Đoạn Mộ Trạch nói gì, Âm Lạc đều không nghe rõ, lực chú ý của cậu lúc này đều đặt trên làn da sau gáy.
Đoạn Mộ Trạch sức lực rất lớn, ngón tay lành lạnh xoa nhẹ lên cổ cậu, mặc dù sức lực không lớn nhưng lại khiến cậu không thể thoát ra. Âm Lạc có chút không thở nổi, chịu đựng sự mẫn cảm nói :”Buông tôi ra”.
“.....Rất đau.”
Đoạn Mộ Trạch tưởng rằng Âm Lạc sẽ trách móc hắn, nhưng lời vừa nói ra, hắn cũng ngạc nhiên, sau đó liền thay đổi chủ ý. Lời của Âm Lạc như có như không mà mang theo chút ý tứ làm nũng cùng oán trách.
Hơi khựng lại một lát, Đoạn Mộ Trạch theo bản năng mà buông tay ra, sau đó liền phát hiện, Âm Lạc nói “Rất đau” cũng không phải chỉ là nói suông.
Hai bên cổ xuất hiện các vệt đỏ, hẳn là bị thít chặt mà tạo thành. Phía sau cổ ban đầu trắng nõn, bây giờ chỉ cần ấn mấy cái cũng xuất hiện những nốt hằn. Cảnh sắc rất thu hút người nhìn.
Đoạn Mộ Trạch không thể khống chế mà cuộn ngón tay lại, nghĩ :”Hắn dùng nhiều sức như vậy sao?”
Lúc này, người phục vụ thiếu chút nữa là đυ.ng vào người Âm Lạc, lập tức xin lỗi :” Thật ngại quá, đều do tôi không cẩn thận, ngài có làm sao không?”
Sau khi bình tĩnh lại, Âm Lạc mới phát hiện góc áo dính một ít nước canh. Bất quá, cậu cũng không coi đây là việc gì lớn,vì thế, sau khi chỉnh lại cổ áo, liền nói :”Không có việc gì”.
Đối phương lại không có rời đi ngay, thậm chí còn muốn thêm Wechat của cậu để bồi thường tiền quần áo.
“Không cần.”
Sau khi cự tuyệt, Âm Lạc cũng không để ý đến hắn nữa, quay đầu lại hỏi Đoạn Mộ Trạch :”Anh vừa rồi nói cái gì?”
Đoạn Mộ Trạch không nói gì, khuôn mặt trầm xuống, nhìn về phía sau Âm Lạc, đối phương nhìn thấy khuôn mặt của hắn liền bị dọa, hậm hực rời đi. Sau đó, hắn mới rũ mắt, nhìn chằm chằm Âm Lạc, sương mù trong mắt còn chưa tan đi, khựng lại một lúc mới nói: “Không có gì”.
Hệ thống kịp thời xuất hiện, đem lời của Đoạn Mộ Trạch lặp lại một lần, thắc mắc: [Kí chủ, hắn nói cậu không biết tránh, nhưng tại sao hắn cũng không cho Lê Phi Nhiên lại đây giúp cậu?]
Bỏ qua những lời trọng điểm, Âm Lạc chậm rì rì quét mắt nhìn Đoạn Mộ Trạch. Người này nhìn thì lạnh lùng mà khi mở miệng lại âm dương quái khí* như vậy, hẳn là đã nhìn thấu bản chất của cậu cho nên không cho sắc mặt tốt.
Để duy trì nhân thiết, cậu thu hồi tầm mắt, không nói cảm ơn với Đoạn Mộ Trạch, cũng không tiếp tục cùng hắn nói chuyện.
Sau khi hỏi hệ thống xem Đoạn Mộ Trạch muốn đi đâu, Âm Lạc liền xoay người đi mua cơm. Cậu mua hai phần cơm mang đi.
Hệ thống kinh ngạc, tốt bụng nhắc nhở: [Kí chủ, cậu muốn Lê Phi Nhiên no chết sao?]
Âm Lạc: [Một phần khác không dành cho Lê Phi Nhiên.]
