Tôi Nghĩ Tôi Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 2: Một cái chạm

Tác giả: Trung Nguyên Trục Lộc

Editor: Smoothie

Xung quanh thoáng chốc trở nên yên tĩnh.

Sắc mặt người đàn ông gây rối lập tức thay đổi. Hắn không biết Âm Lạc, nhưng nhìn quần áo đến tướng mạo, thân phận đối phương nhất định không đơn giản, hẳn là không nên đắc tội.

Nhưng chủ động xin lỗi cũng đồng nghĩa với việc hắn sẽ mất mặt, có khi hắn còn bị đuổi ra khỏi hội trường, rồi còn không lấy được số tiền kia nữa. Vì thế ông ta im lặng nửa buổi, rồi cũng chỉ làm một vẻ mặt kinh ngạc mà đứng như trời trồng tại chỗ đó.

Mà cũng nhiều người sửng sốt giống ông ta.

Bọn họ căn bản là tới đây xem vở kịch đứa con riêng đó bị sỉ nhục, kết quả sự việc đã phát triển vượt quá dự tính của nhóm người đó.

Tiểu thiếu gia... Có vẻ như đang bênh vực tên Đoạn Mộ Trạch đó.

Lông mày Âm Lạc đang giương lên, đó là dấu hiệu nhỏ khi cậu đang dần mất kiên nhẫn.

Nhân vật phản diện này cũng quá yếu đi. Vừa nãy gây sự không phải rất vô lại sao. Hiện tại đến giả bộ cũng không biết, ông đứng đó thì làm được gì chứ, mặt thì cứ đần ra nhìn qua bên này.

Đương nhiên, cũng không chỉ có mình ông ta nhìn chằm chằm cậu.

Âm Lạc có cảm nhận được ảnh mắt của những người xung quanh

Mà trong đó có cả Đoạn Mộ Trạch.

Anh vẫn lãnh đạm như cũ,còn mang chút lạnh nhạt riêng biệt của bản thân.

Nhưng so với lúc nãy thì nhiều hơn một tia cảm xúc tò mò, hứng thú.

Sau một lúc im lặng, Âm Lạc tính toán kết thúc nhiệm vụ của bản thân, cậu liếʍ môi, vừa muốn mở miệng nói gì đó, phía sau đột nhiên có tiếng người nhắc nhở: “Âm Lạc, đừng bước lên, cẩn thận mấy mảnh thuỷ tinh dưới chân.”

Âm Lạc quay đầu, Lê Phi Nhiên đang nhìn cậu cười, sau đó hắn bước lên, đem thiếu niên che chở sau lưng mình.

Hoàn hảo cắt đứt ánh mắt đánh giá của những người xung quanh.

Lúc này, Lê Phi Nhiên mới thoải mái hơn đôi chút. Hắn quan sát Đoạn Mộ Trạch vài giây, rồi lộ ra chút biểu cảm tựa như “Khinh thường tình địch”, rồi chuyển hướng nhìn người đàn ông bên kia: “Có chuyện gì?”

Sự việc càng lúc càng ồn ào. Người đàn ông gây rối kia bắt đầu đổ mồ hôi, ông ta ngập ngừng một lúc rồi mới lắp bắp nói: “Tôi… bị… bị cậu ta…”

Ông ta nói được một nữa, Lê Phi Nhiên liền ngắt lời: “Ông có biết chúng tôi tối qua có lắp thêm vài máy giám sát không?”

Những lời này triệt để hạ gục ông ta. Ông ta được Đoạn Kỳ Tuyên giao phó việc này, cũng cố ý tránh đi các máy giám sát, nhưng đó là một tuần trước, chuyện có lắp thêm vài camera theo dõi ông ta không hề biết.

Nếu điều tra máy giám sát, chuyện ông ta gây sự trước kiểu gì cũng lòi ra… Ông ta không nghĩ đến một đứa con ngoài giá thú như Đoạn Mộ Trạch, cũng sẽ có người đứng ra hỗ trợ.

