Tôi Nghĩ Tôi Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 1: Kiêu sa và lộng lẫy

Tác giả: Trung Nguyên Trục Lộc

Editor: Smoothie

Trên chiếc du thuyền xa hoa, một bữa tiệc với lối trang trí lộng lẫy đang được tổ chức, cả nam và nữ đều đeo trên mình chiếc mặt nạ tinh xảo.

Trong một góc, Âm Lạc cầm ly rượu trong tay, cậu nâng nhẹ mí mắt, liếc nhìn người bên cạnh: “Anh lại thua rồi.”

Người thanh niên bị ánh mắt sáng đó làm cho sửng sốt, sau khi hoàn hồn, khóe miệng hắn tùy ý giật giật, rồi khẽ cười: "Được, ngày kia đi trượt tuyết tất cả chi phí sẽ tính cho tôi.”

Đám người trẻ tuổi xung quanh bám theo cũng ồn ào cười nói: “Lê thiếu gia đúng thật rất đáng tin mà, tôi muốn đi Thụy Sĩ.”

“Đi không gian cũng được.” Giọng nói Lê Phi Nhiên phóng khoáng, ánh mắt lại liếc qua khuôn mặt của Âm Lạc, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Âm Lạc, cậu đi cùng không, dù sao cũng đang nghỉ hè, trong nước lại nóng như vậy.”

Những người khác phụ họa nói theo: “Dù sao Lê công tử cũng chi trả được mà.”

Âm Lạc nhanh nhẹn từ chối: “Tôi không đi.”

Lê Phi Nhiên có chút kinh ngạc.

Thường ngày, Âm Lạc lúc nào cũng muốn quấn lấy hắn để tham gia vào vòng của bọn họ, nhưng vị tiểu thiếu gia này tính tình rất nóng nảy và EQ rất thấp, người trong vòng này đều là các thiếu gia nhà giàu, bình thường đã quen được khen ngợi, không ai nguyện ý hầu hạ cậu ta. Về lâu, cậu ta tự động bị mọi người xa lánh và loại khỏi vòng này.

Hôm nay tâm tình hắn khá tốt, chủ động dẫn cậu đi chơi, kết quả bị cậu thẳng thừng từ chối.

Lê Phi Nhiên lại nhìn chằm chằm Âm Lạc.

Gương mặt cậu vô cùng thanh tú, xinh đẹp đến mức muốn nói ra. Trong yến tiệc có không ít tiểu minh tinh và người mẫu, nhưng đều làm nền, lu mờ trước khuôn mặt này của Âm Lạc.

[Xinh đẹp đến mức muốn 张扬: Trương dương, nói toạc ra]

Trước đây cậu vẫn trông như vậy sao? Hay là mấy năm gần đây hắn không để ý đến, cậu liền trưởng thành?

Bị nhìn trong một khoảng thời gian dài, Âm Lạc cũng nhận ra, đôi lông mày của cậu xinh đẹp khẽ nhíu lại: “Nhìn cái gì?”

Giọng điệu rất thiếu kiên nhẫn.

Nhưng bất ngờ thay, Lê Phi Nhiên không thể tức giận. Hắn thản nhiên cười cười: “Không có gì, đi thôi, tiếp tục chơi.”

Cùng lúc, một số người cũng đem tầm mắt rời khỏi Âm Lạc.

Thật ra, giác quan thứ sáu của Lê Phi Nhiên rất chính xác. Có điều hắn ta không biết, vị tiểu thiếu gia của Âm gia bên cạnh hắn này không phải "Âm Lạc" của ngày xưa nữa.

Ba ngày trước, Âm Lạc xuyên vào cuốn sách này.

Đây là một cuốn tiểu thuyết viết về hành trình trưởng thành của nam chính trong giới hào môn và giới giải trí, nhân vật chính từ hai bàn tay trắng vươn đến vị trí ảnh đế, sau đó, hắn đoạt lại quyền thừa kế của bản thân, rồi cuối cùng là trả lại thù cũ, tất nhiên, hắn cũng được không ít quý nhân giúp đỡ.

