Người Tôi Thầm Mến Là Giáo Sư

Chương 6

Khiến Tư Ninh cứng miệng không trả lời được.

Ngay khi cô đang phân vân hay là hy sinh cơ hội tốt lần này, cô lại nghĩ đến một vấn đề……vì sao anh phải đến đưa giấy tờ cho cô?

Rõ ràng tối hôm qua cô nói lần sau đi học thì mang theo.

“Đúng lúc có đồng nghiệp trở về, tôi tiện thể tới đây.” Quý Minh Thần nói.

Tư Ninh hiểu rõ, còn tưởng anh biết cô đang gấp lắm.

“Đi ăn sáng đi.”

“Em còn phải……”

“Có điều mùi vị của bữa sáng trong cửa hàng tiện lợi khá bình thường.”

Trước mắt Tư Ninh sáng ngời, muốn nói nếu không thì thử chỗ khác xem?

Nhưng lời đến bên miệng, lại miễn cưỡng nuốt xuống.

Quý Minh Thần thấy cô đã khôi phục lại một chút, lập tức biến thành cây nấm nhỏ cạn nước, cảm thấy buồn cười, giả dối ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Tôi muốn nếm thử bữa sáng ở sạp nhỏ đối diện.”

“Chỗ đó…..Không vệ sinh.”

“Như vậy à.” Anh suy nghĩ, “Vậy thì em nhìn tôi ăn?”

“……”

Cái người này! Còn không biết xấu hổ tự xưng là thầy giáo.

Tư Ninh vốn không muốn đến căn tin đi ăn, bây giờ cũng định đi rồi.

“Đưa tờ giấy đăng ký cho em.” Cô cứng rắn nói.

“Tức giận?”

“Không hề.”

Quý Minh Thần nhìn đồng hồ, đưa cà phê cho Tư Ninh cầm rồi nói: “Chờ tôi một chút.”

Trông thấy anh vội vàng hướng về phía đối diện, Tư Ninh lập tức đoán được là anh đến chỗ sạp nhỏ đó mua bữa sáng, cũng đoán được anh chỉ trêu chọc cô chút thôi, sẽ không bảo cô nhìn anh ăn.

Cô rất muốn thuận nước đẩy thuyền, thế nhưng cuối cùng vẫn khai báo nói thật: “Thầy đừng phí phạm tiền, mẹ em không cho em ăn quán ven đường.”

Bước chân của Quý Minh Thần dừng lại, quay đầu lại nói: “Đây là em sợ tôi thu thập nhược điểm của em?”

“……”

Cô cũng đâu có mưu mô như vậy.

“Yên tâm.” Khóe miệng của Quý Minh Thần khẽ nhếch: “Nếu như tôi tố cáo, không phải sẽ tiết lộ tôi là đồng bọn của em?”

*

Công viên nhỏ trên con phố cạnh Trung học thực nghiệm là địa điểm hàng đầu để người già tập thể dục vào sáng sớm.

Lúc này, mặt trời mọc ở phía đông, một mảnh màu cam phát sáng.

Các bà bác ở phe bên trái lắc lư theo [ Đẹp nhất phong cách dân tộc ], mọi người ở phe cánh bên phải chậm rãi đánh Thái Cực.

Tư Ninh ngồi trên ghế dài ở giữa họ, ăn bánh kếp trứng nóng hôi hổi.

Lần trước ăn món này vẫn là Trần Ấu Thanh và Hạ Lâm bất chấp nguy hiểm tính mạng bao che mới được ăn.

Bây giờ ăn nữa, ngon như trước

Không đúng, là càng ngon bởi vì hợp với cháo sữa yến mạch mềm dẻo.

Quý Minh Thần thong thả ung dung ăn bánh kẹp thịt, thấy cô gái nhỏ bên người ăn đến nỗi híp mắt lại, một miếng nhỏ rồi một miếng nhỏ, không khỏi nghĩ đến chú hamster lúc nhỏ bạn học nuôi.

“Ăn ngon như vậy sao?” Quý Minh Thần hỏi.

Tư Ninh liếʍ khóe miệng, hai má hồng phấn óng ánh lộ ra vẻ xinh đẹp, làm như có thật gật đầu với anh, giống như phải làm cho anh tin chắc chuyện “ăn ngon” là chân lý.

Quý Minh Thần nói: “Sớm biết thì tôi cũng ăn món này.”

Tư Ninh muốn nói bánh kẹp thịt cũng ăn rất ngon, nhưng sau khi nhìn thấy ý cười trong mắt người đàn ông, lại lập tức im lặng, kéo dài tốc độ nhai đồ ăn, để tránh thể hiện mình tham ăn quá mức.