Đống tiền đó có lẽ sẽ không bao giờ đến được tay ông ta nữa.

“À, ừm… Thật xin lỗi, là tôi… tôi không cẩn thận nên đυ.ng vào cậu.”

Người đàn ông đó nói xong, liền khom lưng xám xịt chạy đi. Nhân viên phục vụ sau đó cũng đến xin lỗi mọi người, bắt đầu lau chùi mặt đất, đám nam nữ xem náo nhiệt cũng dần dần rời đi.

Một màn trò khôi hài cũng kết thúc.

Nhiệm vụ của Âm Lạc cũng đã hoàn thành.

Nhưng mãi cậu vẫn chưa nghe thấy tiếng thông báo độ hảo cảm tăng lên.

Cậu nhíu mày, trước mặt người đàn ông bên cạnh quay đầu, nhìn thẳng về phía Đoạn Mộ Trạch, tự hỏi bản thân xem cậu có làm thiếu bước nào không.

“Âm Lạc, chúng ta về.”

“Không muốn chơi trò này thì cùng chơi trò khác.”

“Âm Lạc? Âm Âm?”

Đột nhiên, hắn gọi Âm Lạc với cách gọi thân mật, cậu liền bừng tỉnh, mới chú ý đến hành động của Lê Phi Nhiên. Có lẽ là do hắn dấu cậu sau lưng, nên độ hảo cảm mới không tăng được chút nào.

Âm Lạc để tội lỗi đẩy hết lên người Lê Phi Nhiên, giọng nói cậu rất bất mãn: “Đừng gọi tôi như vậy.”

“Đi thôi.” Đối phương với lời này của cậu chẳng thèm quan tâm, còn ở tiếp tục nhìn chằm chằm thiếu niên một cách rất không đứng đắn: “Âm Âm…”

“...”

Hắn còn cố ý kéo dài âm cuối rồi vui vẻ cười, làm Âm Lạc có chút tức lên, khuôn mặt nhỏ trắng sứ nõn nà lập tức đính một màu hồng nhạt.

Vô tình thu hút ánh mắt lạnh lùng của ai đó.

Nhưng Âm Lạc không hề phát hiện:【Lê Phi Nhiên thật sự rất ghét tôi.】

Hệ thống còn chưa kiểm tra hảo cảm độ:【Ký chủ, nhiệm vụ đã kết thúc.】

Chưa được

Độ hảo cảm còn chưa tăng chút nào hết.

Âm Lạc là một trạch nam, không thích tham gia mấy bữa tiệc như thế này. Cậu tham gia, chỉ đơn giản là muốn thu thập độ hảo cảm. Cuối cùng độ hảo cảm chỉ giảm chứ không tăng.

[Trạch: thích ở nhà, nằm nhà và không thích đi đâu hết giống tuii]

Hắn nhấc mắt, nhìn qua chỗ Đoạn Mộ Trạch, trùng hợp lại đυ.ng trúng tầm mắt của đối phương. Cặp mắt kia như là bị một sự nỗi ưu tư đè nặng, nó sâu thẳm, và đen như mực.

Nãy giờ anh ta vẫn nhìn mình sao?

Rất nhanh, Âm Lạc cũng tự lược bỏ cái suy nghĩ này, cậu còn đang tự hỏi độ hảo cảm sao không tăng lên, nó có vấn đề ở chỗ nào sao, nên chẳng thể nào chú ý đến vấn đề khác.

Hay cậu nên giúp Đoạn Mộ Trạch đổi một bộ quần áo khác?

Âm Lạc từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay trắng tinh, rồi lại sầu não không biết phải đưa cho Đoạn Mộ Trạch như thế nào. Lê Phi Nhiên đang đứng bên cạnh thấy cậu nửa ngày không nhúc nhích, nghĩ cậu mệt mỏi, nên hắn lấy lòng: “Âm Âm, tôi giúp cậu lấy ly rượu nhé.”