Và hiển nhiên là sẽ có nhân vật phản diện.

Mà xui xẻo thay, cậu lại xuyên thành một nhân vật phản diện.

Cái ngày cậu mới xuyên qua, hệ thống liền dùng giọng nói máy móc giao nhiệm vụ cho cậu:【Cậu phải làm các nhiệm vụ như: Chủ động trêu chọc nam chủ rồi lại hung hăng nhục nhã hắn; chán ghét đối tượng liên hôn; đâm thầm chơi xấu giáo thảo cùng phòng ký túc xá,... nhưng nhiệm vụ không chỉ giới hạn trong những việc đó.】

Âm Lạc: “...”

Xấu xa như vậy thì cậu làm sao đóng giả được?

Sau khi hiểu được cơ bản cốt truyện và nhân vật, cậu biết bản thân mình sau hoàn thành nhiệm vụ có thể về nhà, thái độ Âm Lạc đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ:【Yên tâm, tôi có thể làm được!】

Hệ thống:【...】

Mà trong bữa tiệc lần này, Âm Lạc sẽ hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của mình.

Cậu thiếu niên không để ý đến vài người xung quanh tiếp tục trò chơi, âm thanh hệ thống lại đột nhiên vang lên:【Ký chủ, nhân vật mục tiêu xuất hiện, hắn đang ở trước mặt cậu.】

Âm Lạc lập tức dời tầm mắt đến Đoạn Mộ Trạch đang đứng cách đó không xa.

Là nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết, vẻ bề ngoài Đoạn Mộ Trạch xác thực được ông trời ưu ái, tuy rằng khoảng cách không đủ để Âm Lạc thấy rõ mặt anh, nhưng khi chỉ nhìn dáng dấp, anh thực sự vượt trội hơn so với mọi người xung quanh rất nhiều.

“Đến lượt cậu.” Giọng nói Lê Phi Nhiên kịp thời vang lên.

Âm Lạc hoàn hồn, cảm giác được có chút hơi thở phả vào bên tai, cậu lập tức lùi về một bước.

Cậu không thích quá thân cận với người khác.

Lê Phi Nhiên không chú ý đến thái độ có chút ghét bỏ của đối phương, hắn đứng thẳng người, rồi nhắc nhở cậu với một nụ cười: “Nghĩ gì đấy, đến lượt cậu.”

Âm Lạc: “Tôi không chơi nữa.”

Vốn dĩ ban đầu cậu cảm thấy ở trong bữa tiệc này chơi uống rượu thực nhàm chán, càng không muốn tiếp xúc cùng nhóm người này, nhưng lại e ngại mối quan hệ khá thân thiết của nguyên chủ và Lê Phi Nhiên, nên cũng đồng ý.

Hiện tại, nhân vật mục tiêu đã tới, cậu phải nhanh đi làm nhiệm vụ, làm gì có thời gian theo họ chơi mấy trò này?

Âm Lạc nói xong thì chuẩn bị rời đi, kết quả lại bị ngăn lại.

Cậu ngước lên, nhìn nụ cười xấu xa của Lê Phi Nhiên, nụ cười của một thiếu gia công tử ăn chơi trác táng điển hình: “Còn quá sớm để kết thúc đấy, cậu chơi thêm hai ván nữa đã về.”

Bị hắn chặn tầm nhìn, Âm Lạc hoàn toàn không thấy được tình hình của Đoạn Mộ Trạch đang đứng bên kia, cậu nhướng mày: “Chơi cái gì, anh đã thua đến tận bốn lần.”

Cậu cảm thấy Lê Phi Nhiên so với mình còn giống pháo hôi ngốc nghếch hơn, đúng là đã yếu còn ra gió, nên cậu lẩm bẩm oán trách: “Anh ngốc chết đi được.”

