Hắn đang nói cái gì ——! Âm Lạc xoay người, không kịp lộ ra bất luận b·iểu t·ình gì, hơi nóng đã đi trước một bước, bùng lên trên mặt. Gò má cùng hai bên tai cũng nóng lên, nhanh chóng lan tới những nơi khác.
Thế cho nên, cuối cùng cả người đều biến thành màu hồng phấn.
Lục Nhiên buồn cười.
Loại ý cười mang theo ý tứ chòng ghẹo này làm Âm Lạc vừa tức vừa thẹn thùng, nhưng cậu không thể mắng chửi người kia, mặt đỏ lên, cuối cùng cũng chỉ có thể nói một câu: “Ngươi, ngươi nói bậy gì đó?”
“Vốn dĩ chính là.” Lục Nhiên không hề thấy sự hung dữ nào từ Âm Lạc, ngược lại bị khuôn mặt đỏ ửng kia khiến cho tâm hơi ngứa. Hắn hơi đến gần một chút, tầm mắt quét ở trên người Âm Lạc, cuối cùng dừng ở nửa người trên, “Tôi chưa thấy qua nam sinh nào có khuỷu tay lại hồng hồng như vậy .”
Âm Lạc: “……”
Ra là nói tới cái này.
【 Sao tiểu lông dê cũng học hư rồi? 】
Âm Lạc nhịn không được cùng hệ thống nói xấu, đột nhiên bị Lục Nhiên áp sát vào dọa cho nhảy dựng, lui lại nửa bước, lời nói đều có chút run run: “Làm…… Làm gì?”
Lá gan thật nhỏ.
Lục Nhiên sợ lại khiến đối phương trở nên nóng nảy: “Vừa rồi khóc cái gì?”
Âm Lạc chậm rì rì đem quần áo nhặt lên rồi thả lại trên ghế: “Tôi khóc khi nào?”
“Vừa rồi, lúc tôi đưa cho cậu chiếc khăn ——” nói được một nửa liền dừng lại, Lục Nhiên nhìn cổ tay Âm Lạc nhiều thêm vài vệt đỏ, hẳn là do hắn vừa rồi ấn ra.
Đau đến khóc?
Vì vậy mới nổi giận.
Lục Nhiên thu lại sức lực.
Âm Lạc vốn dĩ lùn hơn so với hắn không ít, nhìn gầy gầy lại trăng trắng, người rất nhỏ, sức lực cũng yếu, hắn đương nhiên không dám dùng phương thức chào hỏi của đội bóng rổ chạm vào đối phương.
Nhưng vài vệt đỏ kia rõ ràng có thể thấy được, không tiếng động giúp đỡ chủ nhân lên án hắn “Bạo hành”.
Vừa thấy như vậy, tay Âm Lạc thực tinh tế, xương cổ tay cũng nhỏ, trên mặt còn hiện lên thần sắc lãnh đạm.
Tâm tư Lục Nhiên dần dần trật đi.
“Cái kia, khăn lông là tôi không cẩn thận lấy sai.” Âm Lạc cũng không có chú ý tới tầm mắt của Lục Nhiên, xoay người ngồi xổm xuống, đem khăn lông trắng đè ở phía dưới rút ra, “Là chính cậu không để ý, không thể trách tôi.”
Hệ thống: 【 Giá trị ức hϊếp +2! 】
Âm Lạc ghét bỏ: 【 Tiểu lông dê cũng trở nên đen rồi. 】
Một lát, Lục Nhiên tiếp nhận khăn lông, tựa hồ cũng tiếp nhận cái lý do vừa rồi của cậu.
Âm Lạc không nghĩ nhiều, đem quần áo dơ ném vào trong thau, bưng thau ra khỏi ký túc xá.
Cửa “Phanh” một tiếng đóng lại, một mùi hương theo gió thổi qua.
Vừa rồi, lúc Âm Lạc tắm rửa, Lục Nhiên đứng ở cửa đã ngửi thấy mùi hương này, lẩm bẩm: “Dùng sữa tắm gì, sao lại thơm như vậy……”
Hắn nhìn chằm chằm khăn lông một hồi lâu, đột nhiên cúi đầu.
Khăn lông cũng dính một ít mùi hương như vậy.
*
Lục Nhiên lúc sau cũng không có nhắc lại việc chiếc khăn lông, việc này liền lặng yên không một tiếng động mà trôi qua.
Âm Lạc tính toán đem tiểu lông dê nuôi thả trước đã, chờ dưỡng cho béo lại làm thịt. Vì thế trong khoảng thời gian này cũng không có bắt nạt đối phương, chỉ là vẫn hờ hững như cũ.
Nhưng từ góc độ của Lục Nhiên, thái độ của Âm Lạc đối với hắn tốt hơn lần trước nhiều.