Những lời như gợi ý cho Âm Lạc.

Vì thế, tiểu thiếu gia sau khi từ chối Lê Phi Nhiên, cậu liền đi qua phía Đoạn Mộ Trạch, đưa cho anh ly rượu trong tay: “Cầm.”

Một lúc sau, Đoạn Mộ Trạch mặt không cảm xúc mà cầm lấy ly rượu.

Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, Âm Lạc xoay người, không quan tâm ánh mắt đối phương, cùng Lê Phi Nhiên rời khỏi bữa tiệc.

Sau khi bóng dáng mảnh khảnh đó biến mất, Đoạn Mộ Trạch mới cúi đầu.

Lót dưới ly rượu là khăn tay.

Đó là mục đích của Âm Lạc, nhưng cuối cùng lại bị Đoạn Mộ Trạch làm ngơ. Vì lúc này, anh hoàn toàn bị thu hút bởi chất lỏng trong ly rượu này thu hút.

Có dấu vết của việc ai đó đã uống qua.

Ly rượu màu đỏ nhạt, sóng sánh, muốn nó đứng im cũng không được.

Đoạn Mộ Trạch thu lại ánh mắt, trong đầu lại không ngừng hiện lên hình ảnh thiếu niên vừa rồi… khuôn mặt nhỏ kiêu căng, nhưng tươi sáng, đặc biệt là đuôi mắt và vành tai phấn hồng phía sau.

Còn có… môi cậu đỏ như vậy, là do uống rượu sao?



【Độ hảo cảm +5!】

【Tăng rồi! Chúng ta tăng rồi!】

“...”

Giọng nói của hệ thống trong não cuối cùng cũng vang lên, Âm Lạc nhẹ nhàng thở ra, cậu liếʍ nhẹ đôi môi có chút khô khốc:【Mọi chuyện… có phải có chút chậm không?】

Hệ thống lần đầu tiên được tăng điểm đã tự hoài nghi năng lực của nó, giọng điệu cũng dần có tiếng khóc thút thít:【Không có mà, vậy mà cậu không tin tôi hu hu hu…】

Đối diện với sự làm nũng đột ngột của hệ thống, Âm Lạc cũng phát ngốc, nhưng sau đó cậu cũng nhanh chóng quen với việc này, động viên hệ thống như thể nó có một cái đầu chó vậy:【Được, được, tôi tin, tôi tin, có thể là do tôi mới đưa Đoạn Mộ Trạch khăn tay, nên anh mới nhớ đến tôi.】

Hệ thống lập tức vui vẻ:【Ký chủ, cậu có thể nghỉ ngơi một thời gian, nhiệm vụ sau sẽ diễn ra sau năm ngày nữa.】

Âm Lạc:【Vẫn là cố gắng tích trữ độ hảo cảm của nam chính sao?】

Hệ thống:【Đúng vậy.】

Ngoại trừ Đoạn Mộ Trạch, Âm Lạc không độ hảo cảm của các nhân vật khác, mà thứ cậu cần ở họ là giá trị ức hϊếp. Mà độ hảo cảm của Đoạn Mộ Trạch phải tăng lên một mức độ nhất định thì mới tích trữ được giá trị ức hϊếp. Giá trị ức hϊếp càng lớn, điểm tích trữ càng cao, nhiệm vụ cũng theo đó mà nhanh chóng hoàn thành.

Hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên vô cùng thành công, tâm tình Âm Lạc rất tốt,nên cũng từ chối lời mời đi trượt tuyết của Lê Phi Nhiên nhẹ nhàng và thanh thoát hơn.

Sau khi từ chối đối phương, cậu nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho tài xế trong nhà, không chú ý đến biểu cảm mất mát trên mặt đối phương.



Biệt thự Âm gia biệt thự nằm ở khu người giàu Vụ Thành.