[人菜瘾还大: người không giỏi về cái gì đó nhưng vẫn muốn làm, thường nói về game, nhưng có thể dùng để nói về việc cạnh tranh. Mình thấy trong tiếng Việt có thành ngữ đã yếu còn ra gió khá hợp với nghĩa và ngữ cảnh nên mạn phép sửa]

Lê Phi Nhiên ngẩn người.

So với xung quanh ồn ào ầm ĩ, giọng nói cậu vừa nhỏ vừa mềm, tất cả đều rơi vào tai của hắn.

Hắn không tự chủ được mà dán mắt vào khuôn mặt đối phương.

Thiếu niên mím môi, nhìn qua rất không vui. Nhưng có thể là vì đã uống một chút rượu vang đỏ, môi cậu đỏ mọng ẩm ướt, đuôi mắt cùng vành tai đều phiếm hồng, cả khuôn mặt quá mức xinh đẹp.

Làm cho câu nói “Anh ngốc chết đi được." nghe không giống như đang giận.

Tim Lê Phi Nhiên đập nhanh hơn rất nhiều.

Sau khi bị Âm Lạc mắng, hắn cảm thấy một loại thoải mái kì lạ, hận không thể làm cho đôi môi đỏ mọng kia mắng chửi nhiều hơn.

Hắn cứ ngây người chặn trước mặt cậu mà không chịu rời đi, Âm Lạc bất đắc dĩ tìm hệ thống:【Nói chung, hình tượng phản diện này của tôi đã ăn sâu vào trí óc, anh ta chắc chắn là ghét tôi đến mức không thèm bỏ đi.】

Hệ thống rất thân thiết cổ vũ vị ký chủ đầu tiên của mình:【Ký chủ thật lợi hại!】

Âm Lạc hài lòng với điều đó.

Cậu sợ chậm trễ nhiệm vụ nên hùng hổ nói: “Mau tránh ra.”

Lê Phi Nhiên ngoan ngoãn lùi về sau, mãi đến khi người đi rồi, hắn mới hoàn hồn "A" một tiếng.

Dáng vẻ của hắn lọt vào mắt mấy người xung quanh, bọn họ trêu chọc: “Lê thiếu gia, quan hệ của cậu và tiểu thiếu gia thật tốt đó, bị cậu ta nói như vậy cũng không nói lại.”

“Đúng vậy, cái tính tình này, người bình thường dỗ không được.”

Bình thường, khi bị nói quan hệ tốt với Âm Lạc, Lê Phi Nhiên khẳng định sẽ phản bác một câu “Là quan hệ của các vị phụ huynh trong nhà tốt thôi”. Nhưng hôm nay, hắn chỉ nói lại nửa câu sau: “Cậu ấy đâu có nói gì tôi đâu?”

Đám người chỉ nghĩ hắn đang cố giữ lại chút mặt mũi, nên cũng không chọc ngoáy thêm.

Qua một lúc, có người tinh mắt phát hiện ra Đoạn Mộ Trạch: “À, chẳng trách sao hôm nay không chơi cùng chúng ta, xem ra đi tìm người khác chơi cùng rồi.”

“Đó không phải Đoạn Mộ Trạch sao?”

“Đúng vậy, chính là đứa con ngoài giá thú mà Đoạn gia mới nhặt về năm ngoái.” Một số người tiếp tục buôn chuyện: “Không phải hắn ta bắt đầu gia nhập giới giải trí sao? Em họ tôi là fans của hắn.”

“Giới giải trí? Hắn tự "sa ngã" vào nó sao?”

Người nắm quyền ở Đoạn gia nổi tiếng chán ghét đám diễn viên, nên trong đám người đang tranh giành quyền thừa kế, Đoạn Mộ Trạch tiến vào giới giải trí cũng đồng nghĩa với việc hắn từ bỏ quyền thừa kế của mình.

