Tôi Nghĩ Tôi Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 14

Âm Ngộ Châu đuổi tới cửa quán bar, liền nhìn thấy hình ảnh như vậy. Em trai hắn, toàn bộ thân thể đều bị bao phủ bởi l*иg ngực của một người đàn ông xa lạ, hai người không có khoảng cách, thoạt nhìn tuyệt đối không phải quan hệ bạn bè bình thường.

Hơn nữa, tay của người đàn ông tựa hồ còn phủ lên mặt Âm Lạc.

Tư thế như này, là muốn hôn môi sao?

Âm Ngộ Châu sắc mặt rét run, lập tức ngừng xe, cũng chưa kịp đi tới chỗ hai người: “Âm Lạc!”

Màn đêm, thanh âm quen thuộc làm ý thức Âm Lạc thanh tỉnh đôi chút. Cậu quay đầu lại, thấy Âm Ngộ Châu tới, hơi cười cười: “…… Anh trai.”

Gió đêm đem lời nói thanh thanh trở nên mềm mại.

Âm Ngộ Châu thấy Âm Lạc đi tới, thần sắc trên mặt mới hơi hòa hoãn một chút. Hắn đem người kéo đến phía sau, cơ hồ ngăn cách tầm mắt của người đàn ông.

Mới ngắn ngủn nửa phút, Âm Lạc liền trêu chọc không ít tâm tư của những người đàn ông.

Bao gồm cả người trước mặt này.

Mặc dù Đoạn Mộ Trạch bề ngoài cùng khí chất cao hơn những người xung quanh rất nhiều, nhưng cũng không gây trở ngại Âm Ngộ Châu quy hắn cùng những người khác về một loại. Nếu không phải yêu cầu tài xế tăng tốc, khả năng Âm Lạc đêm nay sẽ rơi vào tay người này.

Nghĩ như vậy, Âm Ngộ Châu gắt gao vòng lấy bả vai thiếu niên, ở bên tai cậu ôn nhu nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Đoạn Mộ Trạch nhìn chằm chằm cửa xe chưa đóng lại cách đó không xa, có cảm xúc nào đó đang bắt đầu mọc rễ, nảy mầm ở trong lòng hắn.

Âm Lạc vừa rồi, cơ hồ không có do dự, liền từ trong lòng ngực hắn giãy giụa. Bàn tay hắn nháy mắt trống không.

Thậm chí, ngón tay còn vương lại nhiệt độ cơ thể.

Cùng cảm xúc mềm mại.

*

Lúc trước gió thổi, ý thức Âm Lạc đã thanh tỉnh, nhưng do rượu ảnh hưởng nên không mở được mắt ra. Vì thế vừa đến nhà liền nằm lên trên giường. Cho nên cũng không có nghe thấy tiếng đập cửa của Âm Ngộ Châu.

Cửa không được đóng chặt, từ khe hở lộ ra ánh sáng nhu hòa.

Thấy không có động tĩnh, Âm Ngộ Châu đẩy cửa mà vào. Trong phòng thực an tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở rất nhỏ của thiếu niên. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp kia, nhịn không được ấn ấn giữa lông mày.

Nếu hôm nay không phải kịp thời đuổi tới, nơi Âm Lạc ngủ khả năng không phải là giường.

Tư thế ngủ của thiếu niên thực an tĩnh, Âm Ngộ Châu nhìn chằm chằm một lát, vừa mới tính toán rời đi, di động trên bàn vang lên ——

Hắn nhìn ghi chú, trầm mặc một lát, điện thoại liền được nhận.

“Âm Âm tôi gọi cho cậu thật nhiều cuộc điện thoại, cậu rốt cuộc cũng nhận.”

Xưng hô thân mật như vậy làm Âm Ngộ Châu nhíu mày, nhưng mà Lê Phi Nhiên say thành như vậy, hẳn là không nhận thấy được hoàn cảnh không thích hợp, vẫn tiếp tục tự mình nói: “Cậu đừng để thằng nhóc Đoạn gia kia lừa, hắn khi còn nhỏ trải qua quá rất nhiều việc gây ám ảnh, khẳng định suy nghĩ cũng chẳng còn sạch sẽ.”

