Tô Nhuế cầm điện thoại lên xem.
"!"
[Chủ tịch Cố]
Cố Dục Thành?
Trong nháy mắt nhìn thấy cái tên nhắc nhở trên màn hình điện thoại di động, Tô Nhuế thiếu chút nữa cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Ngày đó sau khi từ Cố thị trở về, Tô Nhuế vốn đã từng có ý định kéo số của Cố Dục Thành vào danh sách chặn, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy làm thế có vẻ hơi quá đáng quá.
Chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi...
Cho nên, cuối cùng, Tô Nhuế chỉ đổi ba chữ [Cố Dục Thành] thành [Chủ tịch Cố], thuận tiện ghi chú thêm: Tập đoàn Cố thị.
Chỉ là, lúc này Cố Dục Thành gọi điện thoại cho cô làm gì? Nếu như muốn giải thích hiểu lầm lúc trước, thì hẳn là mẹ Tô đã giải thích rõ ràng với bà Cố rồi mà.
Nhìn chằm chằm thông báo nhắc nhở không ngừng lóe lên trên màn hình điện thoại di động, Tô Nhuế chớp chớp mắt.
Chẳng lẽ là trượt tay ấn sai?
Vì nghiệm chứng phỏng đoán của mình, Tô Nhuế cũng không cúp điện thoại của Cố Dục Thành, mà chỉ ấn nút âm lượng, tắt chuông, cứ thế nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động không ngừng sáng lên, chừng khoảng nửa phút gì đó, mãi đến khi thông báo có cuộc gọi biến thành "Cuộc gọi nhỡ".
Cuộc gọi lại kết nối tới bên Đường Tiếu.
“Ai gọi điện thoại tới thế?" Đường Tiếu hỏi: "Mẹ cậu à?”
“Không phải.”
Nghĩ nghĩ, Tô Nhuế lại nói: "Chắc là gọi nhầm.”
“Vậy à. À đúng rồi, tớ vừa nói đến đâu rồi nhỉ?” Đường Tiếu hỏi.
Nói bảo tớ suy xét tới anh trai nhà cậu.
Tô Nhuế yên lặng bổ sung một câu trong lòng.
“Cậu nói đến cái gì ấy nhỉ? Hình như không nói gì, chỉ rủ tớ đi dạo phố với cậu?” Tô Nhuế chớp chớp mắt, nói.
“Không phải cái đó… À đúng rồi!”
Ngay lúc này, điện thoại của Tô Nhuế lại rung lên.
“Chắc không phải nhầm đâu, tớ cúp máy trước, lần sau nói tiếp sau ha.”
“Được rồi được rồi, tớ cũng phải đi tiếp khách đây.”
Tắt cuộc gọi với Đường Tiếu, Tô Nhuế nhìn dòng chữ [Chủ tịch Cố] lần nữa hiện lên trên màn hình, cô hơi cau mày, do dự một lúc rồi cuối cùng vẫn quyết định bắt máy.
“Chủ tịch Cố?”
Qua điện thoại, nghe được giọng nói thanh thúy dễ nghe, song giờ phút này lại rõ ràng mang theo vẻ lễ phép cùng xa lạ, bên kia ánh mắt Cố Dục Thành khẽ ngẩn ra, trong lòng không hiểu sao có chút buồn bực.
“Tô Nhuế?" Cố Dục Thành mở lời.
Được rồi, xác thật không phải nhấn nhầm.
Tô Nhuế thầm nghĩ, thở dài một hơi, bình phục nét rối rắm trên mặt, lại khôi phục bộ dáng bình thường, nói: "Là tôi.”
“Cái đó, xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì không?”
“Cô có thời gian không? Tôi muốn…”
Nghe Cố Dục Thành nói được một nửa, Tô Nhuế đã cảm thấy có chút vi diệu.
“À, xin lỗi, dạo này tôi bận chuẩn bị khai giảng nên không có nhiều thời gian rảnh.” Tô Nhuế không chút suy nghĩ trả lời.
“Nếu là về chuyện trước đó...” Cô ngừng lại một chút, tiếp tục: “Chắc hẳn mẹ tôi đã giải thích rõ ràng với bác Cố rồi. Nếu vẫn cần tôi làm rõ thêm điều gì, thì tôi có thể gọi cho bác ấy sau.”
Nếu không phải chuyện này, thì dường như họ không có gì để nói nữa.
Tô Nhuế vừa định nói thêm, thì lại nghe Cố Dục Thành mở miệng: “Không phải chuyện đó.”
Sau khi uống trà chiều với Lưu Nguyệt xong, bà Cố về tới nhà quả thực vô cùng bất mãn, còn mắng Cố Dục Thành một trận.
Đối với việc này, Cố Dục Thành không giải thích, anh không cần phải giải thích gì với mẹ cả.
Chỉ là...
Cố Dục Thành há miệng, tính nói thêm.
Nhưng lại nghe Tô Nhuế nói: “Nếu bác Cố không còn hiểu lầm gì nữa thì tốt quá rồi. Về phần ba mẹ tôi, chủ tịch Cố không cần lo đâu.”
“Bây giờ tôi còn có tiết, tạm thời cứ vậy đã nhé, tạm biệt.” Nói xong, Tô Nhuế nhanh chóng cúp máy luôn.