“Căn bản là một đứa con rơi ngoài giá thú như hắn cũng chẳng có hy vọng tranh đoạt gia sản rồi, làm sao nói là sa ngã được. Đúng rồi, có việc này gây sốc hơn này. Nghe nói Âm Lạc coi trọng hắn ta, cậu ta tìm người đại diện của Đoạn Mộ Trạch xin WeChat, kết quả là sau khi Đoạn Mộ Trạch phát hiện ra thì trực tiếp từ chối.”

Khi Lê Phi Nhiên nghe được câu “Coi trọng hắn”, sắc mặt liền có chút khó coi: “Chuyện này từ khi nào?”

“Cách đây không lâu, nhiều người biết chuyện này rồi mà. Tiểu thiếu gia sau khi biết tức giận đến mức tuyên bố muốn phá nát địa vị của hắn ta trong giới giải trí luôn.”

“Dù sao chưa thấy mặt đã bị từ chối như thế, lòng tự trọng của cậu ta chắc cũng bị tổn thương sâu sắc ha ha ha.”

Những người ăn dưa này thừa cơ nhìn về phía Âm Lạc: “Không lẽ là cậu ta đang muốn qua đó bắt hắn xin lỗi, có trò hay để xem rồi.”

Mà lúc này Âm Lạc cũng không biết bản thân đã trở thành tâm điểm của sự bàn tán.

Sau khi có tiếng thủy tinh vỡ cách đó không xa, cậu khẽ nhếch khóe miệng…

Nhiệm vụ tới rồi.

Cuốn sách này nói, Đoạn Mộ Trạch tham gia yến tiệc này hoàn toàn là do con trai trưởng Đoạn gia - Đoạn Kỳ Tuyên bắt ép, mục đích là muốn anh bị xấu mặt trước mặt mọi người.

Mà ra nguyên nhân làm anh xấu mặt rất đơn giản… chính là cố tình đổ rượu vang đỏ lên quần áo anh rồi bắt anh xin lỗi.

Mà đấy đâu phải đơn giản, rõ ràng là ngu ngốc.

Âm Lạc cảm thấy thật may mắn khi bản thân không xuyên thành một nhân vật phản diện ngu ngốc như tên gây rối kia.

Cậu cầm ly rượu, rồi đi về phía Đoạn Mộ Trạch.

Ly rượu càng tới gần, gương mặt của người đàn ông cũng dần rõ ra. Đoạn Mộ Trạch rất đẹp, góc cạnh thì rõ ràng, vẻ mặt có chút hung hăng. Tóc và con ngươi đồng màu đen thẳm, cả người tỏa ra vẻ lạnh lùng cao ngạo.

[攻击: tiến công, mình nghĩ là ý tác giả nói hiếu chiến, nên mình đổi thành hung hăng dù không sát nghĩa lắm]

Tuy rằng Âm Lạc là thẳng nam, nhưng cũng không thể không thừa nhận, đối phương xác thật có một khuôn mặt rất là "nhân vật chính".

Đoạn Kỳ Tuyên đã chuẩn bị tốt một người tới gây chuyện, đó một người đàn ông trung niên không được tác giả miêu tả. Thấy xung quanh càng nhiều người hóng chuyện, ông ta liền ngăn Đoạn Mộ Trạch lại, cố ý lớn tiếng nói: “Này, cậu không có chút ý thức nào à? Đυ.ng vào người khác liền trực tiếp rời đi?”

Áo sơ mi trắng của Đoạn Mộ Trạch đã bị hất rượu một mảng lớn, có điều nếu chỉ vô tình đυ.ng phải sẽ không bị dính nhiều như vậy. Ai suy nghĩ một chút là đều có thể nhìn ra cuối cùng là người nào mới đang cố ý gây chuyện.

Nhưng không một ai đứng ra nói chuyện thay cho đứa con ngoài giá thú này, hầu hết mọi người đều vô cảm lạnh lùng.