“Đoạn Mộ Trạch có phải lừa cậu chụp loại ảnh thiếu quần áo, hay là ăn mặc cái loại quần áo linh tinh mà chụp? Có phải còn có lỗ tai cùng cái đuôi hay không? Cậu sao lại ngu như vậy, còn gửi cho hắn nữa. Hắn chỉ cần gương mặt kia là có thể lừa gạt người khác, lòng dạ đen muốn chết.”

“Hắn có phải còn lừa cậu hôn môi, làm cậu mở miệng ra, để cho hắn tiến vào.”

“Hắn sờ cậu không? Có làm những việc quá mức đối với cậu không?”

“Cậu biết những việc quá mức là cái gì không? Chính là ——”

……

Không gian bên đó thực loạn, xung quanh ồn ào những tiếng vui cười cùng tiếng mắng mỏ, Âm Ngộ Châu mặt vô biểu tình mà cúp điện thoại. Vừa mới cúp điện thoại xong, trên màn hình di động hiện lên mấy tin nhắn WeChat.

Tựa hồ không được trả lời lại, đối phương lại gửi tiếp tin nhắn.

Đoạn Mộ Trạch: 【 Còn đau đầu không? Vừa rồi ấn cho cậu thời gian không đủ.

Đoạn Mộ Trạch: 【 Còn có. 】

Đoạn Mộ Trạch: 【 Ảnh cậu chụp rất đẹp, không có chán ghét cậu. 】

Mu bàn tay Âm Ngộ Châu nổi lên gân xanh, tựa hồ rất tức giận.

Nhưng mà không bao lâu, Thương Thừa Ninh gọi điện thoại tới.

Lần này, Âm Ngộ Châu trực tiếp cúp điện thoại.

Lời đồn “Âm Lạc thích câu dẫn đàn ông” đến tột cùng là từ đâu mà truyền ra?

Rõ ràng là đám đàn ông không biết sống chết này quấn lấy em trai hắn.

Âm Ngộ Châu mặt trầm, mở cửa tủ quần áo ra.

Cũng may, bên trong cũng không giống lời Lê Phi Nhiên nói, không có “Lỗ tai” “Cái đuôi” hay mấy đồ linh tinh.

Tầm mắt hắn dừng ở chiếc áo sơ mi trắng treo ở trong một góc.

Chỉ cần nhìnmột cái, hắn liền biết áo sơ mi trắng tuyệt đối không vừa với người Âm Lạc.

Âm Ngộ Châu tính cách khá cô độc, tuy rằng giữ mình trong sạch, nhưng hàng năm ở nước ngoài, hắn cũng nghe nói qua không ít đồ vật.

Như có người sẽ để bạn đời mặc quần áo của mình để thỏa mãn ham muốn chiếm hữu.

Cũng rất tiện lợi.

Kể cả khi không mặc quần, cũng sẽ che được một ít cảnh sắc không nên nhìn.

Các nút không được cài hết, bả vai cũng sẽ lộ ra, khả năng còn sẽ lộ ngực.

Âm Ngộ Châu đứng tại chỗ trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ nhàng khép lại tủ quần áo.

Không đủ.

Sự bảo hộ của hắn đối với em trai còn rất xa mới đủ.

*

Âm Lạc giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại.

Cảm giác say rượu cũng không dễ chịu, cậu dựa vào trên đầu giường hòa hoãn một lát mới đi tắm. Ra ngoài, cậu vừa lau tóc, vừa cùng hệ thống oán giận: 【 Thân thể này cũng quá yếu rồi, hai ly rượu trái cây cũng không chịu được? 】

Hệ thống: 【……】

Trầm mặc một lát, hệ thống nhắc nhở: 【 Ký chủ, đây chính là thân thể của cậu. 】

Âm Lạc đương nhiên chơi xấu không thừa nhận.

Hệ thống; 【 Bất quá ký chủ như vậy cũng không hoàn toàn là do say rượu, còn có một phần là do di chứng sau khi dùng thuốc. 】

Âm Lạc: 【 Là? 】

Hệ thống: 【 Là thể chất trở nên gấp đôi sự mẫn cảm. Nói cách khác ——】

【 Cậu sẽ phi thường thích chạm vào da thịt. 】

“……”

Nghe có hơi biếи ŧɦái a.

Xem ra thuốc làm giảm độ mẫn cảm về sau không phải tình huống bất đắc dĩ không thể dùng.