Biệt thự được xây dựng rất lâu rồi, cách trang trí cũng không còn thịnh hành, sàn gỗ thẫm màu chỉ cần bước lên cũng sẽ phát ra tiếng “Kẽo kẹt kẽo kẹt”, tổng thể thì nhìn rất mộc mạc và cổ xưa.

Âm Lạc rất thích nơi này, cảnh vật có chút giống phòng trọ cậu ở lúc xưa.

Làm cho cậu ở thế giới hư cấu này có chút cảm giác ỷ lại.

Cha mẹ Âm Lạc còn chưa về, người làm cha, làm mẹ của mấy nhà có tiền thường rất bận. Âm Lạc chào hỏi vài người giúp việc, rồi đi về phòng của bản thân.

Phòng cậu ở tầng hai. Tuy “cậu” là một phản diện, nhưng cách bày biện trong phòng đều rất bình thường, từ giường, tủ quần áo rồi bàn học, không có bất kỳ đam mê hay yêu thích việc gì.

Âm Lạc rất ít khi mặc Tây trang, nên nhanh chóng cởϊ áσ vest, sau đó cũng tuỳ tiện cởi lớp áo sơ mi bên trong, lộ ra một đường sóng lưng dài ôm lấy cái eo trắng nõn.

Làn da bên dưới ánh đèn ở ánh đèn tựa như miếng ngọc trong suốt - một lời khẳng định sự nuông chiều của mọi người dành cho vị chủ nhân của làn da này.

Nhưng thay bộ quần áo này ra là chưa đủ, cậu cần phải tắm rửa một lúc.

Âm Lạc rất mẫn cảm với mùi hương.

Cho dù bộ Tây trang này mới được dùng, nhưng vẫn bị một số mùi nước hoa và đồ ăn bám vào.

Âm Lạc có chút ghét bỏ, cậu lấy một bộ quần áo sạch sẽ từ tủ đồ, rồi xoay người bước vào nhà tắm.



Khi bước ra khỏi nhà tắm, dưới lầu truyền lên tiếng nói chuyện.

Từ giọng nói cũng có thể đoán được cha mẹ Âm Lạc đã về nhà. Hai người tuy rằng lịch trình rất bận rộn, nhưng cũng không bỏ qua gia đình nhỏ của họ. Ba ngày Âm Lạc tới đây, buổi tối đều được gọi về cùng nhau ăn cơm và nói chuyện phiếm.

Có lẽ là nghe thấy tiếng động, mẹ Âm ở dưới lầu gọi vọng lên: “Âm Âm, mau xuống ăn cơm!”

“Vâng ạ!” Âm Lạc trả lời, tiện tay ném khăn lau người vào sọt đồ bẩn ngoài cửa nhà tắm, rồi lon ton chạy xuống lầu.

Vốn tưởng rằng dưới lầu chỉ có cha mẹ Âm Lạc, kết quả trên sô pha lại nhiều thêm một người đàn ông trẻ tuổi. Lúc này cũng hướng mắt nhìn qua Âm Lạc.

Âm Lạc cứng người.

Hệ thống cảm nhận được cảm xúc của ký chủ có biến hoá, nó lập tức an ủi:【Anh ta không phải là nhân vật mục tiêu, ký chủ không phải sợ ~】

Bả vai Âm Lạc thả lỏng một chút:【Tôi không sợ, chỉ là tôi đang rất vui, lười đi bắt nạt người khác.】

Hệ thống dùng hết sức tâng bốc cậu, nó tiếp tục nói:【Anh ta là anh trai cậu, con trai trưởng của Âm gia - Âm Ngộ Châu.】

Âm Lạc cố tình “Ừm” một tiếng.

Ở cốt truyện ban đầu, Âm Ngộ Châu từ nhỏ đã bị đưa ra nước ngoài học, nên mối quan hệ anh em hai người khá xa cách. Mà Âm Lạc rất ỷ lại người nhà, nên từ lúc Âm Ngộ Châu về nước, cậu vẫn cố gắng làm thân với anh.