Hàng ngũ tập thể dục buổi sáng liên tục mở rộng.

Xe tắc nghẽn trên đường cũng càng ngày càng nhiều, tiếng còi cao thấp nối tiếp nhau, đều là phụ huynh đưa con đi học.

Ăn gần hết, Quý Minh Thần thu dọn đồ thừa rồi lấy tờ giấy đăng ký ra.

Tư Ninh đang lau miệng, thấy thế cô duỗi tay nhận lấy.

Thế nhưng đối phương lại rụt tay về.

“Vì sao không tham gia trại huấn luyện vào cuối tuần?”

Tư Ninh cuộn tròn ngón tay, ăn ngay nói thật: “Không muốn đi.”

“Không sợ không cầm được phần thưởng?” Người nọ lại hỏi.

Cô hơi hất cằm lên, có phần kiêu căng: “Trình độ thi đấu còn chưa làm khó được em.”

Quý Minh Thần gật gật đầu, đưa tờ giấy đăng ký: “Hóa ra trong lòng đã có dự tính dự tính từ trước là không cần đi.”

“……”

Bị anh nói “trong lòng đã có dự tính từ trước”, không hiểu sao Tư Nịnh cảm thấy ngại.

Lấy tờ giấy đăng ký về, cô lén lút đánh giá người đó một chút, chắc chắn là anh biết chữ phía trên này là cô giả mạo ký.

Không nói cái khác, Trình Mạn còn đang đi công tác, dù sao vẫn không có cách nào ký tên cho cô.

Anh biết hết nhưng không hỏi.

Là cảm thấy không cần thiết? Hay là cho rằng không nên xen vào chuyện của người khác? Hay là anh quy cô về đội ngũ học sinh hư.

Tư Ninh siết chặt tờ giấy đăng ký, nhỏ giọng nói: “Em không muốn tham gia thi đấu tiếng anh.”

“……”

“Từ trước đến nay đều không muốn.”

Tư Ninh tự nhận mình không được tính là người có lòng cầu tiến, nhưng cô không muốn mọi chuyện đều hời hợt, có xu hướng thực dụng như thế.

Nếu như cô đi học tiếng anh, phải là cô thích mới đúng, mà không phải giống cái máy móc, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đối phó với cuộc thi.

Hơn nữa còn đòi hỏi cái “máy móc” này không thể sai, nếu không thì chính là không có tài cán gì, chính là bất hiếu, chính là không có tiền đồ.

“Tôi cũng không thích học tiếng anh.”

Tư Ninh gục đầu xuống rồi ngước lên, khẽ liếc mắt nhìn người nói lời này, mặt viết rõ “Có quỷ mới tin anh” sáng loáng.

Suýt chút nữa Quý Minh Thần đã bị vẻ mặt này của cô gái nhỏ chọc cười, có chút bất đắc dĩ nói: “Lần nào tôi thi tiếng anh cũng là kém nhất.”

“Thầy nói kém nhất……” Cô gái nở một nụ cười lễ phép giả dối, “Chắc hẳn với kém nhất mà em hiểu không phải một chuyện.”

“……”

Tư Ninh bỏ tờ giấy đăng ký vào cặp sách, giọng điệu không hề hấn gì: “Thầy không cần lấy bản thân làm ví dụ để an ủi em, khiến em cảm thấy hành động và ý nghĩ của em không có gì không đúng. Em biết mình đang làm gì, cũng rõ tham gia thi đấu tiếng anh lấy giải có lợi cho tương lai. Chỉ là em…..”

Sẽ mệt, sẽ phiền.

Sẽ muốn phá tan nhà giam đặt ra vì cô.

Tư Ninh nhịn xuống xúc động muốn thở dài, không nói thêm gì nữa.

Người lớn sẽ luôn dùng cách người từng trải để chỉ bảo con cái, mà không nghĩ đến tâm trạng lúc họ được chỉ bảo, cũng sẽ không tự hỏi con đường họ đi có chắc chắn là đúng hay không.

“Nếu như đã rõ, còn suy nghĩ gì?”

Tư Ninh vừa mới chuẩn bị đứng dậy, nghe được lời này, cô nghi ngờ nhìn qua.

Người đàn ông ngồi trên ghế dài, gió thổi lay động mái tóc trên trán anh, hết lần này tới lần khác lướt qua hai con ngươi đen bóng.