Nhưng thật ra vừa được hệ thống nhắc nhở, Âm Lạc nghĩ tới việc tối hôm qua. Cậu không đứng vững, sau đó ngồi xuống đùi Đoạn Mộ Trạch, sau đó…… Đã xảy ra cái gì?

Âm Lạc nghĩ nghĩ: 【 Tôi mắng anh ta sao? 】

Hệ thống: 【 Không có. 】

Đáng tiếc.

Cậu vì để kiếm độ hảo cảm trên người Đoạn Mộ Trạch đã phí rất nhiều tâm tư, cả cơ hội mắng cũng không cho.

Hệ thống có thể nhìn ra suy nghĩ của Âm Lạc: 【 Ký chủ, cậu sẽ mắng hắn sao? 】

【 Sẽ đi……】

Âm Lạc buông khăn tắm: 【 Ví dụ như “Biếи ŧɦáii” “Chó con” linh tinh. 】

Trước kia hồi cao trung, người kia đem cậu ấn ở trên tường, hắn cũng mắng như vậy.

Cùng hệ thống tính toán một chút về độ hảo cảm, giá trị ức h·iếp cùng điểm, Âm Lạc tính ra mình làm nhiệm vụ cũng không tệ lắm.

Độ hảo cảm của nam chủ trước mắt tích lũy được 64 điểm, tuy rằng không có tới trình độ thích, nhưng khẳng định cũng không tính là chán ghét. Mà độ hảo cảm tích lũy đến 95 điểm trở lên, cậu liền có thể không chút lưu tình mà vứt bỏ đối phương, sau đó vừa bắt nạt người khác vừa chờ nam chủ trả đũa chính mình.

Chờ trả thù xong, vai ác là cậu sẽ chính thức offline, trở lại thế giới hiện thực.

Tưởng tượng như vậy, tựa hồ rất nhanh sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Âm Lạc tràn ngập nhiệt tình mà mở di động ra, click mở tin nhắn sau đó hơi thất vọng.

Đoạn Mộ Trạch cũng chưa gửi tin nhắn cho cậu sao.

64 điểm đều là giả?

Đương nhiên, Âm Lạc cũng không biết, dùng sinh nhật làm mật khẩu có bao nhiêu nguy hiểm.

Tối hôm qua, nhật ký trò chuyện cùng tin nhắn, đều bị Âm Ngộ Châu xóa toàn bộ dấu vết.

Đồng thời, trưa hôm đó, Âm Lạc còn bởi vì đi quán bar mà bị Âm Ngộ Châu giáo huấn một trận. Tuy rằng ngữ khí của đối phương cũng không nghiêm khắc, nhưng ở trong mắt Âm Lạc, đó là nụ cười dấu dao đó!!

Giáo huấn xong, Âm Ngộ Châu còn hạ lệnh “Cấm túc” —— trước khi khai giảng không cho ra cửa.

Mà lấy tính cách của Âm Lạc, cũng không dám phản kháng.

Thiếu niên khẽ cắn môi dưới, hắn cũng đã nhìn ra, Âm Ngộ Châu mặt ngoài nhìn hào phóng lại chiều cậu, nhưng thực tế là đối tượng cản trở cậu làm nhiệm vụ nhất.

Thật là.

Cũng quá xấu rồi.

*

Đại học.

Năm nay trường học phá lệ náo nhiệt, sinh viên năm nhất cùng các cấp học khác cùng nhau khai giảng. Âm Lạc sợ người nhiều, tới trường học trước một ngày.

Ở trong ký túc xá ngủ một giấc, những người khác đều đã tới.

Thấy Âm Lạc từ trên giường xuống, bạn cùng phòng tới gần chào hỏi: “Ra là ở trên giường a, tôi còn tưởng rằng cậu đi ra ngoài cơ.”

Âm Lạc còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nửa mở nửa nhắm nhìn đối phương.

Mặt không thấy rõ, nhưng có thể cảm giác được vóc dáng khá cao.

Mềm mại “Ân” một tiếng coi như trả lời, cậu không nói gì nữa, hướng tới phòng vệ sinh để đi.

Chờ cửa đóng lại, hai bạn cùng phòng khác lập tức hạ giọng: “Cậu mới đến liền biết cậu ta?”