Một nam sinh chuyên nghiệp trong đội bóng rổ, tên là Triệu Tín Duyên, có quan hệ không tồi với Lục Nhiên, thấy hắn mấy ngày nay tâm sự nặng nề, trêu chọc nói: “Làm sao vậy? Kỳ động dục tới rồi? Không làm được gì vào mùa thu sao?”
“Lăn đi.” Lục Nhiên ngồi ở chỗ đất trống trên sân huấn luyện, một cặp chân dài đáp trên mặt đất, bộ dáng không chút để ý. Qua một lát, hắn lại quay sang Triệu Tín Duyên hỏi, “Tôi hỏi cậu.”
Triệu Tín Duyên nhìn hắn như vậy liền biết có vấn đề: “Cậu nói đi.”
Lục Nhiên muốn nói lại thôi, đợi nửa ngày rốt cuộc mở miệng: “Nếu có người cầm khăn tắm của cậu, cậu cảm thấy người kia là muốn làm gì?”
“Ăn trộm?” Triệu Tín Duyên cân nhắc lại, “Không đúng, giống như trộm khăn lông này là biếи ŧɦái.”
“……” Lục Nhiên tâm tình phức tạp, “Lớn lên không giống a……”
Triệu Tín Duyên không nghe rõ: “Cái gì?”
“Không.” Lục Nhiên cảm thấy có thể là mình chưa nói rõ ràng, “Chính là…… Trộm lấy khăn lông, sau đó giấu trong tủ quần áo của mình, thời điểm b·ị b·ắt được còn làm biểu tình muốn khóc.”
Hắn vừa nói xong, Triệu Tín Duyên liền ý vị thâm trường mà “Nga” một tiếng: “Vậy không cần phải nói, khẳng định là yêu thầm chủ nhân của chiếc khăn lông đó rồi.”
Lục Nhiên giật mình.
Được Triệu Tín Duyên chỉ ra, hắn cảm giác mình đã được khơi thông. Lúc trước Âm Lạc làm những việc khác không ảnh hưởng, đột nhiên liền để lại dấu vết.
Bởi vì Âm Lạc yêu thầm hắn.
Bởi vì là yêu thầm, cho nên không dám biểu hiện ra ngoài, mới có thể cố ý làm ra những việc đó hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Trách không được, lúc bị chất vấn lại có bộ dáng né tránh.
Rõ ràng là vì sợ hãi, sợ hãi mình yêu thầm bị phát hiện.
Thấy Lục Nhiên trầm mặc nửa ngày, Triệu Tín Duyên “Hắc hắc” cười hai tiếng, bát quái nói: “Ai, ai cầm khăn lông của cậu a?”
Lục Nhiên hoàn hồn, giọng nói có điểm khàn khàn: “Cậu xác định trộm lấy khăn lông chính là yêu thầm?”
“Bằng không thì sao? Khăn lông là loại này đồ vật tư nhân, ngoại trừ biếи ŧɦái, chỉ có thích cậu mới trộm lấy đi.”
“Nhưng lấy khăn lông có thể làm gì?”
“Tác dụng khá nhiều nha.” Triệu Tín Duyên tuy rằng là một con cẩu độc thân hàng thật giá thật, nhưng loại sự tình này vô cùng nhạy bén, “Ai..., có thể lấy được khăn lông của cậu, hẳn là nam đi. Tiểu tử cậu! Nam nữ đều ăn a? Nhưng mà... cậu thích nam?”
“Không thích, tôi thật sự thẳng.”
“Vậy tôi yên tâm sự trong trắng của mình rồi.”
Đuôi lông mày Lục Nhiên lộ ra vẻ ghét bỏ.
Triệu Tín Duyên: “Bất quá cậu vẫn luôn không yêu đương, còn mỗi ngày cùng đám nam sinh chúng ta trộn lẫn, có lẽ hắn cho rằng cậu thích nam. Bằng không cậu tìm một nữ sinh yêu đương đi! Tôi thấy trường học có rất nhiều nữ sinh thổ lộ với cậu, cậu cũng chưa tiếp nhận ai a.”
Lục Nhiên khinh thường nói: “Sao tôi có thể tùy tiện như vậy? Tôi phải gặp được người mình thật sự thích, hơn nữa về sau khẳng định sẽ cưới người đó về nhà.”
Triệu Tín Duyên không thể tưởng tượng, Lục Nhiên có khuôn mặt rất giống tra nam nhưng tư tưởng lại truyền thống hơn rất nhiều so với bạn cùng lứa. Đối với chuyện khăn lông, hắn vẫn có tò mò: “Ai ai, nói cho huynh đệ, cái người lấy trộm khăn lông của cậu là ai a? Cùng phòng ngủ? Tôi nhớ rõ cậu cùng mấy nam sinh thể dục ở cùng phòng đi.”
Lục Nhiên không trả lời: “Trước nói cho tôi biết, lấy khăn lông có thể làm gì?”
Triệu Tín duyên cười hề hề, tiến đến bên tai hắn nói nhỏ.
Sau khi nghe xong, bả vai Lục Nhiên hơi cứng lại.