Hệ thống trầm mặc một lát: [Kí chủ, tôi nhớ cậu vừa ăn rồi nha, làm sao vậy? Không ăn no sao ~ ]
“......”
Âm Lạc đối với hệ thống rất có kiên nhẫn: [Chúng ta hôm nay tới đây làm gì? ]
Hệ thống: [Là tới để kiếm hảo cảm...... Tôi đã biết! Phần cơm này là cho Đoạn Mộ Trạch! ]
Âm Lạc: [Thông minh, thưởng cho cậu cái xoa đầu]
Hệ thống: [ (#^.^#) ]
Kì thật cũng không phải là mua cho Đoạn Mộ Trạch, đây là mua giúp cho hộ công của mẹ hắn. Âm Lạc đứng phía sau đoàn người, quét mắt nhìn qua, Đoạn Mộ Trạch đang đứng cách đó không xa.
Cậu lấy túi ra, đi qua hắn liền dừng lại.
“Cái này cho anh”.
Trên khuôn mặt Đoạn Mộ Trạch rốt cuộc cũng xuất hiện sự ngạc nhiên hiếm thấy, Âm Lạc đưa chiếc túi qua: “Coi như cảm ơn chuyện vừa rồi.”
“Không phải là anh muốn giúp tôi tránh ấy sao?”
Là cảm ơn hắn sao?
Đoạn Mộ Trạch cảm thấy Âm Lạc cùng vị thiếu gia trong lời đồn tựa hồ không quá giống nhau.
Từ người đại diện nghe được, Âm Lạc coi trọng mặt của hắn, thế cho nên phản ứng đầu tiên của hắn chính là ghê tởm. Ở Đoạn gia mấy năm nay, hắn đã quen với những việc xấu xa của giới thượng lưu này rồi. Nói đơn giản mà nghe chính là bao dưỡng.
Sau khi cự tuyệt, vị tiểu thiếu gia này quả nhiên lộ nguyên hình.
“Muốn hay không a......”
Âm thanh mang theo một chút bất mãn vang lên làm Đoạn Mộ Trạch hoàn hồn, hắn liếc mắt nhìn thiếu niên bên cạnh thấp hơn mình nửa cái đầu.
Ngón tay mang túi cơm rang dần trở nên phiếm hồng.
Tự phụ như vậy, lại còn muốn bao dưỡng người khác, cũng còn chưa phân biệt được ai tốt ai xấu nữa.
Đợi đến khi Âm Lạc sắp không kiên nhẫn được nữa, người đối diện mới đưa tay ra tiếp nhận cái túi.
[Độ hảo cảm +5]
Sau khi nghe được âm thanh mình mong muốn, Âm Lạc không tiếp tục ở lại nữa. Nơi này ấm áp, lại nhiều người, cậu sợ không cẩn thận bị đυ.ng phải lại là một hồi tra tấn.
Xuyên qua hoa viên, đi đến khu phòng bệnh trong đại sảnh, cách mấy mét, Lê Phi Nhiên dựa tường nói:” Âm Âm, cậu rốt cuộc cũng trở lại rồi.”
Nếu xem nhẹ cánh tay bị treo lên một nửa, Lê Phi Nhiên vẫn được xem là ưu nhã.
Ban đầu, Âm Lạc còn tính toán đưa hắn về phòng bệnh, cứ như vậy liền bớt việc. Cậu đem cơm đưa qua: “Cho anh, tôi phải về rồi.”
Lê Phi Nhiên sửng sốt: “Phải về nhanh như vậy sao? Hay là ở lại một lát đi.”
Nhiệm vụ hoàn thành, cổ Âm Lạc cũng không thoải mái, cậu không chút lưu tình mà cự tuyệt.
Lê Phi Nhiên hơi híp mắt lại, nghĩ nên dúng lí do gì để Âm Lạc ở lại, lại không cẩn thận thấy được dấu vết đỏ thẫm trên cổ cậu. Hắn lại gần, cảm thấy dấu vết này rất kì quái, như là bị người nào đó ấn lên cổ mà tạo ra: “Trên cổ cậu sao lại thế này? Vừa rồi còn không có sao mà?”