Người nam sinh có vóc dáng rất cao cười cười: “Không quen biết, nhưng về sau đều là bạn cùng phòng, cũng sẽ quen thuộc.”

“Sẽ không.”

“Nghe tôi nói một câu, ngàn vạn đừng trêu chọc cậu ta.”

“Cậu ta chính là Âm gia tiểu thiếu gia, ngày thường đối với chúng ta đều hờ hững. Hơn nữa nghe nói ——”

Nam sinh: “Cái gì?”

Mặt khác hai người kia vừa muốn mở miệng, cửa phòng vệ sinh đột nhiên mở, thấy Âm Lạc đi ra, lập tức ngậm miệng.

Hệ thống: 【 Mục tiêu nhân vật xuất hiện, nam thứ ba Lục Nhiên. 】

Âm Lạc lau khô vệt nước trên mặt, hướng về phía đối phương nhìn lại. Là nam sinh vừa mới chủ động chào hỏi với cậu.

Làm nam chính trong quyển sách này, khuôn mặt Lục Nhiên tự nhiên không cần phải bàn cãi. Đoạn Mộ Trạch lạnh lùng, Thương Thừa Ninh thành thục, người còn lại càng thiên hướng thiếu niên, khí chất nam sinh, cả người cũng rất hiền hoà ánh mặt trời.

Là nam chính, sự nghiệp của hắn ở trong sách cũng có sự trợ giúp, đồng thời cũng bởi vì Âm Lạc trộm chơi xấu mà phản cảm, cho nên cuối cùng thời điểm các nam chính khác trả thù cậu, hắn không nhúng tay nhưng cũng không giúp đỡ.

Trước mắt, Lục Nhiên vừa mới học năm nhất, bọn họ lần đầu tiên gặp mặt.

Cho nên vẫn là hai người xa lạ.

Cái thời kỳ này tựa hồ rất dễ kéo thù hận.

Di động trên bàn vừa lúc vang lên, Âm Lạc lướt qua Lục Nhiên cầm di động đi ra ngoài. Cửa đóng lại, Lục Nhiên mới thu hồi tầm mắt.

Bạn cùng phòng của hắn, lớn lên thật xinh đẹp.

Lục Nhiên hòa hoãn: “Đúng rồi, các cậu vừa rồi chuẩn bị nói cái gì?”

Mặt khác hai bạn cùng phòng hướng mắt nhìn về phía cửa bên kia, mới hạ giọng: “Cậu vừa tới, khẳng định không biết. Tiểu thiếu gia này ——”

“Thích nam nhân.”

*

Âm Lạc học khoa biểu diễn, năm ba tuy rằng không có khóa học nào, nhưng bởi vì hai năm trước cậu ít khi đi học, đều là nghỉ ăn chơi. Cho nên cậu phải thi lại, vội vàng trong một tháng, cửa trường học đại cũng chưa ra lần nào.

Nói chuyện phiếm qua di động kiếm điểm ít đến đáng thương, Âm Lạc chỉ có thể đem hy vọng ký thác ở trên người Lục Nhiên. Cơ hồ cứ có cơ hội liền chơi xấu.

Tỷ như lúc phát đồ ăn vặt, mua trà sữa, cậu cố tình thiếu phần của Lục Nhiên, cố ý lúc hắn tập quân sự trở về chiếm phòng vệ sinh không ra, tỷ như ở sách vở của hắn vẽ cái đầu heo.

Đều là một ít kỹ xảo học sinh.

Nhưng giá trị ức h·iếp tăng thật sự rất nhanh.

Bên này, Lục Nhiên ngay từ đầu không để bụng, nhưng thời gian lâu dần cũng có thể nhìn ra Âm Lạc chán ghét hắn. Tuy rằng bằng hữu hẵn nhiều, cũng nhiệt tình, nhưng hắn cũng không phải loại tính cách mặt nóng dán mông lạnh, vì thế đối với Âm Lạc cũng bắt đầu lãnh đạm hơn.

Có lần, buổi tối hai người đã xảy ra một lần xung đột chính diện.

Lục Nhiên vừa mới đánh bóng rổ xong trở về, ở ban công tìm không thấy khăn lông khô. Mặt khác hai bạn cùng phòng đều tìm hộ cũng không thấy: “Có thể là rơi xuống rồi hay không?”

