Tôi Nghĩ Tôi Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 3: Anh có thể ôm em bằng một tay

Tác giả: Trung nguyên Trục Lộc

Editor: h1ax

Beta: Smoothie

Trong thang máy đông đúc, Đoạn Mộ Trạch ngửi thấy một mùi hương không phù hợp với môi trường xung quanh.

Mùi ngọt ngào, không quá đậm đà.

Không cần phải đoán, anh ta đã biết mùi đó đến từ ai.

Đặc biệt là lúc này, Âm Lạc đang khẽ dựa vào anh và đã va phải anh hai lần.

Chỉ cần chạm nhẹ một cái đã làm cho cậu thiếu gia cảm thấy khó chịu, cậu nhíu mày, rồi lại mím môi. Đoạn Mộ Trạch nhìn xuống và phát hiện ra một vết đỏ nhỏ trên cánh tay của Âm Lạc.

Thật nhạy cảm.

Thực tế, vết đỏ đó không quá rõ ràng người bình thường, nhưng da của Âm Lạc rất trắng, là loại trắng tự nhiên có chút trong suốt, vì vậy chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra được.

Tại sao cậu lại đến bệnh viện một mình?

Và tại sao lại trùng hợp gặp nhau trong chiếc thang máy này?

Đã năm ngày trôi qua từ lần đầu gặp mặt, Đoạn Mộ Trạch không cố ý nhớ số ngày, nhưng kỳ lạ là nó như hiện rõ trong tiềm thức.

Giống như lúc này, khi nghe câu " Anh dịch qua bên kia một chút được không?", anh vô thức di chuyển vị trí lên phía trước, cố gắng tách cậu thiếu gia nhỏ này ra khỏi đám người xung quanh.

"....Ừm."

Lúc thang máy dừng lại ở một tầng, Đoạn Mộ Trạch bỗng cảm thấy phần áo sau lưng bị kéo nhẹ xuống. Anh không kịp quay đầu lại, chỉ nghe thấy giọng nói trong sáng phía sau: "Tôi sắp ra thang máy rồi."

Đoạn Mộ Trạch nhìn xuống sàn, anh không nói gì, chỉ nhường chỗ cho Âm Lạc rời đi.

Khi Âm Lạc đi ra khỏi thang máy, hệ thống thông báo: 【Ký chủ, độ hảo cảm của nam chính đã tăng hai điểm!】

... Gì?

Làm sao độ hảo cảm tăng được vậy?

Âm Lạc chỉ muốn đi cùng thang máy với Đoạn Mộ Trạch để có cảm giác hiện diện, không hề nghĩ rằng điều đó có thể làm tăng độ hảo cảm.

Dù không hiểu được lý do tăng điểm, nhưng cũng không sao, tăng được là tốt rồi. Âm Lạc đi trên hành lang bệnh viện, bắt đầu tìm phòng bệnh của Lê Phi Nhiên, người đã gãy tay khi lái xe tốc độ cao hôm kia. Trong những ngày qua, hắn gửi rất nhiều tin nhắn cho Âm Lạc.

Những lời nhắn nhủ như "Âm Âm, anh thật đáng thương, tay bị gãy thật đau" hay "Không có ai đến thăm anh cả" rồi "Anh không thể ăn uống gì cả"...

Âm Lạc không thường xuyên trả lời tin nhắn, chỉ đến khi biết rằng Phi Nhiên cũng đang nằm chung bệnh viện với mẹ Đoạn Mộ Trạch, thì cậu mới hỏi về số phòng.

Phòng bệnh của Phi Nhiên nằm ở tầng ba hoặc tầng bồn gì đó, là phòng VIP và có người canh gác ở cửa. Do không có cuộc hẹn trước, Âm Lạc bị ngăn ở ngoài.

"Tôi là bạn của Lê Phi Nhiên, tên là Âm Lạc."

Người ở cửa gõ cửa và thông báo: "Anh Lê, có người đến."