Nhưng Âm Ngộ Châu trời sinh lãnh đạm, đến người thân cũng lạnh nhạt, nên có chút không thích đứa em trai mang tiếng xấu bên ngoài này.

Vậy nên khi Âm Lạc bị nam chính và mấy đối tượng kết hôn trả thù, cũng không có ai đến giúp đỡ.

“Âm Âm, con đứng đó làm gì? Mau lại đây! Anh con mãi mới về nhà.” Mẹ Âm thấy Âm Lạc đứng bất động, vội vàng gọi người: “Đứa nhỏ này, bây giờ còn thẹn thùng, chỉ mới hơn một tháng không gặp, chắc chắn là rất nhớ anh đúng không.”

Giờ cậu nên duy trì thiết lập nhân vật hay sao nhỉ?

Âm Lạc đi qua. Cha mẹ Âm ngồi ở một bên ghế sô pha, còn Âm Ngộ Châu ngồi ở đối diện.

Tuy là anh em, nhưng cậu và anh lớn lên không giống nhau, đường nét của anh càng nhìn càng lạnh lùng, khí chất hơn cậu, chỉ đơn giản ngồi một chỗ thôi, nhưng tựa như đang nói “Đừng làm phiền tôi”.

Âm Lạc chỉnh sửa biểu cảm một chút để hợp với thiết lập nhân vật, cậu đến gần Âm Ngộ Châu rồi ngồi xuống.

Thiếu niên trên người mang theo chút hơi nước đột nhiên lại gần, cùng với một tiếng gọi khẽ: “Anh hai.”

Âm Ngộ Châu cứng người.

Âm Lạc là thật sự muốn ngồi gần anh hay có mục đích khác? Âm Lạc không cảm nhận được Âm Ngộ Châu đang cứng người. Cậu chỉ thấy chỗ ngồi này thật tệ.

Gió lạnh của điều hòa thổi đúng vào chỗ cậu.

Cậu mới vừa tắm rửa xong, chỉ mặc một cái áo thun ngắn tay rộng thùng thình, và cũng tùy tiện mặc lên người, hơn nữa cậu còn không lau khô vệt nước, cứ vậy mà bị gió lạnh thổi qua, làn da lập tức nổi da gà.

Âm Lạc không kìm được mà run run.

Do thiếu nhiên ngồi sát bên Âm Ngộ Châu nên anh sẽ tự nhiên cảm giác được. Nhưng cậu cứ run run nhẹ vậy làm anh nghĩ cậu đang sợ sệt.

Em trai anh đang sợ anh

Nhưng cho dù sợ hãi, em ấy vẫn muốn dựa vào anh.

Âm Ngộ Châu đang đấu tranh tư tưởng với đống cảm xúc hỗn độn trong lòng.

Trong một khoảnh khắc, anh phát ra một tiếng trầm ấm từ cổ họng: “Ừm.”

Hai vị trưởng bối không nói gì nữa, nghe cha mẹ Âm nói chuyện phiếm, đại khái là mấy chuyện nhỏ nhặt gần đây. Qua một lúc, Âm Lạc cảm thấy nếu cậu không đứng dậy sẽ tê người mất, nên tìm đại lý do: “Cha, mẹ, hai người muốn uống gì? Để con vào bếp lấy cho hai người.”

Cha mẹ Âm đều rất thương Âm Lạc, thấy cậu hiếu thuận như vậy, hai vị đều vui vẻ "đáp ứng": “Trong tủ lạnh có nước chanh, cẩn thận một chút, đừng để bị đứt tay.”

Âm Lạc: “...”

Cậu là một phản diện, nhưng đâu phải một phản diện ngu ngốc không biết làm gì.

Sau khi Âm Lạc nhận sự "yêu quý" của cha mẹ, cậu lại nhìn về phía bên kia: “Anh hai, anh muốn uống nước chanh không?”



Từ ngăn tủ phòng bếp lấy ra bốn ly thủy tinh, Âm Lạc thật cẩn thận khuấy nước chanh.