“Hôm nay không có gió, hơn nữa tôi cũng dùng cái kẹp cố định.” Lục Nhiên trở lại trên chỗ ngồi, “Buổi chiều có ai ở ký túc xá không?”

Hai người kia, một người kêu Lý Tìm, người còn lại kêu Trương Sơ. Bọn họ đều là học sinh thể dục, buổi chiều phải làm đặc huấn, không ở ký túc xá. Vì thế sôi nổi nhìn về phía Âm Lạc.

Âm Lạc lập tức phản ứng lại, cậu nhíu mi, hướng về phía Lục Nhiên nói: “Cậu hoài nghi tôi?”

“Một cái khăn lông xấu như vậy, tôi lấy nó lau chân cũng không muốn.”

Âm Lạc ngày thường đều là hình tượng kiêu ngạo ương ngạnh, khiến mọi người đều tin, đương nhiên sẽ giúp đỡ Lục Nhiên nói chuyện. Lý Tìm: “Âm lạc, Lục Nhiên chỉ là hỏi một chút, cũng chưa nói là hoài nghi cậu, cậu nói như vậy không tốt đi.”

Trương Sơ cũng đi theo phụ họa: “Khả năng cậu ấy chỉ muốn hỏi một chút cậu có thấy người nào vào ký túc xá của chúng ta hay không.”

Thái độ và ngữ khí hai người đều bình thường, nhưng Âm Lạc là vai ác, tự nhiên muốn kiêu ngạo một chút.

Nháy mắt cất cao giọng: “Hắn chính là hoài nghi tôi!”

Vừa mới nói xong, Âm Lạc cảm giác được có bóng người áp sát hướng về phía mình —— Lục Nhiên dựa lại đây, cách cậu rất gần, từ trên cao nhìn xuống mà nhìn chằm chằm cậu.

Hệ thống: 【 Giá trị ức hϊếp +10! Ký chủ không ngừng cố gắng! ]

Âm Lạc nâng đôi mắt lên, cùng Lục Nhiên đối diện: “Ngươi……” Lời nói kế tiếp bị nuốt trở vào.

Dưới ánh đèn, hơi thở trên người Lục Nhiên thật lạnh léo, có thể là bộ dáng ngày thường hiền hoà khiến người khác xem nhẹ, cặp mắt kia của hắn thật sự rất tối.

Âm Lạc có chút sợ hãi.

Nuốt nuốt nước miếng, sau đó nói: “…… Cậu dám bắt nạt tôi.”

Lời nói uy hϊếp bởi vì ngữ điệu mềm mại biến thành một loại cảm giác khác. Là ở thế yếu.

Âm Lạc nhìn hắn.

Lục Nhiên sửng sốt.

Hắn cái gì cũng chưa có làm.

Nhưng đuôi mắt thiếu niên trước mặt đều ướt đỏ, trong ánh mắt một mảnh sương mù, bởi vì khẩn trương mà vẫn luôn cắn môi dưới. Một mảng bị cắn đến đỏ bừng.

Giống như là, hắn thật sự làm cái gì, bắt nạt cậu.

Trầm mặc một lát, Lục Nhiên lui lại mấy bước: “Có thể là không cẩn thận bị gió thổi đi rồi, về sau tôi sẽ chú ý hơn là được.”

Dư quang, hắn thấy Âm Lạc nhẹ nhàng thở ra, sau đó trên mặt lại khôi phục bộ dáng hung hăng kia: “Biết vậy liền tốt.”

Nhưng Lục Nhiên lúc này tâm tình cùng suy nghĩ không quá giống nhau.

Hắn nghĩ đến lời ngày đó bạn cùng phòng nói ——

Âm Lạc, thật sự thích nam nhân sao?

*

Thời gian trôi qua càng lâu, giá trị ức hϊếp càng khó tăng hơn.

Bắt nạt Lục Nhiên cũng không kéo lên được.

Âm Lạc học xong một ngày khóa, vừa quay lại ký túc xá vừa cùng hệ thống oán giận. Sau lưng cậu đều kêu Lục Nhiên là “Tiểu lông dê”.

(Ai hiểu nghĩa của biệt danh “Tiểu lông dê” không huhu)

Trở về, cậu chỉ thấy một người ở ký túc xá. Âm Lạc không chút để ý chào hỏi, sau đó liền cầm quần áo sạch sẽ đi vào phòng tắm.

