Tiếng Gọi Nơi Hoang Dã

Chương 3

Mấy ngày qua, Buck chưa hề rời khỏi chủ nửa bước. Nó chỉ tạm rời khỏi anh để tha thêm mấy khúc củi thêm vào đống lửa để sưởi ấm cho lán hay đem một ít nước tới cho anh. John Thornton đã có thể ngồi dậy được và mặc dù anh còn rất yếu và thường xuyên cần tới sự giúp đỡ của Buck, anh đã có thể xoay sở tự uống được nước và cựa người để ôm Buck.

Hôm nay, như mọi ngày, Buck xua đàn sói đi săn và một mình tha xác chết của những người Yeehat cũng như xác chết của Hans và Pti đi xa khỏi lán trại. Khi trở về, nó đem theo một cái đùi nai nướng và dúi cho anh.

John Thornton cúi xuống, vươn bàn tay vỗ về cái đầu lớn của Buck. Buck giương đôi mắt xanh biếc ấy lên nhìn anh, sau đó liếʍ liếʍ bàn tay không cầm thịt của anh. Con chó trung thành lặng lẽ trèo lên giường, nằm gối đầu lên đùi anh.

Thornton dùng răng cắn một miếng thịt, sau đó chìa cho Buck. Nó chỉ ngẩng đầu nhìn anh, sau đó dùng mõm huých huých tay anh, ý bảo không muốn ăn. Anh bật cười.

Mấy ngày lặng lẽ trôi qua. Mỗi ngày, Buck đều xua bầy sói đi xa khu lán và chỉ cho bọn chúng trở về canh gác cho anh vào ban đêm. John Thornton kinh ngạc khi thấy bầy sói tuân phục Buck và anh biết, Buck đủ sức mạnh cũng như trí thông minh để làm thủ lĩnh bầy sói, bằng chứng là việc bầy sói vẫn chưa lao vào xé xác anh, và anh lờ mờ cảm nhận được ngày đó rồi sẽ tới mà thôi. Tuy nhiên, anh vẫn còn rất yếu và anh cần Buck lúc này. Buck đóng vai một "bảo mẫu bốn chân" rất tuyệt vời. Sáng sớm, tiếng sủa của Buck sẽ đánh thức anh dậy và một món thịt nướng nào đó sẽ xuất hiện bên cạnh anh, cùng cốc nước tuyết đun sôi. Sau khi chắc chắn anh đã ăn xong bữa sáng, Buck sẽ tha thứ gì đó về cho anh tiêu khiển, tiện thể giúp các ngón tay tê cứng vận động trở lại. Đến gần trưa, nó lại lặng lẽ rời đi, lúc trở về thì tha về một vài loại quả rừng hay củ mà nó đào được bên dưới lớp tuyết dày và đem chúng vùi vào đống than đang cháy. Thornton rất thích ngắm nhìn Buck chạy lăng xăng khắp nơi bên cạnh anh. Bộ lông màu xám bờm xờm nhưng đẹp tuyệt vời của nó vẫn cứ như hồi nào đến giờ, căng tràn đầy nhựa sống và dáng hình thon thả rắn chắc của nó khiến anh muốn rời giường, cùng nó chơi trò vật lộn như lúc trước. Chỉ tiếc là hiện tại anh không thể cử động nhiều, cho nên chỉ đành ngắm nhìn nó mà thôi.

Nếu Buck là người thì tốt biết bao, John Thornton đã từng nghĩ như thế. Cho dù Buck có là con trai (nếu là người) thì cũng không quan trọng. Thornton chưa từng nghĩ giữa phụ nữ và đàn ông thì ai mới là đối tượng hẹn hò tốt nhất. Đối với anh, giới tính không quan trọng, miễn là người đó có thể mang đến cho anh cảm giác ấm áp và an toàn. Anh đã đủ từng trải để hiểu được con người là loài sinh vật dễ thay đổi và phản bội và chỉ có loài chó mới đáng tin cậy. Anh có thể đối xử tốt với Skeet hay Nick bởi vì chúng là thú nuôi của anh, song, đối với Buck, John Thornton lại coi nó như một người bạn thực thụ.

Buck hôm nay không rời anh nửa bước và nó cứ dỏng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài lán. Bản năng nguyên thủy của nó lại một lần nữa trỗi dậy và dường như nó có thể đánh hơi được nguy hiểm cận kề. Mấy ngày qua, lũ sói trở nên vô tổ chức và không còn coi nó ra gì nữa. Buck biết bọn chúng sẽ không đời nào thuần phục một con người, và nếu Buck muốn cản đường, thì cho dù nó có khỏe đến đâu cũng không thể một mình chống lại hết chừng ấy con. Buck nhảy xuống khỏi giường chủ, sau đó nhìn anh bằng ánh mắt tha thiết. Nó không ngừng rên lên những tiếng ngắn và gấp và John Thornton đọc ra được sự van xin trong đôi mắt xanh biếc ấy.

"Có chuyện gì vậy Buck?", anh khàn giọng âu yếm hỏi. "Mày muốn tao làm gì?"

Buck ngoạm lấy găng tay anh, và ra sức kéo anh. Dường như nó muốn anh cùng nó rời đi. John Thornton bất đắc dĩ nhìn nó, và lắc lắc đầu.

"Tao không tự mình đi được đâu. Chân tao đã mất cảm giác rồi Buck ạ."

Buck dỏng tai lắng nghe, và đột nhiên lao vọt ra ngoài. Thornton không rõ nó muốn đi đâu, song khi anh còn chưa kịp suy nghĩ xong thì Buck đã trở lại, ngoạm một khúc gỗ khá to và lại rên xiết với anh.

"Được rồi anh bạn, nhưng mày phải giúp tao đấy.", John Thornton không có cách nào từ chối được Buck, đành nhận lấy khúc gỗ làm gậy chống. Anh không cảm nhận được chân mình, thế nhưng những ngón tay, dưới sự giúp đỡ của Buck mấy ngày qua, đã có thể lờ mờ cảm nhận được lớp vỏ sần sùi và lạnh giá. Thornton chống gậy xuống đất và bằng một nỗ lực tuyệt vời, anh đứng dậy được. Buck lăng xăng bên cạnh anh, thi thoảng rên lên những tiếng không biết là cổ vũ hay thúc giục và chính những âm thanh ấy đã tiếp thêm sức mạnh giúp anh đi được một quãng ngắn ra bên ngoài lán.