Trong phòng, Lê Phi Nhiên vô tâm trả lời và từ chối đón tiếp: "Ai vậy, không thấy tôi đang bị ốm sao? Đuổi về đi!"

"Có một người con trai tên Âm Lạc đến tìm anh."

Ngay khi nói xong, Âm Lạc nghe thấy tiếng "bộp" khi có người bước xuống giường, sau đó là tiếng chân bước vội vàng. Rồi cánh cửa liền mở ra, lộ ra gương mặt đẹp trai và ngạc nhiên của Đoạn Mộ Trạch.

"Âm Âm, em đến thăm anh à?"

Từ bữa tiệc đó, người kia gọi mình là "Âm Âm" , dùng luôn nhũ danh cậu thay cho tên. Âm Lạc không thể làm gì, sau khi nhắc nhở vài lần mà không có kết quả, cậu chỉ có thể chấp nhận. Cậu nhìn cánh tay bị băng bó của Lê Phi Nhiên: "Tay anh sao rồi?"

"Tất nhiên là đau rồi." Lê Phi Nhiên nói xong, ngay lập tức tạo dáng giả vờ đau đớn, "Tay phải bị thương, anh không thể ăn uống tốt được."

Âm Lạc trong lòng nghĩ là vì anh xứng đáng bị như vậy, không có gì làm hay sao mà lại đi học đua xe. Tuy nhiên, thái độ cậu vẫn giữ bình tĩnh, lấy từ túi áo ra một chiếc máy chơi game nhỏ: "Đây, anh có thể chơi bằng một tay."

Trái tim Lê Phi Nhiên như bị lỡ một nhịp…

Trước giờ sao hắn không nhận ra, Âm Lạc lại tốt với mình như thế.

Lê Phi Nhiên mở rộng cửa, rồi hướng qua phía đám vệ sĩ đang đứng canh gác nói: "Sau này cậu ấy đến thăm tôi, cứ cho vào thẳng, không cần báo trước."

Khuôn mặt đám vệ sĩ canh cửa lộ ra chút ngạc nhiên, ánh mắt không khỏi dừng lại trên người Âm Lạc.

Cái ánh mắt đánh giá ấy khiến Âm Lạc có chút khó chịu, cậu phàn nàn với Lê Phi Nhiên: "Bên ngoài nóng quá."

Lê Phi Nhiên không nói thêm gì, nhanh chóng vào phòng đóng cửa lại.

Thời gian tiếp theo, hắn ta như một kẻ suốt ngày chỉ biết nói nhảm, không ngừng tìm chủ đề để trò chuyện, Âm Lạc muốn yên tĩnh một chút cũng không được, đành phải lắng nghe và đáp lại đối phương, đồng thời tính toán thời gian Đoạn Mộ Trạch đi đến căng-tin.

Nửa tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua.

Âm Lạc đứng dậy: "Anh có muốn đi dạo trong khu vườn nhỏ phía sau không?"

Lê Phi Nhiên đang nói chuyện vui vẻ: "Đi đến đó làm gì?"

Đi tăng độ hảo cảm.

"Đi tắm nắng."

"Tay anh không phải đang bị gãy sao? Tắm nắng sẽ giúp anh nhanh khỏi hơn." Âm Lạc sợ Lê Phi Nhiên lề mề làm chậm công việc của mình, liền thêm một câu, "Anh đi hay không? Tôi đi cùng anh."

Lê Phi Nhiên tất nhiên là rất muốn.

Hai người rời phòng bệnh.

Thực ra, đoạn này trong nguyên tác không có, Âm Lạc cũng chỉ biết Lê Phi Nhiên đang ở chung bệnh viện với mẹ Đoạn Mộ Trạch từ tin nhắn mà Lê Phi Nhiên gửi đến.

Sự trùng hợp này không phải là chuyện xấu.

Có lẽ, cậu có thể tận dụng Lê Phi Nhiên để tăng độ thiện cảm.