Đúng là ngày cả anh em thân thích như Âm Ngộ Châu cũng không thích nhân vật phản diện này.

Cậu chỉ là lễ phép hỏi một chút, kết quả phải pha thêm một ly.

Âm Lạc bưng ly nước chanh chứa đầy "yêu thương" này đến bàn trà. Lúc này cậu rời khỏi vị trí vừa nãy bên cạnh Âm Ngộ Châu, tìm nơi có độ ấm điều hòa thích hợp rồi ngồi xuống.

Mẹ Âm cầm lên một ly nước chanh, uống hai ngụm, rồi bà chợt hỏi: “Đúng rồi, Âm Âm, cuộc hẹn của con với bên Thương gia con đã nghĩ kỹ chưa?”

Người bà mới đề cập là người mà mấy hôm trước bà có nói với Âm Lạc, đó là người thừa kế Thương gia - Thương Thừa Ninh, bà có nghe nói Âm Lạc gần đây mới thất tình, nhưng bà không trực tiếp hỏi, tự cho rằng đứa nhỏ này bị tên đó lừa gạt, nên dứt khoát hỗ trợ tìm một đối tượng chính thức khác cho cậu.

Nhưng bà không bắt ép Âm Lạc, mà hỏi ý kiến của cậu trước.

Hôm đó Âm Lạc chưa trả lời, hôm nay lại bị hỏi một lần nữa, não cậu hoạt động tìm cách, cuối cùng lại không vui vẻ mà trả lời: “Con còn nhỏ, không muốn kết hôn đâu.”

Mẹ Âm cười: “Chỉ là gặp mặt, con mới hai mươi tuổi, làm gì đã tính đến chuyện kết hôn, còn quá sớm.”

“Con không muốn yêu đương với người lớn tuổi, anh ta sẽ bảo thủ chết con.” Âm Lạc như cũ không muốn: “Không bằng để thời gian của con dành cho hai người, con sẽ bồi hai người chơi.”

Nói xong, cậu lại nghiêng người nhìn Âm Ngộ Châu: “Cũng ngoan ngoãn nghe lời anh hai.”

Lúc oán trách, Âm Lạc theo thói quen kéo dài âm cuối, giọng nói nghe ra cứ chậm chậm, lại cũng mềm mềm.

Âm Ngộ Châu không khỏi thay đổi chút thái độ dành cho cậu.

Thiếu niên mảnh khảnh, nhưng sống lưng kiên cường, mạnh mẽ, lúc này rũ lông mi, hé nhẹ môi, lâu lâu cứ hướng mắt nhìn anh một cái, tựa như muốn anh tán thành.

Ngồi trên sô pha, cậu lại trông nhỏ nhỏ.

Như vậy có chút đáng thương.

Nhưng lại rất ngoan.

Một lúc sao, Âm Ngộ Châu chậm rãi mở miệng: “Âm Âm còn nhỏ, chờ cho Âm Âm nghĩ đến việc này thì đã nói tiếp.”

Cha mẹ Âm cũng không khuyên nhủ nữa.

Mà hai mắt Âm Lạc cong lên, lộ ra nụ cười mỉm.

"Cười sao?" Âm Ngộ Châu suy nghĩ.

Là vì anh gọi “Âm Âm” sao?

Nếu gọi nhũ danh làm em ấy vui vẻ như thế, anh cũng không ngại về sau sẽ gọi cậu như vậy.

Mà lúc này, Âm Ngộ Châu không biết, làm Âm Lạc lộ ra nụ cười, là do trong não cậu vang lên âm thanh của hệ thống…

【Ký chủ, giá trị ức hϊếp Thương Thừa Ninh tăng lên một chút.】

【Vì cậu ghét bỏ hắn lớn tuổi.】

Ngay cả mặt mũi cũng không thấy mà cũng tăng giá trị ức hϊếp sao?

