Tô Nhuế tưởng rằng trải qua nhiều ngày như vậy, cô đã có thể coi chuyện hiểu lầm trước kia thành chuyện của người khác, cực kỳ bình tĩnh mà đối mặt.
Nhưng sự thật chứng minh, về sự kiện mất mặt mình đã trải qua, cách bao lâu nhớ lại, vẫn mất mặt như cũ.
Trong một phút nói chuyện với Cố Dục Thành, mà Tô Nhuế cảm thấy cả người đều đắm chìm trong trạng thái lúng túng và xấu hổ.
Nếu không, vẫn nên chặn đi?
Tô Nhuế nhìn chằm chằm vào điện thoại, ý nghĩ đó nảy ra trong đầu.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động lại sáng lên.
Một tin nhắn ngắn.
Do Cố Dục Thành gửi tới.
[Tôi đã tìm được cuốn Kinh tế vĩ mô/vi mô, Phân tích kinh tế thị trường, và một vài cuốn sách khác, chắc chắn sẽ giúp ích cho chương trình học của cô.]
Đây là tin nhắn Cố Dục Thành gửi tới.
Nhìn nội dung tin nhắn, Tô Nhuế thoáng cái mở to hai mắt.
“Rắc——” một tiếng, cô vô thức cắn vỡ nửa miếng khoai tây lát.
Chuyện này là sao?
Vẻ mặt Tô Nhuế hơi sửng sốt.
Hoàn toàn không hiểu tại sao Cố Dục Thành lại gửi một tin nhắn như vậy.
Cho dù Cố Dục Thành gửi tin nhắn tới tìm cô đòi tiền xăng, tiền xe đưa cô về nhà mấy lần trước, Tô Nhuế còn cảm thấy có thể tin một chút.
Nhưng chủ tịch Cố đang làm gì thế này?
Tạo cảm giác tồn tại? Hình như không cần thiết.
Hay là vì cuộc trò chuyện trước đó của hai người tương đối hòa nhã thân thiện, lúc này hiểu lầm cũng đã được giải quyết rõ ràng, khiến Cố Dục Thành cảm thấy hài lòng, nên bây giờ muốn thể hiện sự quan tâm của một đàn anh đối với đàn em?
Nếu không phải, thì chắc là... uống nhầm thuốc?
Nghĩ mãi mà không rõ, Tô Nhuế dứt khoát không nghĩ đến nữa.
Ngón tay cô nhanh chóng lướt trên màn hình, soạn thảo một tin nhắn phản hồi: [Cảm ơn chủ tịch Cố, mấy cuốn sách anh đề cử trước đó rất hay, tôi đã mua hết rồi.]
Sau khi soạn xong, cô đọc lại kỹ càng, đảm bảo không có sai sót gì trong câu từ, cũng không có điểm nào mơ hồ, cuối cùng không do dự nhấp vào “Gửi đi.”
Trước đây, trong mấy lần Cố Dục Thành đưa cô về nhà, hai người ngồi trên xe thỉnh thoảng cũng có bàn luận về vài vấn đề liên quan, anh đã giới thiệu cho Tô Nhuế vài cuốn sách.
Dù sao cũng là ông lớn của giới thương nghiệp, sách do con người ưu tú đó đề cử, chắc chắn có giá trị rất cao.
Cho nên khi ấy Tô Nhuế liền chọn sẵn vài cuốn, sau đó về nhà đặt hàng trên mạng.
Loại trừ những nguyên nhân xấu hổ khác không đề cập tới, thì những cuốn Cố Dục Thành nhắc tới trong tin nhắn, Tô Nhuế đều có hết.
Sau đó Cố Dục Thành có gửi thêm tin nhắn gì nữa không, Tô Nhuế không biết. Bởi sau khi gửi tin nhắn xong, cô suy nghĩ một lát, cảm thấy khả năng về sau hai người sẽ không còn tương tác gì thêm nữa, thế là cô dứt khoát chặn luôn số điện thoại của Cố Dục Thành.
Làm xong, Tô Nhuế trực tiếp ném điện thoại xuống, lau vụn khoai tây lát dính trên tay, rồi dẹp bỏ trạng thái lười biếng, bắt đầu chuẩn bị các vật dụng cần thiết cho việc nhập học sắp tới.
Theo lý thuyết, sau khi lên năm hai, sinh viên đại học B sẽ không còn bị bắt buộc phải ở ký túc xá nữa. Tuy nhiên, vì đây là học kỳ đầu tiên Tô Nhuế nhập học, nên cô vẫn phải ở lại ký túc xá của trường một học kỳ.
Dù sao thì trường cũng gần nhà, nên Tô Nhuế chỉ chuẩn bị mang theo mười bộ quần áo.
Những bộ quần áo này, đương nhiên không phải là những bộ sưu tập "đắt tiền hơn người" mà quý bà Lưu Nguyệt mua cho cô.