cảm nhận được trận động đất kia, gọi là sát chấn." Hồ yêu hạ thấp giọng, thần thần bí bí nói: "Ở ngay chỗ này, cách bệnh viện rất gần, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của vị đó. Không chỉ có tôi, vừa rồi mọi người đều cảm nhận được."
Hồ yêu nói xong lại khôi phục giọng điệu khinh thường, hỏi: "Ôi, khoan đã, cô nói thi công... không phải máy đào đất đào đứt long mạch chứ? Tôi đã nói mà, đến cả đại yêu cũng không thể nào gây chấn động đến mức này. Ôi chao, nếu gây bị thương long mạch ngầm vậy chính là chuyện lớn, nhất định phải báo lên Tổng bộ đặc thù, không không không, phải báo lên cấp Trung ương, trực tiếp báo lên chỗ cấp 29, báo cấp Trưởng phòng Triệu!"
"Anh đừng hoảng hốt." Hải Xuy Sa điều chỉnh cho tốc độ kim truyền chậm lại: "An tâm dưỡng..."
"Tôi đang nói thật, tôi đã nói rồi, cái đám sói ngốc nghếch của đội thi công kia nhất định là bị lẫn với huyết thống Husky, cứ khơi khơi đào loạn, ngộ nhỡ đào đứt long mạch thì chính là tội nhân thiên cổ. Nhớ năm đó bọn Nhật Bản bé nhỏ kia vì muốn đào đứt long mạch của chúng ta đã phái không biết bao nhiêu đại yêu thuật sĩ Đông Doanh, dùng bao nhiêu thủ đoạn dơ bẩn, trời con mẹ nó ạ, đừng để bọn họ không chặt đứt được long mạch mà người nhà chúng ta lại tự mình chặt đứt đấy..."
Ngoài miệng cậu ta nói chuyện đứng đắn, nhưng tay lại không thành thật, nhân cơ hội lấn lướt, còn muốn thể hiện bản thân quang minh lỗi lạc.
Hải Xuy Sa mặt không đổi sắc rút tay về, hồ yêu lại ồn ào nói tay mình lạnh.
Hải Xuy Sa đành phải giúp cậu ta rót cái túi chườm nóng, bọc khăn lông lên rồi đặt dưới tay cậu ta.
"Hải, bác sĩ Hải, cô đúng là hiền huệ, bọn họ nói không gần gũi cô được, tôi thấy là do ánh mắt giống đực con người các cô không tốt ấy. Cô ở trong vòng của chúng tôi chính là nữ thần chữa bệnh, Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn. Chủ yếu là do bác sĩ Hải cô không cần yêu chúng tôi, nếu cô gọi một tiếng thôi, cần một yêu tinh làm ấm giường này nọ, vậy yêu xếp hàng có thể chen đầy Vạn Lý Trường Thành, số lượng chẳng thua gì tuần lễ vàng đợt Quốc Khánh đâu."
Hải Xuy Sa: "Đừng nhắc nữa, nói nhiều không tốt cho tim."
Hồ yêu còn muốn lảm nhảm thêm nhưng giường đệm đột nhiên rung lắc một chút, cậu ta hoảng sợ nhảy dựng lên, trái tim suýt nữa vọt từ trong miệng ra ngoài.
"Mẹ ơi! Mẹ của con ơi!" Hồ yêu run bần bật: "Sao lại thế này? Bác sĩ Hải, bác sĩ Hải, cô có cảm nhận được không? Là ảo giác của tôi sao... lại rung lắc, lại rung lắc rồi!"
Không phải ảo giác, nháy mắt vừa rồi chấn vừa nhanh vừa ổn, Hải Xuy Sa có thể nhìn ra được từ mực nước trong ống truyền.
"Long mạch! Đây tuyệt đối là do long mạch đã xảy ra chuyện! Tâm địa chấn ở ngay phía Tây cái công trường thi công! Xong rồi, sắp xong rồi! Tận thế!" Năng lực thừa nhận của hồ yêu quả là kém, lập tức bắt đầu ồn ào tận thế này nọ.
Sau khi Hải Xuy Sa trấn an cậu ta ổn thỏa, quyết định đi xem.
Công trường thi công ở ngay vườn hoa phía sau viện phía Tây, chỉ là sửa chữa chỉnh lại bố cục bồn hoa nên cũng không đào sâu bao nhiêu.
Hải Xuy Sa mở đèn flash trên điện thoại lên, đi một vòng theo dấu vết thi công để lại, đang đi về phía trước thì di động lia đến một góc bị máy đào che mất.
Nơi đó có một cái khe.
Hải Xuy Sa cầm di động, mở sẵn số di động của nhân viên bảo vệ, định một lát có khác thường sẽ lập tức gọi đi.
Cái khe kia đen như mực, chẳng thấy được cái gì.
Hải Xuy Sa lại tiến gần thêm một chút, ánh đèn chiếu vào khe hở.
Giờ phút này cô cực kỳ khẩn trương, lạnh mặt, mặt không cảm xúc, nhìn qua cực kỳ bình tĩnh nhưng bản năng tích cóp được nhờ nhiều năm giao tiếp với đối tượng không phải người lại đang điên cuồng hạ lệnh kêu cô rời đi.
Hải Xuy Sa chiếu sáng khe hở ---
Không nhìn thấy cái gì hết.
Hải Xuy Sa soi một hồi, thu di động lại, xoay người đi về.
Dưới chân dường như dẫm phải thứ gì mềm mại, Hải Xuy Sa cắn chặt răng, trừng mắt cúi đầu nhìn xem... ồ, là khăn trùm đầu của cô.
Khăn trùm đầu của cô rơi xuống đất khi nào?
Hải Xuy Sa xoay người lại nhặt, đồng thời trong lòng cũng đang tự hỏi bản thân.
Trực giác mách bảo cô, tình huống không đúng.
Chỉ là ngón tay cô mới chạm phải khăn trùm đầu.
Khăn trùm đầu đã nhẹ nhàng bay lên, không nghiêng không lệch chậm rãi dừng lại trên đầu cô.
Hải Xuy Sa bị dọa ngu luôn.
Lúc này có một giọng nói truyền vào trong tai cô, trầm ổn, dịu dàng...
"Hỏi tên của tôi."
"Gì cơ?" Hải Xuy Sa hỏi.
"Là hậu nhân của Kiều gia nhỉ? Không cần sợ, hỏi tên của tôi."
Hải Xuy Sa dùng "tế cô dâu" mấy mươi lần cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống đảo lộn thế này, cô bật thốt lên: "... Tên?"
"Di Quang!"
Anh trả lời.