Cư như vậy, trong nháy mắt Âm Lạc cho rằng mình uống say rồi, dẫn tới việc nghe nhầm hai chữ đằng sau.
Sau khi xác nhận với hệ thống, mới phát hiện cũng không phải.
Giang Nhấp là thật lòng muốn nghe cậu mắng chửi người khác.
Cốt truyện bị đẩy đến phát triển như này, cậu không nghĩ hoàn thành nhiệm vụ lại khó như vậy.
Âm Lạc giương mắt nhìn xung quanh, mấy người ngồi cùng nhau, không nói lời nào, tầm mắt đều dừng trên người cậu, muốn xem người mà cậu thực hiện đại mạo hiểm.
Rượu trái cây bắt đầu phát huy tác dụng, Âm Lạc cảm thấy đầu rất nặng, tiếp xúc da thịt đều bắt đầu cảm thấy khó chịu. Vì thế dứt khoát đem cánh tay đặt ở trên đùi, tay chống cằm.
Trước đó, hệ thống có nói cụ thể về tính cách của mấy vai phụ, trong truyện gốc Giang Nhấp là một vai phụ được khắc hoạ ít ỏi với vài nét bút, nhưng lại rất rõ ràng —— nhìn thì không chút để ý, lại là người có tính tình không tốt nhất trong đoàn vai phụ.
Đắc tội với hắn, liền sẽ bị mọi người cô lập.
Một lát sau.
Âm Lạc quyết định xong, đứng dậy.
Có lẽ là quá mức an tĩnh, hoặc là do cồn tác dụng, năm giác quan của cậu trở nên hỗn độn, thoạt nhìn ngốc ngốc, cùng bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh trong lời đồn hoàn toàn bất đồng.
Ngược lại rất dễ bắt nạt.
Trong phòng bắt đầu có âm thanh nuốt nước miếng.
Mà Giang Nhấp rõ ràng cảm giác được Âm Lạc dừng ở chỗ hắn. Từ sau câu vừa rồi “Cậu thích tôi sao”, đầu của hắn không chịu khống chế mà phát ngốc, luôn nhịn không được mà nhìn về phía Âm Lạc.
Trái tim cũng thình thịch nhảy loạn lên.
Giang Nhấp híp mắt lại, nâng mí mắt lên, biết rõ còn cố hỏi: “Sao vậy? Là muốn chọn tôi sao?”
Âm Lạc hung hăng nói: “Cậu ra đề, không mắng cậu thì mắng ai.”
Có người còn huýt tiếng sáo.
Giang Nhấp vốn định châm chọc mỉa mai cậu hai câu, nhưng lúc này đối mặt với Âm Lạc, một câu cũng không nói nên lời. Hắn lại có thể..., bắt đầu chờ mong Âm Lạc mắng hắn.
Người duy nhất ở đây đã bị Âm Lạc mắng qua, Lê Phi Nhiên đương nhiên biết đó là cảm giác gì. Hắn thấy Âm Lạc có xu thế muốn bắt đầu mắng, lập tức ngăn cản: “Âm Âm, hắn tính tình không tốt, đùa với cậu thôi.”
Hắn cười cười, âm thanh có chút nôn nóng: “Cậu chọn tôi đi, tôi để cậu tùy tiện mắng.”
Âm Lạc: “……”
Cậu có điểm không rõ, hắn tính tình tốt nhưng thích chịu ngược sao?
Cậu dùng khuỷu tay đẩy Lê Phi Nhiên ra, mặc dù đối phương chưa động vào cậu, nhưng làn da cậu lại trở nên đo đỏ.
Cậu bĩu môi: “Không cần, tôi chọn anh ta.”
Bốn phía có âm thanh khe khẽ, theo sau đó, có người đề nghị: “Mắng không thì có ý nghĩa gì a?”
Có một loại người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Âm Lạc giương mắt nhìn qua: “…… Vậy muốn thế nào?”
“Bằng không...... ấn bả vai hắn rồi mắng?”
“Cũng không thú vị.”
“Ép hắn vào tường rồi mắng?”