“Không cẩn thận thôi.” Âm Lạc lười biếng đáp. Sau đó liền đi về phía cửa: “Tôi về đây.”
Lúc này, Âm Lạc cũng không để ý đến Đoạn Mộ Trạch từ bên kia tiến vào.
Lê Phi Nhiên trông thấy Đoạn Mộ Trạch, sắc mặt lập tức lạnh xuống, khinh thường cười nhạt: “Sao ngươi cũng ở bệnh viện?”
Đoạn Mộ Trạch dừng lại.
Trên tay hắn xách theo túi, hiển nhiên vừa rồi cũng đi căng-tin.
Lê Phi Nhiên như nghĩ tới cái gì: “Ngươi không lẽ là theo dõi Âm Lạc tới đây?”
Đoạn Mộ Trạch rốt cuộc cũng nhìn lại.
Lê Phi Nhiên bị nhìn đến mức khó chịu, hơn nữa dấu vết trên cổ Âm Lạc cũng khiến hắn để ý, trong lòng bực bội đến cực điểm: “Ngươi hẳn là cũng biết, Âm Lạc đến đây để thăm ta, về sau hắn cũng chỉ cùng ta qua lại.”
“Những lời đồn hắn coi trọng ngươi linh tinh cũng chỉ là do hắn còn nhỏ, chưa từng yêu đương, ánh mắt kém mà thôi. Ngươi cũng đừng cho rằng hắn có ý với ngươi.”
“Ngươi ở trong giới giải trí mà đóng phim cho tốt đi.”
Lê Phi Nhiên nói một đống, Đoạn Mộ Trạch cũng không biểu hiện gì cả.
Hắn xoay người, một lần nữa quay lại căng-tin.
Phòng bệnh bị mở ra, hộ công đã đem nhưng việc cần làm làm xong, thấy Đoạn Mộ Trạch trở về, cười nói: “Làm phiền đến anh
rồi, ở căng-tin nhiều người lắm không?” Đoạn Mộ Trạch đem cơm đặt lên bàn: “Còn tốt.”
Hộ công thấy trong tay hắn còn xách theo một phần, cho rằng hắn cũng muốn ở lại ăn cơm: “Anh lại đây ngồi đi.”
“Không cần, bây giờ phải trở về.” Đoạn Mộ Trạch nhìn nữ nhân trên giường bệnh, thần sắc lãnh đạm mà đẩy cửa ra.
Lên xe, hắn đem cơm mà Âm Lạc mua đặt ở ghế phụ, trong đầu không khỏi hiện lên chiếc cổ mà hắn đã sờ qua kia.
Sao lại có người có làn da nhạy cảm như vậy, chỉ cần chạm nhẹ là có thể lưu lại dấu vết.
Mất mấy ngày dấu vết mới biến mất.
Đoạn Mộ Trạch nhướng mắt. Lời Lê Phi Nhiên nói vang lên bên tai - -
Chưa từng yêu đương sao?
Dọc theo đường đi, Âm Lạc bị âm thanh trong đầu làm phiền đến chết.
[Độ hảo cảm +1]
[Độ hảo cảm +1]
[Độ hảo cảm +1]
... ...
Liên tục vang lên năm lần mới dừng lại.
Âm Lạc xoa xoa Thái Dương.
Một lần lại một lần.
Đoạn Mộ Trạch đây là đang làm gì? Học tính toán sao?
Âm Lạc hỏi hệ thống, hệ thống cũng không biết rõ. Âm Lạc lại hỏi: [Lần tới, nhiệm vụ là vào lúc nào?]
Hệ thống: [Nhiệm vụ sau phải chờ tới khi khai giảng mới có.]
Âm Lạc : [Lâu vậy sao?]
Hệ thống: “[Kế tiếp, Đoạn Mộ Trạch muốn đi đóng phim ở trong núi, đoạn sau là được tóm lược lại.]
