Buck chạy về phía xe kéo, ra sức lật hết những kiện hàng không cần thiết xuống. John Thornton biết Buck muốn kéo anh đi đâu đó và anh lại lần nữa cố gắng lê thân về phía chiếc xe. Lúc này, trên xe không còn bất kì món đồ linh tinh nào của dân đào vàng nữa mà chỉ còn nhu yếu phẩm cũng như một ít lương thực. Buck lại chạy vượt qua anh, lao vυ't vào bên trong trại, sau đó quay trở ra với nùi chăn mà mấy ngày qua anh đã đắp. Nó để chăn lên xe, cẩn thận lót sau lưng và che chắn những vị trí có thể bị gió tuyết và băng luồn vào. Sau đó, nó nôn nóng chờ anh lê tới bên chiếc xe.
John Thornton ngã vật xuống nền tuyết, cách Buck vài bước chân. Nó nhào tới, hoảng hốt liếʍ mặt anh. Chỉ mấy bước đi mà dường như đem sức lực của anh rút cạn. Anh thở hồng hộc, mỗi lần hít vào là mỗi lần mũi và họng anh nhói đau vì khí lạnh. Hơi thở nóng ấm của Buck phả vào mặt anh khi nó nằm xuống, rên lên từng tiếng tha thiết đến đáng ghét. Cái tên này lúc nào cũng có thể khiến anh không đành lòng.
Và John Thornton lại gượng đứng lên. Anh bò tới được bên chiếc xe kéo, tự tay đeo đai cương vào cho Buck. Buck giậm chân nôn nóng khi quan sát anh ngồi được lên xe. Khi chắc chắn anh đã ngồi vững rồi, không cần đợi anh ra lệnh, nó đã nhào về bên trái. Một tiếng rắc rõ to vang lên và dường như một miếng băng dính chặt dưới xe đã vỡ ra. Thornton biết Buck có thể một mình kéo anh đi cả trăm dặm. Nó đã từng kéo được nửa tấn đi tận một trăm mã cơ mà.
Một lần nữa, Buck nhào về phía bên phải. Trọng lượng toàn thân của nó bổ về một bên và thêm một tiếng nứt vỡ nữa vang lên và mảng băng bên trái đã rạn. Buck lại bổ nhào về phía trước và một trăm năm mươipound trọng lượng của nó đã phá tan lớp băng dày. Hai chi trước và móng vuốt của Buck bấu chặt lấy lớp tuyết và John Thornton có thể nhìn thấy từng thớ cơ săn chắc của nó lộ ra dưới lớp lông. Chiếc xe kéo chậm rãi chuyển động và Buck gồng hết sức mình để lôi được cả anh và mớ hàng trên xe cùng tiến về phía trước. Dần dần, Buck lấy được tốc độ cân bằng và anh chỉ có việc ngồi ở trên xe, lo lắng nhìn người bạn trung thành kéo theo anh dấn thân vào màn tuyết trắng xóa.
Không biết John Thornton ngủ thϊếp đi từ lúc nào và anh chỉ tỉnh dậy bị tiếng sủa đột ngột của Buck đánh thức. Bên ngoài trời đã tối và không biết làm thế nào mà Buck có thể thoát ra được khỏi đống dây đai và dây cương. Anh thấy mình nằm bên trong một cái hang khá sâu, bên cạnh là đống lửa cháy và một con thỏ tuyết đang nướng còn nằm trên đống lửa. Mùi thịt nướng thơm thoảng thoảng kí©ɧ ŧɧí©ɧ dạ dày trống không của anh. Buck đang nằm đè lên người anh, vươn đầu lưỡi hồng hồng ướŧ áŧ liếʍ liếʍ mặt anh.
"Được rồi, được rồi, tao tỉnh rồi.", John Thornton cười rộ lên, vươn tay ôm lấy cái cổ bờm xờm lông lá của Buck. Vịn vào nó, anh chật vật ngồi lên, buồn cười nhìn nó chạy rượt đuổi theo cái đuôi của mình, sau đó nhào tới, cọ cọ mõm vào ngực anh.
John Thornton ôm Buck, suy nghĩ về tình trạng hiện thời của mình. Một người một chó có thể đi được xa bao nhiêu anh có thể đoán được, thế nhưng nếu không có sự giúp đỡ, làm sao Buck có thể tha được anh vào trong hang, lại còn nhóm được lửa? Anh nghi ngờ nhìn Buck đang giương đôi mắt xanh biếc nhìn mình, tự cười nhạo bản thân vì sao có thể nghĩ ra được chuyện điên rồ vậy chứ.
Buck rên lên ư ử khi bàn tay của John Thornton luồn vào bên trong bộ lông của nó. Anh đột nhiên cảm thấy bất thường. Buck rêи ɾỉ ra chiều đau đớn lắm. Hình như tay anh đã chạm trúng chỗ nào bị thương rồi?
Quả thật, một bên sườn của Buck toàn là máu. Dấu vết của cuộc vật lộn rõ ràng in hằn trên bộ lông xám của nó. Thornton đau lòng hôn nhẹ lêи đỉиɦ đầu Buck, sau đó chống tay xuống lớp đệm êm, lần mò đi ra ngoài. Cũng may là Buck không đem hộp cứu thương vứt đi, bằng không thì bây giờ ngay cả một chút thuốc sát trùng cũng không có mà bôi cho cu cậu.
"Sao lại bị thương thế này?", John Thornton hỏi nhỏ khi đem miếng vải xé ra từ cái T-shirt yêu thích quấn quanh hông Buck. Buck chỉ là rên lên một tiếng, sau đó dụi dụi đầu vào ngực anh.
Một người một chó ôm nhau lúc lâu, John Thornton mới sực nhớ ra con thỏ nướng còn ở trên bếp. Cũng may là thỏ để cách xa ngọn lửa, cho nên vừa giữ được độ ấm, lại vừa không bị cháy. Anh dùng hai tay tê cứng xé một miếng thịt lớn đưa cho Buck, sau đó tự mình gặm một cái đùi thỏ.
Ăn uống xong xuôi, Thornton ôm Buck nằm xuống đệm. Lớp lông dày của Buck đôi khi còn tiện hơn cả chăn, vừa ấm lại vừa mượt mà. Buck nằm sấp bên cạnh anh, đầu gối lên tay anh, cụp tai cụp đuôi nặng nề buông mi.
Phải rồi, mệt nhất chính là Buck. Nó đã kéo anh đi suốt một ngày đường, lại còn bị thương. Ngay cả người khỏe nhất cũng biết mệt huống chi Buck lại chỉ là một con chó. John Thornton cười cười nghịch nghịch tai Buck, nhưng nó cũng không buồn động đậy, chỉ là mặc anh muốn làm gì thì làm.
"Giá gì mày là con người, Buck nhỉ?", John Thornton thì thầm vào tai Buck. Lần này quả nhiên anh đã chọc được đôi tai của Buck dựng lên. Con chó thè lưỡi liếʍ mặt anh, cũng liếʍ lên môi anh, sau đó lại yên lặng ngủ.
Thornton cũng không trêu Buck nữa, nhắm mắt.