“Có chuyện gì à?” Thấy Tô Nhuế đang quan sát văn phòng với biểu cảm là lạ, Cố Dục Thành hỏi.
“Không có gì,” cô ngập ngừng rồi nói tiếp, “Đây là lần đầu tiên tôi đến văn phòng chủ tịch trong truyền thuyết, nên muốn tham quan chút thôi.”
Nghe vậy, Cố Dục Thành hơi nhướn mày.
“Có muốn tham quan một vòng không?”
“Không cần đâu.” Văn phòng thế này, có gì thú vị để tham quan chứ?
“Khụ, Cố Dục Thành.” Cuối cùng, Tô Nhuế vẫn không nhịn được, nhìn về phía đối phương, nói ra đề nghị của mình: “Tôi nghĩ văn phòng của anh nên đặt thêm vài chậu cây xanh, thật sự đấy.”
Nghe Tô Nhuế nói thế, Cố Dục Thành có chút bất ngờ, một giây sau khóe miệng hơi nhếch lên, lại nói: "Được.”
“Còn gì nữa không?” Anh hỏi tiếp, “Ý tôi là, còn kiến nghị nào khác không?”
Trong lòng Tô Nhuế nghĩ: Tôi đề nghị anh trang trí lại.
Những lời trong lòng này, tất nhiên cô không thể ăn ngay nói thật.
“Ách, hết rồi.”
“Đúng rồi.” Nghĩ nghĩ, Tô Nhuế chỉ vào hộp canh trong tay anh, “Bác gái Dư đã nấu riêng cho anh đấy.”
Tô Nhuế tính nhắc Cố Dục Thành nhớ uống khi rảnh, nhưng chưa kịp nói hết câu thì anh đã mở nắp hộp canh ra.
Tuy nhiên, hơi nóng bốc lên hôi hổi như trong dự đoán lại không thấy đâu, mùi hương thơm phức cũng không xuất hiện.
Chú ý đến biểu cảm thoáng sững sờ của Cố Dục Thành, Tô Nhuế cũng tò mò nhìn thoáng qua canh trong hộp canh đặt trước mặt anh.
Chỉ liếc mắt một cái, biểu cảm của cô còn vi diệu hơn cả Cố Dục Thành.
Đây là canh sao? Có chắc là không nhầm lẫn gì không?
Trong hộp canh chỉ có một nửa hộp là nước canh trong vắt, vài miếng rau cải nổi lềnh bềnh, và một tí mỡ “canh”, khóe miệng Tô Nhuế không khỏi giật giật.
Dù bác gái Dư có ý tứ khác, song ít nhất cũng phải làm cho ra dáng một bát canh chứ!
Ít ra cũng nên cho cái hộp canh này chút thể diện chứ? Đến cả nhiệt độ còn không có, xác thật là không đùa đó ư?
Tô Nhuế nào biết được rằng, bà Cố chắc chắn Cố Dục Thành sẽ không bao giờ đυ.ng vào hộp canh này, nên mới dám làm qua loa như vậy.
Trước đây, mỗi lần Cố Dục Thành không về nhà, bà ấy cũng từng sai người nhà mang đồ ăn hoặc canh đến công ty cho anh, nhưng lần nào thằng con bất hiếu này cũng chẳng đυ.ng tới, thậm chí còn không thèm mở nắp, đồ ăn lại bị đưa về nhà nguyên vẹn.
Lần này, Dư Tĩnh bảo Tô Nhuế mang canh đến, vốn cũng là do nghe được tin tức mới hôm nay Cố Dục Thành sẽ ở công ty cả buổi chiều, nên mới đột nhiên nảy ra ý định.
Làm gì có thời gian nấu canh gì.
Hộp canh này là do bà ấy lâm thời sai nhà bếp lấy từ mấy món thừa chưa bị đổ đi hết, cảm thấy trọng lượng không đúng lại trộn thêm chút nước, mới có.
“À thì…” Mặt Tô Nhuế hơi đỏ lên, cô hé môi nhưng thật sự không biết phải nói gì cho phải.
Chẳng lẽ nói: Cố đổng, mẹ anh đang chơi khăm anh đấy, không liên quan gì đến tôi cả?
Hay nói: Tôi đảm bảo hộp canh này không bị ai đánh tráo trên đường tới đây?
“Lát nữa hâm nóng lại rồi uống sau.” Cố Dục Thành nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của cô, ẩn đi sự ghét bỏ khi nhìn hộp canh, ra vẻ như thường nói.
“Ừm, được.” Tô Nhuế vô cùng thức thời tiếp nhận chiếc thang cứu mình thoát khỏi tình huống ngượng ngùng này.
“Cô ——” ngồi lại một lát?
Chưa kịp để Cố Dục Thành mở lời, Tô Nhuế đã nhanh nhảu nói trước: “Anh bận đi, tôi về trước đây.”
Cô cười, cố che giấu vẻ lúng túng, nói: “Tôi về trước.”
“Để tôi đưa cô xuống.”
“Không cần, tài xế nhà anh đang đợi ở dưới lầu rồi.”