Hệ thống nhìn Lê Phi Nhiên cứ liên tục dán mắt vào Âm Lạc, dành cho vị ký chủ này ba giây im lặng thương tiếc.



Không lâu sau, họ đến khu vườn nhỏ.

Phòng bệnh VIP tính phí cao, cơ sở vật chất cũng tự nhiên cũng phải theo kịp. Khu vườn không rộng lắm, nhưng môi trường được chăm sóc rất tốt, cây cối và hoa cỏ sinh sôi phát triển, không khí lan tỏa mùi hương tự nhiên.

Ngoài ra còn có một con đường trải đá cuội dài, thuận tiện cho việc phục hồi sức khỏe.

Nắng ngoài trời gay gắt, da của Âm Lạc chỉ cần hơi chạm nắng là sẽ ửng đỏ, vì thế anh tìm một chiếc ghế dài dưới bóng mát.

Vừa ngồi xuống, hệ thống đã nhắc nhở:【Ký chủ, Đoạn Mộ Trạch đã xuất hiện.】

【Đã biết.】

Âm Lạc không nhìn về phía Đoạn Mộ Trạch cách mình không xa, mà chỉ nhấn giọng hỏi Lê Phi Nhiên bên cạnh: "Anh đói không? Tôi đi mua cơm cho anh."

Lê Phi Nhiên ngẩn ra một chút, có chút bất ngờ, sau hai giây ngạc nhiên, hắn lập tức đứng dậy: "Em muốn ăn gì? Anh sẽ gọi người đi mua ngay! Gần đây có một nhà hàng Nhật Bản, em có muốn ăn thử không?"

"..."

Âm Lạc không ngờ hắn lại trả lời như thế.

Ban đầu cậu đã nghĩ ra cách tăng độ hảo của của Đoạn Mộ Trạch bằng cách mua bữa trưa cho Lê Phi Nhiên ngay trước mặt anh, để anh thấy mình là một người bạn tốt và trân trọng tình bạn.

Như thế này, ít nhất cũng có thể khôi phục phần nào hình tượng kiêu căng của mình ở mức độ nào đó.

Nhưng câu trả lời của Lê Phi Nhiên lại chỉ khắc họa hình tượng kia rõ ràng hơn.

Ai lại đi ăn đồ Nhật trong bệnh viện? Âm Lạc kịp thời ngắt lời: "Tôi không đói, tôi muốn giúp anh mua thôi, đi đến căng-tin bên cạnh cũng được, nó nhanh hơn."

Ban đầu Lê Phi Nhiên rất không thích ăn ở căng tin bệnh viện, nhưng khi nghe Âm Lạc nói sẽ mua cho hắn, hắn lại lập tức đồng ý.

Âm Lạc thở phào nhẹ nhõm, vừa định bước đi thì người kia nói: "Anh đi cùng em."

Lê Phi Nhiên từ ghế đứng lên, vươn dài tay ra…

Thấy hắn có ý muốn khoác vai mình, Âm Lạc lập tức tránh sang một bên. Lê Phi Nhiên nhận ra, nhếch mi mắt: "Em đối xử với bệnh nhân như vậy à?"

Lần này Âm Lạc không nhịn được, cãi lại: "Anh chỉ bị gãy tay thôi, chân vẫn còn đấy mà, không tự đi được luôn sao?"

Lê Phi Nhiên thấy Âm Lạc không chịu, dành rút tay về. Hắn chỉ định đùa chút thôi, cũng không nghĩ sẽ thật sự khoác vai cậu, nhưng nhìn thấy lúc nãy Âm Lạc tránh mình, trong lòng có chút khó chịu: "Anh khoác vai chút có sao đâu? Sau này em có bị gì, anh cũng sẽ cho em khoác lại."

Âm Lạc liếc hắn một cái.

Đôi mắt cậu có màu nâu nhạt hiếm gặp, nhìn kỹ lại còn có chút xám, dưới ánh mặt trời trông giống như viên bi thủy tinh đẹp mắt.