Khí chất của anh quá nghiêm chính, nghiêm túc tới mức có hơi lịch sự khác thường, trong sự ồn ào náo nhiệt xung quanh trông anh có vẻ lạc lõng, nhưng không phải kiểu đột ngột mà là sự yên tĩnh đến đáng sợ.

“Ở độ tuổi này của em, nhẫn nại và phục tùng là điều không thể tránh khỏi.”

Tư Ninh bĩu môi.

“Nhưng…” Quý Minh Thần khẽ chớp mắt: “Có thể có nhiều thủ đoạn xử lý thiện ý.”

“…”

Ý trong lời này của anh mà phiên dịch ra thì chẳng phải chính là bảo cô ngoài mặt đồng ý nhưng bên trong thì phản đối ư? Ngoài mặt thì tiếp tục nghe lời, nhưng sau lưng thì muốn làm gì thì lén làm cái ấy.

Anh không cảm thấy cô không hiểu chuyện ư?

Hoặc là như đại đa số mọi người nói với cô một câu rằng: Bây giờ bạn không vui, nhưng tương lai sau này sẽ cảm ơn sự ép bức của bố mẹ bạn.

Trình Hàng vẫn luôn khuyên cô như thế, dù ngay cả bản thân anh ấy cũng không thuyết phục được.

Quý Minh Thần nhìn về phía trường học, nói: “Sắp phải đến trường rồi.”

Tư Ninh nhìn chằm chằm vào chiếc quạt đỏ phe phẩy trên tay của bác gái rồi đáp một câu: “Lần sau em sẽ mời thầy bữa sáng nha.”

“Hửm?” Anh thoáng ngạc nhiên: “Trước kia giáo viên của em còn để học sinh mời?”

“…”

Vậy thì cũng không có.

Cơ mà lời này đã nhắc Quý Minh Thần rằng đến tận bây giờ cô bé này vẫn chưa từng gọi anh là thầy giáo.

Quý Minh Thần đề cập đến, Tư Ninh hợp tình hợp lý: “Không được?”

“Tôi là thầy của em, vì sao không gọi?”

“…”

“Em gọi thì coi như là cảm ơn hôm nay tôi mời em ăn sáng.”

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô gái hơi đảo, cô nói: “Vậy thầy trả lời một câu hỏi của em trước đã.”

“Còn điều kiện gì nữa?” Quý Minh Thần cười một tiếng: “Học sinh như em khó dẫn dắt quá.”

Tư Ninh mặc kệ, không nói thì thôi, rồi cô định quay người rời đi.

Quý Minh Thần thỏa hiệp: “Được rồi. Câu hỏi gì?”

“Thành tích lần kiểm tra môn anh văn thấp nhất của thầy là bao nhiêu?”

“…”

Quý Minh Thần hơi sửng sốt: “Tôi còn tưởng em sẽ hỏi vì sao tôi lại có số điện thoại của em.”

“Chuyện đó à.” Tư Ninh như nhớ ra, nhưng rồi lại chuyển chủ đề: “Vừa nãy em nói là thầy trả lời một câu hỏi của em đúng không?”

“…”

Lần này, Quý Minh Thần không nở một nụ cười nhạt nữa, mà vui vẻ cười tươi.

Tư Ninh mân mê cánh môi, thầm nghĩ xem ai có thể nói cho anh biết số điện thoại của cô được? Chỉ có Trình Hàng.

Cô cũng ngốc, hỏi một câu hỏi ngu ngơ như vậy.

“Không nói thì thôi.”

Cô không hề bị lừa chút nào, Quý Minh Thần hết cách: “148.”

Tiếp tục đi.

“… Điểm 5.”

Biết ngay mà!

Tư Ninh dừng bước rồi quay người lại, không hề giấu giếm sự đắc ý của bản thân khi đã sớm thấu cùng với sự khinh thường học thần hay ra vẻ.

Quý Minh Thần cúi đầu khẽ cười, rồi đứng dậy phủi nhẹ áo khoác: “Bây giờ có thể gọi rồi đấy.”

“Quý Minh Thần.”

“Gì?”

Tư Ninh nhìn thẳng vào anh, nói rõ ràng: “Quý Minh Thần.”

Có gió thổi.

Gió thổi bay góc áo khoác của người con trai và cả tóc đuôi ngựa của cô gái, mỗi người họ đứng ở một bên, cái bóng bị kéo ra thật dài, như thể đang đóng đinh ngay tại đây vậy.

Thật lâu sau.

“Đã nói điểm cho em rồi.” Quý Minh Thần bảo.

*

Tư Ninh xuống lớp 7 học buổi tự học buổi sáng, kết quả đi được nửa đường thì gặp được Quách Manh.