Làm xong nhiệm vụ sớm một chút là được về nhà, Âm Lạc không tính lãng phí một tháng này: [Tôi có thể đi thăm phim trường của hắn không?]
Hệ thống: [Bỏ qua đại khái hướng đi, phần cốt truyện sơ lược này kí chủ có thể tự mình quyết định ~ nhưng mà, không phải phim trường chỉ có nhân viên công tác mới được vào hay sao?]
Âm Lạc “Nga” lên một tiếng: [Tôi hiện tại đi nhận lời mời cũng không kịp rồi đi.]
Hệ thống hảo tâm mà nhắc nhở: [Kí chủ, Thương Thừa Ninh là chủ tịch của công ty quản lí, cũng là nam chính.]
Hả?
Thương Thừa Ninh? Là người muốn cùng cậu liên hôn sao?
Lại trùng hợp như vậy sao, vừa lúc có thể đồng thời xoát độ hảo cảm, kiếm giá trị ức hϊếp của hắn.
Về đến nhà, mẹ Âm cũng vừa lúc đang nấu cơm, Âm Lạc rửa tay xong liền chạy đến giúp bà. Thấy con mình dính người như vậy, mẹ âm cười đến xán lạn: “Làm sao thế? Hôm nay con rất vui à?”
Âm Lạc đang đánh lòng trắng trứng: “Con mỗi ngày đều rất tốt, kể cả khi không tốt, nhìn thấy mẹ liền khiến con tốt lên rồi.”
“Con đó, giọng ngọt như ngậm đường vậy.”
Hai mẹ con làm xong, liền bỏ bánh vào lò nướng, Âm Lạc thấy không khí không khác lắm so với dự tính, mới bắt đầu vào chủ đề chính: “Mẹ, lần trước người muốn giới thiệu ai cho con vậy?”
Mẹ Âm kinh ngạc: “Làm sao vậy? Con thấy hứng thú sao?”
Âm Lạc: “Vâng, có chút.”
Thấy con mình không còn bài xích vấn đề tình cảm nữa, mẹ Âm cao hứng: “Là một thương gia trẻ tuổi, tên là Thương Thừa Ninh, so với con thì lớn hơn vài tuổi, mấy năm nay vẫn luôn xử lý chuyện công ty nên việc kết hôn bị chậm trễ. Người trong nhà hắn mấy hôm trước còn kêu mẹ hỏi ý kiến con một chút, nếu đồng ý thì liền sắp xếp buổi gặp mặt, bọn họ sẽ không can thiệp vào những mặt khác, Đúng rồi, nhà bọn họ còn cho mẹ số điện thoại của đứa bé kia.”
Dù sao sớm hay muộn cũng phải gặp mặt, nếu không gặp thì cũng không thể kiếm giá trị ức hϊếp được. Âm Lạc đáp ứng gặp mặt, sau khi lưu lại số điện thoại liền nói: “Con muốn đi tắm một lát.”
“Đi đi, bánh kem nướng xong mẹ sẽ gọi con.” Mẹ Âm đem tin tức Âm Lạc bằng lòng gặp mặt nói cho đối phương biết, chỉ chốc lát sau bên kia đã trả lời lại.
Mẹ Âm xem xong liền lên lầu mà nói với Âm Lạc: “Một lát nữa, đứa nhóc kia có khả năng sẽ gọi cho con, đừng nhầm thành cuộc gọi quấy rầy mà không nghe nhé.”
“Vâng—“
Âm Lạc ngoài miệng đáp lời, thực tế cũng không đem chuyện này để ở trong lòng. Tắm rửa xong, cậu mặc áo ngủ rộng thùng thình nằm trên giường chơi game.
Chơi hơn mười phút, mí mắt bắt đầu đánh nhau.
Không biết qua bao lâu, nghe thấy điện thoại di động rung lên từng đợt, cậu cũng không mở mắt, hoàn toàn dựa vào bản năng mà trả lời điện thoại, cũng không nhìn rõ là ai gọi tới.
