[Xuyên Sách] Nữ Phụ Chỉ Muốn Sống Tốt

Chương 46: Tin nhắn (2)

Về cơ bản, đồ đạc Tô Nhuế mang theo toàn là quần áo đơn giản thường ngày, trông có vẻ không quá thượng đẳng, cũng không quá cầu kỳ khoa trương.

Nghĩ kỹ lại, Tô Nhuế còn cẩn thận cắt hết nhãn mác của mấy bộ, rồi mới xếp gọn chúng vào vali.

Trước đây, thời còn đi học, cứ hễ phơi quần áo ra ngoài, là khi trở về cô chỉ còn lại đúng một chiếc móc treo trống rỗng. Mặc dù kinh tế của Tô Nhuế lúc đó không dư dả, nhưng kiến thức lại không ít.

Tốt nhất vẫn nên phòng ngừa bất trắc thì hơn.

Sau khi thu dọn xong quần áo, Tô Nhuế gom thêm một ít vật dụng cá nhân. Nhìn đống mỹ phẩm trang điểm trên bàn, Tô Nhuế ngẫm lại, quyết định mang theo một bộ.

Lỡ đâu vào đại học, cô gặp được một chàng trai không tồi, muốn yêu đương gì đó thì sao, nên vẫn cần chuẩn bị chút "trang bị" cho chắc.

Sau đó chính là đống sách Cố Dục Thành đề cử lúc trước.

Kỳ thật, vốn dĩ Tô Nhuế còn tính chờ sau khi những quyển sách này được đưa đến, thì tìm thời gian mời Cố Dục Thành phân loại sách cho cô, vạch ra trọng điểm, nhưng hiện tại xem ra, không có cơ hội này nữa.

Cho nên, biện pháp duy nhất, chính là mang theo tất, chờ có cơ hội sẽ tự mình nghiên cứu sau.



Buổi tối, mẹ Tô đi dự lễ tụ hội về, nhìn con gái nhà mình đã thu dọn xong hành lý, trong lòng đột nhiên lại có chút không nỡ.

“Nhuế Nhuế à, hay là để ba con đi nói với giáo viên hướng dẫn của trường một tiếng, con đừng ở kí túc xá nữa.” Lưu Nguyệt nhịn không được nói.

Bây giờ nghĩ lại, bà cũng không biết ba năm trước khi con gái rời sang nước Mễ, bà đã sống như thế nào.

Dù sao, lúc này vừa nghĩ đến việc Tô Nhuế phải ở ký túc xá, lòng bà lại tràn ngập vẻ lo lắng và không nỡ.

“Thôi mẹ, đừng.” Tô Nhuế ngay lập tức ngăn lại ý tưởng của quý bà Lưu Nguyệt.

Thành thật mà nói, cô rất mong chờ cuộc sống đại học.

Cảm giác này không giống như sau khi kết thúc kỳ thi đại học, khi mong muốn thoát khỏi sự kiểm soát của ba mẹ, muốn cao chạy xa bay về một vùng trời mới, mà là một cảm giác hoài niệm về khoảng thời gian vô lo vô nghĩ, đẹp đẽ của thời đại học – đặc biệt là sau khi đã trải qua những năm tháng làm việc mệt mỏi và căng thẳng bán mình cho tư bản.

“Nhà họ Tô chúng ta dẫu gì cũng là doanh nghiệp có uy tín lớn, ba con lại là doanh nhân cấp cao, lọt top 10 doanh nhân của thành phố cơ mà, con gái nhà họ Tô vào học đại học còn muốn được đặc cách, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến nhà mình mất mặt sao?” Tô Nhuế chớp chớp mắt nhìn Lưu Nguyệt, ung dung nói.

“Vậy nên, chúng ta không cần đặc cách.” Kéo tay Lưu Nguyệt, Tô Nhuế nói thêm: “Vả lại, tuần nào con cũng về nhà mà.”

“Còn nữa, nếu như mẹ thực sự có việc gấp, chỉ cần gọi một cú điện thoại là con sẽ ngựa không dừng vó mà có mặt ngay, mẹ lo gì chứ?”

Dù biết những lời này hơn phân nửa là gạt người, nhưng không thể không nói, đống lời này của Tô Nhuế ngược lại đã lấy lòng Lưu Nguyệt.

“Con chỉ được cái dẻo miệng thôi.” Lưu Nguyệt giả bộ tức giận trừng mắt nhìn Tô Nhuế một cái, nhưng ánh mắt bà lại chứa ý cười.

“Nhưng mà Nhuế Nhuế này, con ở ký túc xá thì ở, có điều phải nhớ giữ an toàn biết chưa? Cả trong phòng ký túc xá nữa...”

Lưu Nguyệt vẫn lo lắng dặn dò thêm hai câu.

“À đúng rồi,” Bà nhìn con gái với vẻ không yên tâm, hỏi: “Con đã thu dọn hết hành lý chưa? Có sót gì không?”

“Dạ, con đã thu dọn hết rồi, đầy đủ cả, mẹ yên tâm đi.”

“Không được, để mẹ kiểm tra lại lần nữa đã.”