Tô Nhuế định theo thói quen khách sáo dặn dò: “Nhớ uống canh nhé,” nhưng vừa nhìn sang hộp canh, cô lại im bặt.
Cuối cùng, cô chỉ nói: “Tôi đi đây.”
“Để tôi tiễn cô.”
Cố Dục Thành kiên quyết muốn tiễn Tô Nhuế xuống lầu.
Hai người bước vào thang máy chuyên dụng.
Lúc hai người đi ngang qua khu nghỉ ngơi, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện của mấy nữ sinh.
Trùng hợp thế nào mà, hình như người mấy người họ nhắc tới lại là cô.
Bước chân Tô Nhuế hơi chậm lại.
“Nghe nói trợ lý Vương đưa ai đó lên à?”
“Ừ, hình như là đến đưa đồ, cầm theo một cái hộp giữ ấm.”
Nhắc tới cô thì thôi, tại sao cứ phải nhắc đến cái hộp canh ấy chứ? Tô Nhuế cảm thấy một cơn xấu hổ lại ập tới.
Cô đang lẩm bẩm trong lòng, thì nghe thấy giọng nói của vài cô gái kia trở nên kích động hơn.
“Hừ! Lại là kiểu này à, chẳng biết tại sao mấy cô tiểu thư nhà giàu đó lại không biết xấu hổ chút nào thế nhỉ?”
“Lần này thì chưa chắc đâu, không thấy người ta đã được đưa lên rồi à? Hơn nữa, vừa nãy tôi thấy chiếc xe đỗ ở cửa hình như là xe của Cố thị.”
“Lần này chắc là do bà Cố bảo cô ta tới.”
“Thế thì sao? Cô không biết à, bà Cố đã giới thiệu biết bao nhiêu thiên kim tiểu thư cho chủ tịch, mà anh ấy có để mắt tới ai đâu?”
“Dù họ có mặt dày đến đây vài lần, song cuối cùng cũng bị đuổi đi thôi.”
“Cũng có lý đấy!”
“Các cô nghĩ xem, có khi nào chủ tịch của chúng ta vốn không định kết hôn với thiên kim tiểu thư không?”
“Chắc chắn rồi. Mấy cô chiêu con nhà giàu khó hầu hạ lắm, mà doanh nghiệp lớn như Cố thị, cần gì phải liên hôn?”
…
Nghe thấy những lời bàn tán còn có xu hướng tiếp diễn này, mắt Cố Dục Thành thoáng hiện lên một tia lạnh lùng, anh định tiến tới xem xét là công nhân nào của Cố thị lại rảnh rỗi ngồi “tán gẫu” như vậy.
Nhưng rồi anh nhìn thấy Tô Nhuế đã đi lên phía trước vài bước.
“Tô Nhuế.”
“Vậy là…,” cô ngẫm nghĩ một chút, rồi hỏi anh, “Những điều họ nói có đúng không?”
Mặc dù câu chuyện của mấy cô gái kia có nhiều phần bát quái, nhưng với kinh nghiệm từ những chuyện trên mạng, Tô Nhuế cảm thấy: Mười chuyện tin đồn thì cũng có chín chuyện thật.
Nếu những gì những người đó nói là sự thật.
Vậy cô tới đây, chẳng phải là...
Đối mặt với câu hỏi của Tô Nhuế, Cố Dục Thành nhíu mày.
“Điều nào?”
"Anh không có ý định bắt đầu một mối quan hệ hay thậm chí là kết hôn thông qua việc xem mắt?" Tô Nhuế hỏi.
Trong lòng lại có chút cổ quái.
Theo lời của mấy cô gái kia, có vẻ như đây là điều mà bọn họ đang ám chỉ.
Nếu đúng là vậy, thì trong thời gian qua, việc cô tiếp xúc với anh chẳng phải là tự mình lầm tưởng hay sao?
Nghe câu hỏi của cô, biểu cảm của Cố Dục Thành thoáng cứng lại.
“Đúng vậy, tôi…” Anh ngập ngừng thừa nhận, giọng có chút khô khan.
Quả thực, anh chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn.
Cố Dục Thành vốn định giải thích gì đó, nhưng không đợi anh nói tiếp, Tô Nhuế đã trưng ra vẻ mặt đầy xấu hổ.
Vậy ra, thật sự là cô đã hiểu lầm ý của đối phương?
Trời ạ! Có cần mất mặt như vậy không!
Nếu bây giờ có một cái lỗ trên mặt đất, Tô Nhuế cũng muốn chui vào.
Lần đầu tiên nghiêm túc đi xem mắt, dự định tìm hiểu đối tượng, kết quả lại thành một vụ hiểu lầm tai hại như vậy?
Quá mất mặt!
Cảm giác này còn khó chịu hơn cả lần cô bước vào nhầm phòng thi nữa.