Tiếng Gọi Nơi Hoang Dã

Chương 5

Sáng sớm hôm sau, khi Thornton tỉnh dậy, anh lờ mờ cảm nhận được một cái gì đó mềm mại đang áp sát vào người mình. Nhập nhèm nhìn xuống, thay vì nhìn thấy Buck cuộn tròn say ngủ, anh lại nhìn thấy một mái đầu xám bù xù chôn chặt trong ngực mình. Đây rõ ràng là con người, hơn nữa còn là con trai. Trên người cậu ta không có một mảnh vải che thân. John Thornton giật mình, vội vã đẩy cậu ta ra.

Cậu trai giương đôi mắt xanh biếc nhập nhèm buồn ngủ lên nhìn anh. Cậu ta có khuôn mặt rất điển trai, ngũ quan sắc sảo, đôi môi mỏng hơi mím lại. Nhìn xuống phía dưới một chút là hầu kết góc cạnh, xương quai xanh tinh xảo, bộ ngực bằng phẳng và hai điểm nổi lên hồng hồng. Nửa thân dưới của cậu ở trong cái chăn mà anh đắp, lờ mờ cũng có thể nhìn thấy hình dáng của thứ-mà-ai-cũng-biết-là-thứ-gì-đó. John Thornton bất giác nuốt một ngụm nước bọt. Cậu trai này từ đâu chui ra không biết?

"Buck!? Buck!?", anh hướng bên ngoài cửa kêu lớn, nhưng đáp lại anh chỉ có tiếng gió rít gào.

"Ngài đang tìm ai vậy?", cậu trai cất giọng hỏi. Âm thanh dịu dàng lại trầm thấp quyến rũ truyền vào tai anh.

"Không liên quan tới cậu.", John lạnh lùng đáp trả. "Buck! Buck! Mày ở đâu?"

Cậu trai cứ thế đứng lên, chẳng màng tới việc toàn bộ cơ thể của cậu sẽ bị anh nhìn thấy. John Thornton liếc mắt, đập thẳng vào mắt anh là cặp mông săn chắc cùng với cặp chân thon dài. Nếu không phải vì lo cho Buck thì anh sẽ bất chấp tất cả mà “thịt” cậu ta trước vì dù sao đàn ông cũng đều là lũ sống bằng nửa thân dưới, hơn nữa nhu cầu vào lúc sáng sớm lại mãnh liệt hơn những lúc khác.

Cậu trai chất thêm của vào đống lửa giữa hang. Không khí trong hang cũng ấm dần lên. Cậu nhanh nhẹn đem một miếng thịt nai về cho anh.

"Ngài không cần tìm nữa đâu. Nó… sẽ không quay về nữa."

John Thornton giật mình. Anh trừng mắt nhìn cậu, sau đó tránh thoát đi bàn tay cậu, lê về phía cửa hang.

"BUCK! BUCK! BUCKY!!", Thornton hét lên. Giọng của anh bị cơn bão tuyết ngoài kia át đi mất. Chó chết! Nếu Buck có việc gì thì anh biết làm sao đây!

Cậu trai muốn khuyên anh gì đó, song vừa mới chạm vào anh đã bị anh đẩy ra. Anh không hiểu nổi làm thế nào mà một người đang ốm nặng như anh lại có được chừng ấy sức lực. Cậu ngã trên đất, rên lên một tiếng đau đớn. John Thornton nhìn sang, hoảng hốt nhìn một bên hông đổ máu của cậu.

Vết thương đó khiến anh nhớ đến vết thương trên hông Buck đêm qua. Buck không quen việc bị quấn bằng một miếng vải nên vẫn luôn cựa quậy cả đêm để giãy ra cho bằng được, cuối cùng cu cậu bực mình tha nó ném luôn vào lửa. Mặc dù ẩn dưới lớp lông dày nhưng John vẫn nhớ Bucky của mình bị thương…

Có lẽ nào…!?

"Buck?", Thornton do dự cất lời. Cậu trai trên mặt đất run rẩy một chút, sau đó cẩn thận bò đến gần anh, quan sát nét mặt anh.

"Mày… cậu… em… là Buck đúng không?", anh run giọng hỏi.

"Em… nếu ngài không thích, em sẽ trở lại thành Buck.", cậu giương đôi mắt xanh biếc đầy ấm ức lên nhìn anh.

Cái gì!? Trái tim John Thornton đập điên cuồng trong l*иg ngực. Chuyện khó tin thế này lại có thể xảy ra. Có ai ngờ đâu được chú chó cưng của anh lại có thể biến thành người chứ.

"Buck, đến đây!", Thornton gọi thử, quả nhiên cậu nhào vào ngực anh cọ trái cọ phải hệt như Buck vẫn thường làm trước kia.

Anh ôm ghì lấy cậu, chạm nhẹ vào miệng vết thương của cậu. Buck run lên một cái sau đó để mặc anh chạm vào. Cậu hầu như giao hết cho anh, chẳng cần suy nghĩ đến việc có thể bị anh bấm đau hay gì cả. Đầu ngón tay của Thornton có thể cảm nhận được vùng da xung quanh đã cứng lại, dường như là bị tụ máu rồi.

"Em…làm sao em có thể biến thành người được?", tay anh chạm vào mái tóc xám của cậu. Cảm giác không khác mấy so với lúc anh vuốt lông của Buck, cũng mềm mại và bóng mượt như vậy.

"Lúc em trở về trại, ngài Hans và Pti đã chết. Em lần theo dấu vết tìm tới bờ hồ, phát hiện thấy xác Skeet, nhưng em lại mất dấu ngài. Sau khi gϊếŧ hết đám người đó, trong lúc tức giận em đã biến thành người. Em cũng không biết vì sao lại như vậy, nhưng mà dù gì đi nữa thì ngài cũng vẫn chưa chết.", Buck nhẹ nhàng giải thích. "Em xin lỗi ngài, chủ nhân. Em không nên tự ý rời khỏi lán mà không có sự cho phép của ngài. Ngài vào trong đi, ngoài này lạnh lắm."

Một câu "Chủ nhân." mềm mại này khiến John Thornton mất hết lý trí. Anh nâng cằm cậu lên, hôn lên môi cậu. Nụ hôn thô bạo và mãnh liệt đó tựa hồ như muốn nuốt sống luôn cậu vậy. Buck đã quá quen với sự phục tùng chẳng những không hề phản kháng hay chống cự mà ngược lại, cậu khẽ vươn vươn đầu lưỡi đáp lại để rồi bị anh ngậm luôn lấy. Lưỡi hai người quấn lấy nhau, rượt đuổi nhau trong khoang miệng. Nước bọt chảy xuống cổ Buck. Mãi đến khi cậu sắp hết hơi, Thornton mới buông ra, chuyển xuống cắn lên cổ cậu, để lại một chuỗi dấu hôn từ cổ xuống tới tận xương quai xanh.