“Uy”
Đối diện là thanh âm trầm thấp dễ nghe, nếu đổi thành người khác nghe điện thoại, nhất định sẽ cảm khái “Âm thanh này làm lỗ tai mang thai” linh tinh. Nhưng Âm Lạc lại là một thẳng nam, hơn nữa lại đang mơ mơ màng màng, đối với cậu mà nói người này làm phiền tới giấc ngủ của cậu.
“Uy.....” Thấy người đối diện không mở miệng, Âm Lạc hừ hừ hai tiếng, làm mình thanh tỉnh được một chút, thúc giục nói: “Ngươi không nói chuyện sao.....?”
Thanh niên vừa mới tỉnh ngủ, lời nói còn mang theo giọng mũi, mềm rụp, làm người khác nhớ tới cánh hoa hồng kiều diễm, ướŧ áŧ.
Thương Thừa Ninh lúc này rất khó liên hệ âm thanh mềm mại này với tiểu thiếu gia Âm Gia kiêu ngạo, ương ngạnh trong lời đồn. Hắn dừng lại một chút, âm thanh lại đè thấp vài phần: “Tôi là Thương Thừa –“
Lời còn chưa nói xong đã bị đánh gãy: “Đợi chút.”
Đầu dây bên kia có tiếng gõ cửa, theo sau là thanh âm hòa ái của một người phụ nữ: “Âm Âm, uống sữa bò.”
Uống sữa bò sao?
Thương Thừa Ninh tựa như có thể hình dung ra khung cảnh ấy.
Giống như vẫn là một đứa trẻ.
Cửa mở ra, mẹ Âm bưng sữa bò đứng ở bên ngoài, cảm nhận được nhiệt độ của điều hòa, nàng nhíu mày, quở trách nói: “Đừng mặc ít như vậy.”
“Vâng......” Âm Lạc xoa xoa đôi mắt, nhận sữa bò xong mới nhớ tới điện thoại còn chưa tắt. Cậu cầm lấy di động, nhùn dãy số trên điện thoại mới phát hiện là Thương Thừa Ninh gọi tới.
Mẹ Âm còn đứng ở ngoài cửa. Âm Lạc sợ đối phương nghe thấy mình bị mắng, rất mất mặt liền lập tức nói: “Tôi còn có việc, chốc nữa sẽ gọi lại cho anh.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Hệ thống kịp thời thông báo: [Thương Thừa Ninh: giá trị ức hϊếp +3.]
Âm Lạc tự khen mình một tiếng thiên tài.
Mẹ Âm nhìn cậu: “Là đứa nhóc kia gọi tới?”
Âm Lạc: “Ân.”
“Đứa nhỏ này còn rất tích cực.” Mẹ Âm cao hứng, còn muốn hỏi thêm mấy câu, nhưng sợ mình nói nhiều Âm Lạc ngại phiền lền không hỏi nữa, để cho người trẻ tuổi bọn họ tự phát triển tình cảm.
Qua một lúc, nàng ngâm nga đem bánh kem từ trong lò lấy ra, Âm Ngộ Châu cũng vừa trở về.
“Trở về vừa đúng lúc, bánh kem vừa mới ra lò.”
Âm Ngộ Châu ở trong phòng khách tìm một vòng cũng không tìm thấy người muốn tìm: “Âm Âm đâu?”
“ Ai, đợi chút, hiện tại đừng tìm nó.” mẹ Âm thấy Âm Ngộ Châu muốn lên lầu, lập tức ngăn cản: “Âm Âm đang cùng đứa nhóc thương gia kia gọi điện thoại.”
Âm Ngộ Châu ngạc nhiên: “Thương gia?”
Mẹ Âm: “Mấy hôm trước an bài bọn họ làm quen, chính là thương gia Thương Thừa Ninh. Mẹ cũng không rõ, Âm Âm mấy hôm trước còn nhăn nhó không vui, hôm nay lại chủ động hỏi mẹ số điện thoại, xem ra là bị hấp dẫn rồi.”