“Ai ép ai a? Để Âm tiểu thiếu gia ép sát Giang thiếu sao?”
Âm Lạc: “……”
Càng ngày càng thái quá.
Cuối cùng cũng không biết là ai nói một câu: “Không thì ngồi trên đùi mắng.”
Hầu hết mọi người đều đồng ý.
Lê Phi Nhiên sắc mặt kém đến mức muốn gϊếŧ người, nhưng hắn cảm thấy, nếu lúc này ngăn cản, Âm Lạc cũng sẽ không nghe hắn.
Mà Âm Lạc lúc này, chậm rì rì mà kéo lâu dài âm cuối “Nga” một tiếng.
Từ chỗ của cậu đến chỗ của Giang Nhấp cũng không xa, chỉ là ở giữa cách một người.
Âm Lạc từ lúc Đoạn Mộ Trạch tiến vào liền không nhìn tới hắn nữa. Ánh đèn sáng ngời đem biểu tình của hắn chiếu đến rõ ràng. Thoạt nhìn so với ngày thường, sắc mặt hắn kém hơn nhiều, khí chất cao ngạo khí chất cùng hình ảnh xung quanh không hợp nhau.
Tựa hồ đang đè nặng cảm xúc nào đó.
Hắn rất ít có thời điểm tâm tình tốt, Âm Lạc cho rằng điều này hết sức bình thường, cho nên cũng không nhận thấy trong mắt người đàn ông hiện lên cảm xúc không rõ ràng.
Cậu thu hồi tầm mắt, đi tiếp hai bước.
Không thể đi tiếp về phía trước nữa.
Mà Đoạn Mộ Trạch cũng không có ý tứ muốn nhường đường, một cặp chân dài nhàn nhã đặt trên mặt đất.
Đây, là muốn làm gì?
Âm nhịn không được nhíu mày: 【 Hắn cố ý tới phá hư nhiệm vụ của tôi đi. Tôi qua đó, hất cốc rượu vào Giang Nhấp, mắng hắn hai câu là có thể về nhà. 】
Hệ thống: 【 Nhưng ký chủ ơi, thuốc đang mất đi hiệu lực. 】
Âm Lạc: 【 Còn bao nhiêu lâu? 】
Hệ thống: 【 Ba giây đếm ngược ——】
Âm Lạc: “?”
【3, 2——】
【 Chờ đã, lại dùng ——】
Nhưng mà, hệ thống cuối cùng nói một tiếng “1”, Âm Lạc cảm thấy mê man. Chỉ cần điều hòa thổi tới, đều có thể khiến cậu phát run.
Cậu cũng không biết đây là di chứng sau khi dùng thuốc làm giảm độ mẫn cảm —— trở nên càng mẫn cảm, cậu lại nghĩ mình đang say.
Xung quanh có người bắt đầu thúc giục: “Làm sao vậy? Tiểu thiếu gia sẽ không phải là không dám chứ?”
Một trận cười vang.
“Ai không dám……” Say rượu khiến Âm Lạc tạm thời đánh mất năng lực tự hỏi, lẩm bẩm một câu, theo bản năng hướng về phía Giang Nhấp đi một bước, kết quả liền đυ.ng phải Đoạn Mộ Trạch.
Chân hoàn toàn nhũn ra.
Thân thế Âm Lạc lung lay hai cái, thẳng tắp mà hạ xuống.
Ngay sau đó, cậu cảm giác có khớp xương rõ ràng ở bàn tay đang ấn trên eo cậu.
Một lực mạnh mẽ vớt cậu lên.
Sau khi phản ứng lại, Âm Lạc phát hiện, cậu đang ngồi ở trên đùi người nào đó.
Nhiệt độ làn da cách một lớp quần áo truyền tới da thịt cậu, thiếu niên run rẩy, quần áo rộng thùng thình lộ ra chiếc eo có độ cong hoàn hảo.
Nhưng đôi tay kia quá có sức lực, nhìn như đặt rất nhẹ ở trên eo cậu, nhưng khi cậu giãy giụa hoàn toàn không buông. Hai khuôn mặt cách gần, hô hấp nóng bỏng của người đàn ông phả vào tai cậu.