Thậm chí có người còn vui vẻ khi thấy Đoạn Mộ Trạch xấu mặt.

Nhưng thoạt nhìn có vẻ Đoạn Mộ Trạch lại không hề bối rối.

Sóng lưng anh vẫn thẳng, lông mày khẽ rủ xuống, trên mặt vẫn không có một cảm xúc dư thừa nào.

Người đàn ông tiếp tục gây rối, ông ta nói: “Bộ Âu phục này là tôi đặt người làm, giá rất đắt.”

Xung quanh dần vang lên tiếng cười, điều này vô tình cổ vũ ông ta: “Trước tiên cậu cứ xin lỗi tôi trước, rồi đền bù bộ quần áo này sau.”

Đoạn Mộ Trạch vẫn giữ thái độ bình tĩnh, anh quay đầu, nhàn nhạt liếc đối phương.

Người đàn ông trung niên sau lưng anh lập tức toát mồ hôi lạnh, ông ta không ngờ ánh mắt của một người trẻ tuổi như vậy lại có thể làm hắn sợ hãi. Sau khi nhận ra suy nghĩ của mình, ông ta thẹn quá hóa giận: “Cậu…”

Vừa định mở miệng, ông ta đã bị một giọng nói vừa kiêu căng nhưng cũng mềm mại cắt đứt: “Không xin lỗi sao?”

Mọi người đều bị giọng nói này hấp dẫn, họ bắt đầu hướng mắt về Âm Lạc.

Nhiều người có chút thở không thông….

Vì ngạc nhiên trước vẻ đẹp của gương mặt đó.

Nhưng Âm Lạc không biết lúc này cậu trong mắt mọi người như thế nào.

Dưới ánh đèn lấp lánh, vòng eo cậu được phác họa rất mảnh khảnh, xuống dưới hai cái chân thon dài thẳng tắp, toàn bộ cơ thể được bao bởi một làm da trắng nõn như trong suốt.

Cậu như một món đồ sứ xinh đẹp, nhưng vẫn ấm áp và sinh động.

Dừng một chút, Âm Lạc hỏi hệ thống:【Độ hảo cảm của Đoạn Mộ Trạch như thế nào rồi?】

Hệ thống:【-1.】

Âm Lạc: 【…】

Cậu nhướng mày:【Vừa rồi vẫn là 0, sao còn tụt xuống được?】

Hệ thống nhắc nhở:【Khả năng cao là hắn nghĩ cậu nói giúp tên gây chuyện kia.】

Kỳ thật hệ thống phân tích rất đúng, Âm Lạc câu nói kia, mục tiêu đều hướng đến hai người bọn họ, thoạt nghe thì ai cũng sẽ hiểu lầm là cậu bắt Đoạn Mộ Trạch xin lỗi.

Những người xung quanh cũng nghĩ như vậy. Có người nhận ra Âm Lạc, bắt đầu thì thì thầm thầm, đàm tiếu về việc “Tiểu thiếu gia bị đứa con ngoài giá thú của Đoạn gia từ chối”.

Xét cho cùng, Âm Lạc là người tính tình nổi tiếng kiêu căng, cậu theo đuổi bị mà bị từ chối nhất định sẽ thẹn quá hóa giận.

Có lẽ lần này cũng nhân cơ hội khi dễ Đoạn Mộ Trạch.

Đám người đều hứng thú chờ xem kịch hay.

Âm thanh bàn tán cũng lọt vào tai Đoạn Mộ Trạch, sắc mặt anh trầm ngâm, tựa như mặt nước tĩnh lặng trước một cơn bão.

Nhưng mà ngay sau đó, anh thấy Âm Lạc chuyển hướng nhìn sang tên gây rối kia. Trên khuôn mặt trắng nõn hiện ra vẻ cao ngạo xinh đẹp: “Tôi thấy ông va vào hắn trước, không xin lỗi sao?”