Nàng lo lắng đến nỗi nói một hồi, lại không chú ý đến sắc mặt của đứa con trai cả đang dần trầm xuống.
Âm Lạc uống xong sữa bò liền tính toán trước khi ngủ gọi cho Thương Thừa Ninh một lần.
Còn chưa kịp nằm xuống đã có người gõ cửa.
Cậu còn tưởng là mẹ Âm: “Cửa không khóa, mời vào.”
Âm Lạc sửng sốt, lập tức thu lại dáng ngồi, nhỏ giọng kêu: “Ca ca.”
Thiếu niên nháy mắt liền điều chỉnh lại bộ dáng, Âm Ngộ Châu đều nhìn thấy. Đây là lần đầu tiên hắn tới phòng của Âm Lạc, bên trong rất chỉnh tề, chỉ có áo ngủ rộng thùng thình trên người Âm Lạc là lộn xộn.
Thiếu niên ngồi trên giường, bộ tóc rối bời, xù xù, nhìn qua rất muốn chạm vào, chắc hẳn xúc cảm rất tốt.
Đôi mắt hồng hồng, trên mặt còn mang theo chút ngái ngủ.
Ánh đèn chiếu xuống, cả người so với với ban ngày càng trở nên tinh xảo hơn.
Âm Ngộ Châu kêu một tiếng, ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng: “Âm Âm, sao đột nhiên lại muốn yêu đương?”
Âm Lạc đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền nghĩ tới, hẳn là mẹ Âm nói cho ca ca biết.
Chỉ là..... Âm Ngộ Châu lại rảnh rỗi quan tâm đến chuyện của cậu sao?
Âm Lạc không kịp suy nghĩ, liền tùy tiện tìm lý do: “Mọi người đều bắt đầu yêu đương, em cũng muốn thử.”
Cái lý do này tự như đã thuyết phục được Âm Ngộ Châu, anh không nói gì nữa.
Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại.
Âm Lạc có chút không được tự nhiên, cẩn thận gọi một tiếng: “..... Ca ca?”
Cậu cũng không biết, Âm Ngộ Châu lúc này đang suy nghĩ cái gì.
Rõ ràng vẫn còn nhỏ, Âm Ngộ Châu nghĩ.
Có thể chờ đến 25..... Không đúng, 30 tuổi cũng không muộn.
Một lát sau.
Âm Ngộ Châu cuối cùng cũng mở miệng: “Trước đây từng yêu đương sao?”
Âm Lạc thành thật trả lời: “Không .....”
“Em so với hắn nhỏ hơn 9 tuổi, hắn cũng trải qua nhiều việc trong xã hội hơn, có khả năng sẽ lừa em.” Âm Ngộ Châu tạm dừng vài giây, mới gằn từng chữ mà nói tiếp: “Kế tiếp, nghe lời anh dặn.”
“Không thể một mình ở cùng hắn quá 1 giờ.”
“Bảo trì khoảng cách 15cm trở lên.”
Âm Ngộ Châu: “Còn gì nữa?”
“Còn có......” Âm Lạc có chút khó mở miệng, nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh trai vẫn là tiếp tục nói, lặp lại lời đối phương vừa nói cho mình nghe
“Không để hắn tới gần, không để hắn sờ eo.”
“Nếu đối phương muốn hôn môi hoặc làm làm quá mức, không thể đáp ứng.”
......
Âm Lạc lúc này ngượng nghịu cực kì, lời nói càng ngày càng chậm.
Cậu cảm thấy anh cậu hẳn là lo xa quá rồi.
Làm sao có người lần đầu tiên gặp mặt liền sờ eo, hôn môi cơ chứ?!
-------------------------------------------
Lời của Editor:
Vì đây là lần đầu mình edit nên nếu có lỗi hoặc ý không hợp ngữ cảnh, mong mọi người góp ý. Lịch đăng chương thì mình không cố định nhưng sẽ cố gắng dù bận cũng sẽ 1 tuần đăng 1 chương, sẽ cố gắng nhanh nhất cho mọi người. Cảm ơn ạ!