John Thornton chết đồng nghĩa với việc Buck trở về với thế giới hoang dã. Một mình nó hạ gục cả bầy sói hoang, và nó dễ dàng trở thành thủ lĩnh mới của tộc sói. Đứng trên đỉnh của mỏm núi nhô ra từ một vách đá dựng cheo leo, chính hình dáng tuyệt đẹp của Buck là điểm khiến nó trở nên khác biệt với những con sói khác cùng bầy. Bộ lông dày sáng bóng lên ánh sáng của tơ lụa thượng hạng. Lớp lông bờm của nó bị gió thổi ngược, hơi hơi chếch lên, và dường như dựng đứng lên theo mỗi chuyển động thầm lặng của mạch máu nóng ấm bên dưới lớp da và lông dày. Tấm ức rộng và đôi chân trước vạm vỡ không to quá khổ mà thật là cân đối với phần còn lại của toàn thân, và trên cơ thể Bấc những bắp thịt nổi lên thành từng cuộn bó chặt hằn rõ dưới làn da, và toàn bộ một trăm năm mươi pound trọng lượng cơ thể nó là bấy nhiêu pound can trường và sức mạnh. Đôi mắt xanh biếc của Buck nhìn bao quát khắp vùng đất tuyết phủ trắng xóa, và trái tim nó đập một cách chậm rãi và mạnh mẽ bên trong l*иg ngực.
Buck trèo xuống khỏi mỏm đá, yên lặng đi sâu vào bên trong khu rừng. Đã vài ngày trôi qua và bầy đàn mới đã quy phục dưới sự thống trị của nó. Buck sẵn sàng sử dụng vũ lực với những kẻ chống đối, tuy nhiên, nó cũng biết thả cho bọn sói tự do săn mồi. Đối với nó, bầy đàn chẳng qua chỉ là một chốn dung thân tạm thời và nó hiểu không một cộng đồng nào có thể thay thế được vị trí của John Thornton trong lòng nó.
Hôm nay, như thường lệ, nó lại quay trở về khu lán trại của Thornton, ngắm nhìn những cái xác của những kẻ sát nhân trên nền tuyết. Đêm qua tuyết rơi dày và một lớp tuyết mới, trắng xóa và tơi xốp, hầu như phủ kín cả thân thể của mấy cái xác bên dưới gốc cây. Buck đứng lặng hồi lâu trước khi xoay lưng, hướng về phía bờ ao, nơi mà cái xác của Skeet đã bắt đầu phân hủy và bị lũ sói hoang khác bầy cắn xé.
Đột nhiên, một mùi hương quen thuộc kí©ɧ ŧɧí©ɧ khứu giác nó và Buck quay đầu, hướng về phía bụi rậm đầy tuyết phóng tới. Vùi sâu bên dưới là một người đàn ông nằm úp mặt xuống tuyết, khắp người là vệt máu đã đông cứng. Buck rên lên một tiếng nho nhỏ khi nó ngửi mùi trên cơ thể ấy và bắt đầu điên cuồng đào lớp tuyết lên bằng hai chi trước.
Khuôn mặt John Thornton dần xuất hiện, tím tái vì lạnh. Buck liếʍ liếʍ mặt anh, song Thornton có vẻ đã bị tê cóng cho nên không cảm nhận được đầu lưỡi ướŧ áŧ của nó.
Buck nhìn quanh. Trái tim nó đang đập điên cuồng trong l*иg ngực và nó biết Thornton chưa chết. Nó có thể cảm nhận được những mạch máu chậm chạp bơm máu cho cơ thể đang chết dần này, và nó biết anh sẽ chết sớm thôi nếu không được cứu ra ngay.
Nhưng, hơn phân nửa cơ thể anh vẫn đang vùi trong lớp tuyết cứng, và tứ chi của Buck không đủ khỏe để kéo được anh ra.
Đôi mắt xanh biếc của Buck nhìn anh. Nó phóng vυ't vào sau một gốc cây. Một luồng ánh sáng vàng kim chói mắt lóe lên từ sau gốc cây cổ thụ và sau khi tiếng loạt xoạt chấm dứt, một người thanh niên bước ra, trên vai khoác một lớp áo choàng bằng lông sói màu xám. Cậu ta đi chân trần trên nền tuyết lạnh và, mặc kệ không khí âm mấy độ C bên ngoài, bước chân kiên định của cậu vẫn hướng về phía thân thể John Thornton trong lớp tuyết lạnh giá.
Cậu trai dùng nắm đấm tách được lớp tuyết cứng bao phủ lấy Thornton và với sức khỏe phi thường của mình, cậu kéo được anh ra. Đôi vai khỏe khoắn của cậu đỡ lấy thân thể cứng đờ vì đông lạnh của Thornton và cõng anh về trại, nơi mà cậu biết sẽ tìm được những thứ cần thiết để cứu anh.
Đó là Buck, bằng một phép nhiệm màu nào đó, vừa mới biến được thành người.
Thornton yếu lắm. Thân thể lạnh như băng của anh khiến trái tim trong l*иg ngực nó đập lên từng nhịp đau nhói. Một đoạn tên đã gãy còn cắm trên lưng anh ở vị trí gần kề trái tim và vệt máu khô đã đông lại thành một cục đen sì. Buck nhanh nhẹn phóng ra bên ngoài, thu gom những khúc củi còn khô ráo do Hans cẩn thận tích trữ từ trước và đem theo bao diêm lấy từ xác của Pti trở lại.
Nó mồi diêm sau đó vứt vào tàn lửa vẫn còn cháy âm ỉ bên dưới lớp tro tàn. Ngọn lửa cháy bừng lên và nó cho thêm ít củi vào. Không biết bao nhiêu lần nó nhìn thấy Thornton thắp lại ngọn lửa đã tàn ở khu lán sau một ngày làm việc mệt mỏi ở mỏ vàng. Ngọn lửa cuối cùng cũng khiến cho chiếc lán ấm dần.
Buck dùng băng tuyết sạch bên ngoài lán cho vào nồi, đun sôi sau đó dùng nó lau người cho Thornton. Thân thể lạnh ngắt tím tái của anh khiến nó đau lòng nhưng nó biết nếu nó không nhanh chóng khiến anh ấm lên, nó sẽ thật sự mất anh mãi mãi. Buck hết lần này đến lần khác thay nước tuyết đun sôi lau người cho anh, mãi cho đến khi lớp tuyết trắng bên ngoài bị đào thành một cái hố sâu thấy được cả đất đá bên dưới thì John Thornton rốt cuộc cũng ấm lên được một tí.