Buck trở lại đem chăn bọc kín chủ của mình sau đó cũng chui vào, ôm cả người anh vào trong ngực. Thân thể lạnh như băng của Thornton chạm vào da Buck khiến nó rùng mình nên nó lại càng ôm chặt anh thêm nữa. Trái tim nó vẫn đang còn nhảy nhót một cách điên cuồng trong l*иg ngực và mỗi lần nó hít vào, ngực nó lại quặn đau. Làm sao anh có thể trốn thoát được khỏi sự săn đuổi của tộc Yeehat chứ?
Mất mấy ngày liền nó không rời Thornton nửa bước. Cứ cách một vài tiếng nó lại trở mình đi xuống giường lấy nước ấm lau người cho anh. Vì nhiệt độ của nước ấm và vì thân nhiệt của nó khuôn mặt của John Thornton đã thôi trắng bệch mà hồng hào lên một chút. Thỉnh thoảng nó cũng thấm một ít nước lên đôi môi khô khốc của anh và đau lòng hôn lên trán anh một cái.
Đêm đó một tiếng hú dài và thê lương vang vọng cả khu lán trại. Buck đang nằm trong chăn cùng với Thornton đột nhiên bật người dậy. Đây là tiếng hú của thành viên bầy sói và nó biết đã đến lúc nó phải đi.
Lưu luyến nhìn khuôn mặt anh một lần nữa rồi nó lao vào bóng tối. Một tia sáng lóe lên và con chó có bộ lông màu xám lao xuyên qua những bụi cây đầy tuyết rậm rạp.
-----
John Thornton nặng nề nâng mi. Cơ thể anh dường như chết lặng và anh không hề cảm nhận được tay chân hay bất kì bộ phận nào của mình. Cổ họng khô khốc vì khát và vì lạnh khiến anh không tài nào cất lời nổi.
Thornton nhắm mắt, cố hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra. Anh nhớ khi ấy Buck bỏ đi đâu không rõ và anh cùng Hans và Skeet đã chia nhau ra đi tìm Buck trong khi Pti và Nick ở lại giữ trại. Hans biết Buck có bao nhiêu quan trọng với anh và việc Buck đột nhiên biến mất hết sức đột ngột khiến anh như phát điên lên. Bọn anh đã chia nhau ra, và anh đã gào tên Buck gần như đến khàn cả cổ họng mà không có hồi âm.
Rồi chuyện ấy xảy đến. Một toán thổ dân từ đâu không biết tấn công lán. Anh chỉ nghe tiếng thét của Hans và tiếng tru thảm thiết của Nick. Vội vã quay trở lại nơi dựng trại, Thornton chỉ biết trơ mắt nhìn xác bạn đồng hành của mình trên nền đất lạnh. Lũ thổ dân nhìn thấy anh và chuyển sang tấn công anh. Một cuộc vật lộn đã diễn ra khi một tên đặc biệt to lớn nhảy chồm tới và vật anh ngã xuống tuyết. Ngay lúc đó anh chỉ muốn có Buck kề bên vì ít nhất anh biết, Buck sẽ không để bất kì kẻ nào chạm đến anh dù chỉ là một đầu ngón tay.
Skeet vẫn trung thành chiến đầu với anh tới tận phút cuối cùng và bị trúng một nhát dao của một thằng nhóc thổ dân. Con chó cuối cùng trung thành với anh đã chết, và anh cũng trúng một mũi tên, ngã nhào xuống hồ.
Đó là những gì anh có thể nhớ được. Thornton nằm yên, cố căng tai lắng nghe âm thanh bên ngoài. Anh nghe được tiếng gió rít gào bên ngoài, tiếng tuyết rơi xuống lịch bịch từ trên những cành cây cao và nghe được tiếng lửa cháy lép bép bên cạnh. Không một âm thanh nào của sự sống và việc anh đang đơn độc nằm đây khiến anh vô thức rợn tóc gáy.
Thế rồi một chuỗi những âm thanh đáng sợ khác vang lên. John Thornton biết rõ đó là âm thanh gì. Đó là âm thanh của bầy sói hoang. Anh biết anh sẽ lại phải một lần nữa đối diện với cái chết và lần này, Chúa sẽ không nhân nhượng và khoan hồng cho anh thêm nữa.
Tuy nhiên, lũ sói không bao giờ có thể nhào vào tấn công anh được bởi vì một đống gì đó lông lá bờm xờm vĩ đại đã nhào tới, liếʍ mặt anh và rên lên những tiếng tha thiết. Đó là Buck, con chó trung thành và giỏi nhất của anh.
Buck nằm đè lên ngực anh một lúc lâu rồi sau đó xoay đầu, nhe răng gầm gừ với lũ sói đứng bên ngoài. Thornton nghĩ anh sẽ không có mấy cơ hội sống sót ngay cả khi Buck có trở về bởi lẽ lũ sói quá đông và một mình Buck cũng sẽ không chống lại nổi chúng. Lúc này, anh chỉ muốn chạm tay vào bộ lông óng mượt của Buck, muốn được ôm ghì lấy nó, lắc lắc cái đầu bờm xờm vĩ đại của nó một lần cuối trước khi chết. Thế nhưng, dưới sự kinh ngạc của anh, bầy sói chỉ đơn giản là tản ra, nằm sấp xuống chung quanh giường anh, giống hệt như Buck vẫn thường làm trước kia, canh giữ cho anh qua đêm dài.
Buck rời khỏi người anh, chầm chậm nằm xuống, gối đầu lên ngực anh. Nó cứ rêи ɾỉ bằng giọng tha thiết đến nỗi Thornton nghĩ nó muốn xin lỗi vì đã bỏ anh lại một mình.
Ít nhất thì lúc này, John Thornton đã thôi sợ hãi. Anh biết có Buck ở đây, bầy sói sẽ không tấn công anh và cho dù chúng có nổi điên lên và muốn ăn thịt anh, thì Buck cũng sẽ liều mạng với chúng cho đến hơi thở cuối cùng. Một lần nữa anh nhắm mắt và để mặc cho Buck lo liệu tất cả. Đối với Thornton lúc này, anh càng sớm hồi phục bao nhiêu thì càng sớm thoát khỏi bầy sói bấy nhiêu.