[Xuyên Sách] Nữ Phụ Chỉ Muốn Sống Tốt

Chương 37: Hiểu lầm (3)

"Tô Nhuế." Cố Dục Thành nhìn về phía Tô Nhuế, há miệng.

"À... Anh Cố..."

Tuy rằng giờ phút này trong lòng xấu hổ muốn chết, nhưng Tô Nhuế vẫn ngẩng đầu lên nhìn Cố Dục Thành, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

"Cái đó, khụ..."

Tô Nhuế cảm thấy mình đã phải rất nỗ lực mới có thể giữ được khuôn mặt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc.

"Là tôi hiểu lầm."

"Bởi vì lúc trước gặp mặt là vì mục đích xem mắt, cho nên, tôi đã nghĩ rằng nếu anh đã tới, tức là anh cũng có kế hoạch kết hôn."

"Trong quá trình tiếp xúc, tôi thấy anh là một người không tồi, nên mới quyết định muốn tìm hiểu thêm."

Nghe lời cô nói, Cố Dục Thành thoáng ngạc nhiên, biểu cảm trong mắt anh có chút đọng lại. Anh nuốt khan, dường như muốn nói gì đó.

"Xin lỗi, tôi..."

"Không, không sao, chỉ là hiểu lầm thôi, anh không cần phải cảm thấy có lỗi."

Tô Nhuế cắt ngang lời anh, cố gắng tự điều chỉnh để duy trì mỉm cười tự nhiên nhất. "Thật ra, vụ hiểu lầm này cũng khá xấu hổ."

"Nếu trong thời gian qua, có điều gì đã làm phiền tới anh, hoặc gây rắc rối cho anh, tôi thật sự xin lỗi, mong anh bỏ qua cho."

"Và về việc này, có lẽ gia đình hai bên cũng đã hiểu lầm. Khi về nhà, tôi sẽ nói rõ với mẹ tôi. Còn bên phía bác Cố, nhờ anh giải thích giúp tôi, nếu cần tôi nói thêm gì, anh cũng có thể tìm tôi."

Tô Nhuế nói hết một mạch.

Không phải cô không cho Cố Dục Thành cơ hội nói chuyện.

Mà là Tô Nhuế căn bản không dám dừng lại, cô sợ nếu mình dừng, thì cô sẽ không thể nói liền mạch lưu loát ra hết tất cả như vậy.

Dứt lời, Tô Nhuế ngẩng đầu nhìn về phía Cố Dục Thành trước mặt.

Ngoại trừ hình như có chút kinh ngạc, sững sờ ra, Tô Nhuế không nhìn ra cái gì trên khuôn mặt không chút thay đổi của Cố Dục Thành, chỉ coi như đối phương ngầm thừa nhận.

Ngẫm lại, chuyện cần nói rõ thì cô cũng đã nói rõ ràng rồi, chẳng còn gì bỏ sót nữa, Tô Nhuế lại nhìn về phía Cố Dục Thành.

"Vậy," Tô Nhuế tạm dừng một chút, "Cứ vậy đi, không làm phiền đến công việc của Cố đổng nữa. Tạm biệt."

Giờ phút này, cách xưng hô của Tô Nhuế đối với Cố Dục Thành đã đổi thành "Cố đổng".

Còn về lời tạm biệt...

Ha ha.

Trong lòng cô thầm nghĩ, ước gì không bao giờ gặp lại nữa!

Chủ yếu là vì quá mất mặt.

Lúc này, Tô Nhuế mới thấm thía cảm giác của Đường Tiếu khi gặp lại đối tượng xem mắt thất bại trong buổi tiệc trước kia, không khác gì gặp lại chủ nợ cả.

Nói xong, cô khẽ gật đầu với Cố Dục Thành, rồi vòng qua anh, không ngoái đầu lại mà bước đi.

“…” Nhìn bóng lưng Tô Nhuế rời đi, Cố Dục Thành há miệng muốn gọi đối phương lại.

Chỉ là, trong đầu không ngừng lặp lại những lời Tô Nhuế vừa rồi.

Dường như đối phương không nói sai điều gì.

Cố Dục Thành mím môi, thu hồi tầm mắt.

Chỉ là trong lòng anh lại như có cái gì đó đang lặng lẽ bị rút ra, có chút trống rỗng.

Tô Nhuế bước đi trông có vẻ bình thản và quyết đoán.

Đương nhiên, nếu không xét đến biểu cảm đầy xấu hổ và bối rối trên mặt cô, có lẽ vẻ ngoài ấy đã rất hoàn hảo.

Chỉ đến khi ra khỏi tòa nhà, chắc chắn rằng Cố Dục Thành không còn thấy mình nữa, Tô Nhuế mới chuyển từ bước nhanh thành chạy chậm.

"Cô Tô, cô sao vậy?" Tài xế đứng đợi bên ngoài trông thấy vẻ mặt cô có chút bất ổn, bèn lo lắng hỏi.

Ông ấy thầm nghĩ: Chẳng lẽ cô ấy vừa bị cậu chủ chọc cho tủi thân rồi?

"Không có gì."

"Vậy, phiền chú đưa tôi về nhà nhé."

"Được." Đè xuống cơn tò mò trong lòng, tài xế không hỏi nhiều, khởi động xe đưa cô về nhà họ Tô.