Chờ sau khi tắm xong mới phát hiện, cậu không lấy khăn lông.

Âm Lạc tắt nước đi, hô Lý Tìm hai tiếng, đối phương không đáp lại, cậu tưởng hắn không nghe thấy, vì thế mở cửa: “Lý Tìm, cậu ở đâu? Tôi quên lấy khăn lông.”

Cách vài giây, đối phương mới trả lời “Ân” một tiếng.

Âm Lạc đứng ở phía sau cánh cửa chờ hắn: “Ở tủ quần áo của tôi, trên cùng, tùy tiện lấy một cái.”

Tiếng bước chân lại gần, xem ra đã tìm được. Trong phòng tắm sương mù tràn ngập, Âm Lạc thấy đối phương duỗi tay đưa khăn lông, cũng không nghĩ nhiều, lấy tới,g vừa muốn đóng cửa ——

Tay lại bị nắm lấy.

Âm Lạc run run một chút, mới chú ý tới đối phương cũng không phải Lý Tìm, mà là Lục Nhiên.

Không phải là muốn bắt nạt cậu đi.

Âm Lạc sợ tới mức định rút về tay, nhưng Lục Nhiên sức lực rất lớn, cậu giãy giụa nhưng không làm sao rút ra được, cuối cùng cái miệng nhỏ hít khí: “…… Làm, làm gì?”

Lục Nhiên rũ mí mắt: “Cậu cầm khăn lông của tôi?”

Âm Lạc sửng sốt.

Xác thật, ngày đó khăn lông là do cậu lấy, trộm giấu ở tủ quần áo của mình.

Nhưng, rõ ràng đã giấu rất kĩ……

“Tủ quần áo của cậu hàng thứ nhất phía dưới, cái màu trắng kia, đó là chiếc khăn lông của tôi.” Lục Nhiên thấy hắn không nói lời nào, hơi rũ mắt lại lặp lại một lần, “Cậu lấy khăn lông của tôi làm gì? Tắm rửa xong lau mình? Lau ở đâu?”

Hơi nóng lập tức vọt lên trên mặt, trong phòng tắm sương mù dần dần tan đi, mọi thứ đều trở nên rõ ràng.

Bao gồm cả thân thể trắng nõn dính hơi nước kia.

Âm Lạc đang trần trụi, tay còn bị gắt gao đè nặng, vạn nhất Lục Nhiên tiến tới lúc này, bắt nạt cậu thì quá xấu hổ. Cậu không dám thừa nhận, tay không ngừng giãy giụa: “Mau…… Mau buông ra.”

Thanh âm của thiếu niên rõ ràng mang theo tiếng nức nở, Lục Nhiên hơi hạ giọng: “Chỉ hỏi cậu một vấn đề, khóc cái gì?”

Làm đến cùng thì giống như hắn khi dễ người kia vậy.

Lục Nhiên rất nhanh buông lỏng cổ tay kia ra.

Người trong phòng tắm lập tức “Bang” một tiếng đóng cửa lại, một mùi hương xông vào mũi, đồng thời Lục Nhiên thấy được một mảnh làn da trắng như tuyết.

Còn hơi có màu hồng phấn.

Âm Lạc cũng không còn tâm tình giặt sạch, lau khô nước trên người sau đó từ trong phòng vệ sinh đi ra. Lý Tìm không ở đây, trong ký túc xá chỉ có Lục Nhiên, hắn hướng tới bên này ánh mắt dò xét.

Ngoài dự đoán chính là, hắn cũng không có hỏi lại việc chiếc khăn lông.

Âm Lạc ôm đống quần áo dơ, đặt ở trên ghế, đồng thời nghĩ cách để chơi xấu, ứng phó cho qua truyện. Câun đang xuất thần, quần áo không ôm chặt, rớt xuống trên mặt đất.

Đúng lúc đang khom lưng nhặt lên ——

“Uy.”

Động tác hơi dừng lại. Tiếp theo, phía sau lại vang lên âm thanh của Lục Nhiên.

“Nơi đó của cậu sao lại đều là màu hồng phấn?”!

***

Lời của editor:

Thông báo của mình thì mọi người đọc trong bình luận nhé, mà chắc ngày mai bình luận mới hiện, mọi người nhớ đọc nhé