Đuôi mắt Âm Lạc ướt hồng một mảng, cả khuôn mặt đều trở nên ngượng ngùng.
Diễm lệ mà nồng nhiệt.
Âm thanh xung quanh không nghe vào được chữ nào.
Nhiệm vụ khả năng không thể hoàn thành.
Toàn là do người này.
Âm Lạc hít hít cái mũi, đối diện Đoạn Mộ Trạch là một ánh mắt thâm thúy đen nhánh: “Vậy đổi thành anh.”
Bả vai người đàn ông cứng đờ, một lát, hắn nghe thấy chính mình khàn giọng nói: “…… Cái gì?”
Môi Âm Lạc đóng mở: “Tôi phải mắng anh.”
“Dù sao anh cũng chán ghét tôi.”
“Ảnh chụp cũng đã gửi cho anh, vì sao lại không trả lời tôi……”
Hô hấp Đoạn Mộ Trạch cơ hồ ngừng lại, hầu kết không chịu khống chế mà lăn lộn, thanh âm đè nén: “Tôi không chán ghét cậu, không trả lời là ——”
“Hừ.” Âm Lạc lắc đầu, “Không tin anh.”
Cậu ngồi ở trên đùi Đoạn Mộ Trạch, dùng cơn say cật lực cướp lời mắng chửi người khác, nhưng mà những người xung quanh lại bởi vì mấy câu nói đó mà rối loạn.
“Tôi đệt! Âm Âm, cậu mau xuống khỏi đùi hắn, chúng ta không chơi nữa!” Lê Phi Nhiên đứng dậy liền đi về phía Đoạn Mộ Trạch.
Mắt thấy thế cục sắp không thu lại được, mặt khác mấy người cản Lê Phi Nhiên lại.
Một cỗ nóng nảy vô danh bỗng hiện lên trong lòng Lê Phi Nhiên, hình tượng quý công tử trở thành hư không: “Ngươi mẹ nó để Âm Lạc gửi cho ngươi ảnh chụp gì? Cậu ấy cái gì cũng không hiểu, ngươi lừa cậu ấy? Ngươi còn làm gì cậu ấy?”
Những người khác ở đây cũng đại khái hiểu về quan hệ của Âm Lạc cùng Đoạn Mộ Trạch qua đoạn hội thoại vừa rồi —— hiển nhiên, tiểu thiếu gia không có từ bỏ đối phương, thậm chí muốn dùng sắc đẹp để dụ hoặc.
Đổi cách nói khác, là câu dẫn.
Thậm chí có người bắt đầu tưởng tượng, tưởng tượng xem những ảnh chụp đó cụ thể sẽ là bộ dáng gì.
Lê Phi Nhiên thấy Đoạn Mộ Trạch còn ôm người không chịu bỏ, thậm chí bàn tay đặt ở trên eo Âm Lạc càng thêm dùng sức, tức giận đến mức muốn nổi điên.
Mà Âm Lạc chỉ cảm thấy xung quanh thực ồn ào.
Di động cậu đột nhiên rung lên từng hồi.
*
Chậm rì rì mà lấy từ trong túi ra nhìn, là Âm Ngộ Châu gọi tới.
Chần chờ một lát, thanh âm người đàn ông khàn khàn ở bên tai cậu vang lên: “Muốn nhận điện thoại sao?”
Âm Lạc “Ân” một tiếng, thanh âm hơi khàn.
Vừa dứt lời, cậu liền cảm thấy mình bị chặn ngang bế lên, cảm giác không trọng lực làm cậu sợ hãi đến mức lập tức ôm cổ đối phương.
Đoạn Mộ Trạch giữ chặt cậu, sau đó mới phun ra hai chữ: “Ôm chặt.”
Rất nhanh, Âm Lạc bị mang ra khỏi phòng, bị đặt trên hành lang. Mà Đoạn Mộ Trạch đứng ở đối diện cậu, đôi tay cắm túi, hắn rũ mắt, trên mặt hiện cảm xúc không rõ.
Di động lại lần nữa rung lên, trên màn hình hiện hai chữ “Anh trai”.