Âm Lạc cảm thấy cậu chính là trời sinh làm nhân vật phản diện



Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, Âm Lạc liền đi vào bệnh viện để chuẩn bị cho nhiệm vụ tiếp theo.

Cậu tới kiếm chút hảo cảm của Đoạn Mộ Trạch.

Vì làm nam chính, hoàn cảnh Đoạn Mộ Trạch có chút éo le, khi còn nhỏ đã phải ải qua rất nhiều khổ cực để kiếm ăn, vất vả lắm mới tốt nghiệp, mà mẹ anh lại vì tai nạn xe cộ mà trở thành người thực vật.

Sau đó vì thuốc thang úa đạt, anh không thể không cúi đầu cầu cứu Đoạn gia.

Mà sau khi vào Đoạn gia, Đoạn Kì Tuyên sợ anh cướp đoạt gia sản, nên yêu cầu anh tiến giới giải trí, nếu không sẽ ngừng cung cấp tiền thuốc thang.

Nhưng đây đã là chuyện của mấy năm trước.

Hiện tại, tình huống của Đoạn Mộ Trạch đã tốt hơn rất nhiều, tuy chưa nổi danh, nhưng tiền công đóng phim cũng đủ để anh chi trả thuốc men. Anh ở Đoạn gia cũng không phải không dám ngẩng đầu như trước.

Âm Lạc tính thời gian rất chuẩn, nhìn thấy nam chính bước vào thang máy, cậu cũng thừa dịp đám người chưa vào mà bước nhanh vào trong.

Nếu không phải vì nhiệm vụ, cậu chắc chắn sẽ không đến nhiều nơi như vậy.

Âm Lạc rất ghét sự đυ.ng chạm với người khác

Nhưng thang máy bệnh viện lúc nào cũng kín người, không có lúc nào mà không có người ở trong.

Người khác chen lấn, cậu liền dựa vào khe hở bên cạnh mà nhúc nhích, trong không khí cũng dẫn nhiễm đủ loại mùi…

Mãi đến khi cậu bị đẩy vào góc, thì đυ.ng phải một cánh tay lạnh lẽo, lạnh đến nỗi như thể cậu chạm vào kim loại.

Âm Lạc không nhịn được mà khẽ run.

Cậu quay đầu, thay đổi tầm nhìn, sau đó, cậu thấy xương hàm ở góc nghiêng mặt của Đoạn Mộ Trạch. Mà thứ cậu đυ.ng phải, là đồng hồ của đối phương.

Người bên cạnh lại tiếp tục xen lấn.

Tay Âm Lạc lúc này lại đυ.ng phải đồng hồ.

Làn da dường như có chút đỏ lên.

Âm Lạc nhấp môi, rồi hít vào một hơi, sau đó hướng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.

Cậu nhíu mày: “Anh dịch qua bên kia một chút được không?”

Mà giọng nói cậu lại mang theo chút buồn bã như thể đang muốn khóc. Đoạn Mộ Trạch thậm chí còn thấy được cặp mắt xinh đẹp kia nổi lên một tầng hơi nước, và đuôi mắt có chút đỏ.

Anh chưa kịp thắc mắc tại sao người được nuông chiều như cậu lại một mình đến bệnh viện, mà câu hỏi đầu tiên hiển trong đầu anh là…

Chỉ đυ.ng có hai cái, làm thế nào mà cậu khóc luôn rồi?

Âm Lạc cảm giác Đoạn Mộ Trạch đang di chuyển về chỗ không có ai.

Cậu hít hít mũi, mới nín được nước mắt.

Cậu cũng không nghĩ ra được.

Nhưng cơ thể này dường như rất giống cơ thể trước kia của anh

Từ vóc dáng, đến làn da, rồi cả vị trí nốt ruồi cũng giống.

Đương nhiên cũng bao gồm, điều mà cậu cố tình che giấu, chính là cậu mẫn cảm đến nỗi chạm một cái cũng chịu không nổi…

Nước mắt sinh lý không không chế được có chút chảy ra.