Lê Phi Nhiên mí mắt giật một cái, không suy nghĩ gì mà nói: "Đừng nói khoác vai, dù là cõng em hay bế em, anh cũng không sao."

Nói xong, hắn vô thức nhìn xuống dưới.

"Eo em nhỏ thế kia, anh chỉ cần một tay là đủ ôm chặt em rồi."

Âm Lạc bị làm phiền đến nỗi gần như mất hết kiên nhẫn. Hắn hơi hối hận đã dùng Lê Phi Nhiên để tăng cảm tình, sao người này phiền phức như thế?

Sau khi đã giúp người trở lại phòng bệnh, Đoạn Mộ Trạch đã không còn ở trong vườn nữa.

Lạ thay, độ hảo cảm cũng không tăng lên.

Khuôn mặt nhỏ xinh của Âm Lạc nhăn lại, suy nghĩ mãi mà vẫn chỉ có thể nghĩ đến việc là do Đoạn Mộ Trạch có vấn đề.

Có thể bây giờ nam chính chưa có nhiều bạn bè, nên không cảm nhận được tầm quan trọng của tình bạn.

Hệ thống nhắc nhở:【Đoạn Mộ Trạch hiện đang ở căng-tin.】

Âm Lạc vội vàng chạy về hướng căng tin.

Vì là giờ ăn, nên căng-tin rất đông đúc, nhiệt độ cũng cao, cậu tránh đám đông, tìm vòng quanh nhưng không thấy Đoạn Mộ Trạch đâu.

Bên cạnh có người chủ động bắt chuyện với cậu: "Chàng trai nhỏ, sao trước giờ không thấy cậu ở đây nhỉ?"

Âm Lạc liếc nhìn anh chàng trẻ tuổi này một cái, cậu không nói gì, rồi thu lại ánh mắt. Lúc này, vì không tìm thấy Đoạn Mộ Trạch mà cậu cắn nhẹ môi dưới, chỗ thịt mềm kia dần chuyển sang màu đỏ sậm. Xung quanh người đông lại nóng, một lớp mồ hôi mỏng dần lộ ra trên khuôn mặt.

Toát lên vẻ vừa đáng yêu vừa đáng thương vô cùng.

Mắt chàng trai trẻ đó lại sáng lên.

Có vẻ như anh ta muốn nói gì đó , nhưng Âm Lạc không muốn nói chuyện với anh ta, liền quay người đi ra. Đúng lúc đó, phía bên phải, một người đang cầm mâm cơm, trên đó có một bát nước canh nóng hổi.

Thấy bát nước canh sắp đổ về phía mình, Âm Lạc hơi bối rối, không kịp phản ứng.

Sau đó, cậu cảm nhận được một lực kéo lấy cổ áo phía sau, tiếp theo, lưng cậu chạm vào một thứ rất cứng, giống như ngực của một người đàn ông.

Rất lạnh.

Sau gáy có cảm giác mát lạnh, trái ngược hoàn toàn với nhiệt độ ngoài trời xuyên qua lớp áo mỏng manh.

Cậu chưa nghĩ được gì, bên tai đã có gì đến gần, một giọng nói trầm thấp vang lên.

Kèm theo đó, là sự hô hấp của người phía sau phả vào lưng cậu.

Âm Lạc run nhẹ.

"Tránh còn không biết tránh." Giọng Đoạn Mộ Trạch không nghe ra được chút cảm xúc nào, nhưng thật sự là nó đang đè nén, che giấu thứ cảm xúc nào đó: "Sao không gọi bạn cậu đến , người mà có thể ôm cậu bằng một tay đấy, kêu hắn đến đây giúp cậu?"

---

Tác giả có lời muốn nói:

Lời đầu tiên nói của ai đó thật sự rất chua.

Và... độ hảo cảm không tăng không giảm là vì bù trừ rồi đó, thấy Âm Lạc gần gũi với người khác thì giảm, nhưng lướt đến eo, mông thì...