Âm Lạc say đến mức tay chân không nghe theo sự sai khiến của bộ não, ấn rất nhiều lần mới nhận được.
“Uy, anh trai.”
“Ở quán bar.”
“Em không có không nghe lời……”
“Ân.”
“Đã biết, em sẽ gửi qua.”
“Ân…… Lát nữa gặp, anh trai.”
Âm Lạc cúp điện thoại, tập trung tinh thần click mở WeChat, mới vừa đem định vị chia sẻ cho Âm Ngộ Châu, đỉnh đầu liền nghe thấy một câu: “Ai gọi điện thoại?”
Âm Lạc: “Anh trai tôi.”
“Anh trai ruột?”
“Ân.”
Đoạn Mộ Trạch không hỏi lại. Qua một lát, thấy Âm Lạc thu di động đi về phía thang máy, hai ba bước đi theo: “Phải đi về?”
“Anh trai muốn tới đón tôi.” Âm Lạc hơi nhấp môi, “Anh ấy không thích tôi ở bên ngoài chơi.”
Ở trước mặt anh trai lại rất ngoan.
Đoạn Mộ Trạch chưa nói cái gì, hỗ trợ ấn thang máy.
Bên ngoài sắc trời đã tối đen, thành phố đèn đuốc sáng trưng. Nhiệt độ không khí cũng không cao như ban ngày, Âm Lạc đứng hai mươi phút dưới gió, cảm thấy lạnh đến mức muốn hôn mê.
Hệ thống rốt cuộc có cơ hội chạy ra: 【 Ký chủ, độ hảo cảm tăng 10, giá trị ức h·iếp tăng 20. 】
Đều tăng sao……
Nhưng cậu hinhg như cái gì cũng chưa làm……
“Tôi không trả lời tin nhắn của cậu.”
Đột nhiên mở miệng, làm Âm Lạc hoảng sợ. Sau khi lấy lại tinh thần, cậu mới phát hiện Đoạn Mộ Trạch vẫn luôn đứng ở bên cạnh mình: “Sao anh còn chưa đi?”
Đoạn Mộ Trạch đè nặng mí mắt: “Hỏi xong tôi liền đi.”
Âm Lạc suy nghĩ lời hắn vừa mới nói: “Tin nhắn nào?”
Đoạn Mộ Trạch nhìn chằm chằm mặt cậu: “‘ Cậu cũng gửi cho những người đàn ông khác ảnh chụp này sao?”
Âm Lạc trì độn “Nga” một tiếng, còn đứng đắn trả lời vấn đề: “Không gửi.”
“Cậu nói đến quán bar làm chuyện xấu, làm cái gì? Cậu cùng đám người bên trong kia rất quen thuộc sao?”
“Còn có, cậu vừa rồi chuẩn bị mắng tôi cái gì?”
Đoạn Mộ Trạch đêm nay nói rất nhiều.
Có lẽ là say rượu làm đầu Âm Lạc quay mòng mòng, cậu quên mất, chính mình có thể cự tuyệt trả lời mấy vấn đề này.
“Tôi tới uống rượu, uống rượu chính là làm chuyện xấu.” Thiếu niên chớp chớp lông mi, đáy mắt có một mảnh nhỏ hơi tối, thoạt nhìn vừa ngoan lại vừa mềm, “Chính là rượu rất khó uống, tôi đầu đau quá.”
Sau khi nói xong, cậu cảm thấy có hai bàn tay ấm áp đặt ở huyệt Thái Dương của cậu.
Lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn, lực không nhẹ không nặng.
Âm Lạc thoải mái mà khẽ hừ một tiếng.
Cũng không phát hiện bàn tay đặt ở đầu cậu, sườn ngón tay hơi cuộn lại.
Bị Đoạn Mộ Trạch xoa nhẹ một lát, đau đầu giảm bớt không ít.
“Không đau.” đuôi mắt Âm Lạc vẫn hơi đỏ bừng ướŧ áŧ, cả người dựa vào Đoạn Mộ Trạch, “Nhưng miệng khô quá đi.”!