Triệu Tín Duyên thấy hắn nhíu mi, tưởng rằng hắn không cao hứng, vì thế lập tức thay đổi đề tài: “Nếu cậu muốn xác định hắn có thích cậu hay không, cũng có biện pháp.”
Hô hấp Lục Nhiên hơi hòa hoãn, tựa hồ còn chưa kịp hoàn hồn từ những lời vừa rồi: “…… Cái gì?”
Triệu Tín Duyên: “Chúng ta cuối tuần không phải có trận thi đấu bóng rổ sao? Xem hắn có tới hay không? Nếu thích cậu khẳng định sẽ đến đây đi.”
“Nói không chừng còn sẽ đưa nước cho cậu.”
*
“Cuối tuần sao? Học viện bọn mình cuối tuần có đặc huấn mất rồi.” Lý Tìm hơi áy náy, “Nếu kết thúc sớm, tôi sẽ chạy tới cổ vũ.”
Trương Sơ: “Cuối tuần tôi phải về nhà, chỉ có thể cổ vũ cậu cố lên.”
Lục Nhiên không chút để ý nói: “Không có việc gì.”
“Ai, Âm Lạc hình như cuối tuần không trở về nhà.” Trương Sơ hướng về phía bồn rửa tay bên kia nhìn một cái, cất cao giọng, “Âm Lạc này, Lục học đệ có trận bóng rổ, cậu đi không?”
Lý Tìm cùng Trương Sơ là nhân vật làm nền trong sách, Âm Lạc đương nhiên không cần ở trước mặt bọn họ diễn vai ác độc, cho nên học kỳ này bọn họ ở chung cũng không tồi, hai người đối với cậu đều đã không có thành kiến.
Lúc này Âm Lạc mới vừa rửa mặt xong, từ ban công đi vào, nhìn Lục Nhiên một cái: “Nga.” lên một tiếng.
【 Giá trị ức h·iếp +1. 】
Đến từ tên quỷ keo kiệt bủn xỉn tiểu lông dê.
Sau khi nói xong, Âm Lạc liền không nhìn Lục Nhiên nữa, xoay người vừa thu thập cặp sách vừa bị hệ thống nhắc nhở nhiệm vụ: 【 Ký chủ, cuối tuần kia có trận bóng rổ, cậu giả bộ làm bộ đưa nước, sau đó đem nước hất vào người Lục Nhiên. 】
【 Đã biết. Tiểu lông dê hiện tại càng ngày càng khó kiếm điểm, hắn đã không để bụng việc tôi làm nữa rồi. 】
Hệ thống: 【……】
Âm Lạc cùng hệ thống phun tào đến mức chuyên chú, cũng không có chú ý tới tầm mắt phía sau.
Thiếu niên vừa mới rửa mặt xong, làn da còn nhiễm hơi nước, đuôi mắt đỏ bừng ướŧ áŧ.
Môi cũng trở nên hồng.
Quần áo rộng thùng thình quần áo, một tay là có thể vây quanh vòng eo của cậu.
Lục Nhiên đột nhiên nghĩ tới lời Triệu Tín Duyên nói khi nói những lời này vào ngày đó ——
“Buổi tối, chui vào ổ chăn, cầm khăn lông của cậu, có thể làm gì?”
“Nói không chừng khi đó còn trộm kêu tên cậu.”
Lục Nhiên cảm thấy giọng nói của mình có phần khàn hơn bình thường.
Âm Lạc…… Sẽ gọi tên mình sao?
Hắn không cách nào để tưởng tượng, thiếu niên lúc gọi tên mình sẽ là bộ dáng gì.
Sẽ xinh đẹp đến kỳ cục chăng.
Cả người đều sẽ phiếm hồng, sẽ lộ ra b·iểu t·ình kiều diễm, khả năng sẽ nhỏ giọng khóc nấc lên, lại bởi vì sợ hãi mà gắt gao cắn chặt môi.
Nói không chừng, sẽ trộm kêu ——
“Uy, cậu sao lại đứng đơ như vậy.”
Hô hấp Lục Nhiên ngưng trệ trong một cái chớp mắt, hắn cảm giác ngực bị đâm bởi một thân thể mềm mụp.
Hơi chút rũ mắt, Âm Lạc đang ấn cánh tay. Trên mặt, lông mi run rẩy, không thể nói đó là b·iểu t·ình gì, chỉ là đuôi mắt đỏ lên mà cùng hắn oán giận.
“Đau chết tôi rồi.”!
***
Lời của editor:
Bình luận lên lâu quá nên tui thông báo luôn nhé, từ chương sau tui sẽ set vip, bộ này còn 67 chương sẽ hoàn, nếu mua lẻ thì sẽ là hơn 16k, còn nếu mua combo thì sau khi bộ này hoàn, tiền 60 chương cho 67 chương nhé. Chương dài hay ngắn đều là một giá nên mong mọi người tiếp tục ủng hộ.