“Nộp rồi.” Quách Manh lại kỳ quặc nữa: “Tôi không có nghĩa vụ phải đợi cậu, tự đi đi.”

Tư Ninh gần như chẳng giận dỗi gì, khẽ gật đầu rồi đi về phía văn phòng…

Đến lúc về Trần Ấu Thanh với Hạ Lâm đã đang đợi ở cửa lớp.

“Tiểu Mẫn bảo cậu đã tìm thấy toè giấy đăng ký rồi.” Trần Ấu Thanh bảo.

“Nộp xong rồi, không sao đâu.” Tư Ninh cười một tiếng.

Nụ cười này không lớn nhưng lại ấm áp như gió xuân làm tan tuyết vậy.

Trần Ấu Thanh với Hạ Lâm ngay lập tức như được cứu chữa, nhất trí đưa ra kết luận: Tâm trạng hôm nay của tiên nữ khá tốt nha.

“Có chuyện tốt gì hở?” Trần Ấu Thanh kích động nói: “Cười cái nữa nào.”

Hạ Lâm phụ họa theo: “Cười cái nữa đi.”

Tư Ninh: “…”

Ấm áp biến thành lạnh lùng chỉ cần 0,1 giây.

Tư Ninh dùng biểu cảm “hai người đang bán ẻ nụ cười của tôi” liếc nhìn, cổ của Trần Ấu Thanh với Hạ Lâm lạnh cứng, bèn ngậm ngay miệng lại.

Nhưng cũng không thể trách bọn họ muốn thấy chứ.

Bạn bè nhiều năm như vậy rồi, từ sau khi bố mẹ Tư Ninh ly hôn thì đúng là hiếm khi bọn họ thấy cô cười.

Cơ mà nhân lúc tâm trạng tốt này, Trần Ấu Thanh vội vàng nũng nịu: “Chuyện giấy đăng ký giải quyết thuận lợi như thế, có phải chúng ta nên ăn mừng một phen không?”

“Cậu muốn ăn mừng thế nào?”

Trần Ấu Thanh lôi Tư Ninh: “Cùng với tớ đi đến quán văn phòng phẩm mới mở đi. Lần trước cậu đồng ý với tớ rồi.”

“Chỉ vậy thôi?” Tư Ninh còn tưởng là muốn làm gì: “Được chứ.”

“Vậy tớ nói ngày nào đi thì ngày ấy đi nhé?”

“Ừ.”

Trần Ấu Thanh với Hạ Lâm liếc nhìn nhau: “Quả nhiên là đã có chuyện tốt xảy ra, chứ không thì không có chuyện dễ nói chuyện như thế.”

Tiếng chuông sắp sửa vang lên, Trần Ấu Thanh với chạy như điên xuống dưới tầng, bảo rằng tiết sau là môn học diệt sạch của giáo viên chủ nhiệm.

Tư Ninh không chút hoang mang đi vào trong lớp, lúc lấy sách giáo khoa ra thì sờ được đến điện thoại.

Chần chừ một lúc, cô bèn trốn dưới bàn nhắn tin.

[Đã nộp giấy đăng ký, cảm ơn.]

Thầy giáo già dạy vật lý đi vào trong lớp, Trần Tiểu Mẫn nhắc cô một câu, cô nhìn giáo viên rồi mở sách ra, giấu điện thoại ở phía dưới.

Trần Tiểu Mẫn: “…”

[Em sẽ tham gia cuộc thi tiếng Anh cho tốt.]

Tư Ninh nghĩ, có lẽ đối phương cũng chẳng thèm để ý xem cô có tham gia hay không. Nhưng đúng là lời nói ấy của anh khiến cô nhận ra mình rất ngốc nghếch khi so bì cao thấp thế này, bởi vì nếu bây giờ cô không thể phản kháng, cần gì phải mâu thuẫn như thế.

“Bây giờ chúng đối chiếu đáp án nào, bắt đầu từ nhóm này rồi tiếp nối.”

“Tư Ninh, là tổ của chúng ta.” Trần Tiểu Mẫn nhỏ giọng nói: “Cậu đừng nhìn nữa.

Tư Ninh gật đầu nhưng vẫn không cất điện thoại đi, tiếp tục gõ bàn phím.

Trông thấy sắp luân phiên đên đây, tim của Trần Tiểu Mẫn như dâng đến tận cổ… kết quả là thấy người ngồi cùng bàn cô một giây không tha, ung dung bình tĩnh nhét điện vào vào trong cặp sách, đứng dậy trả lời câu hỏi.

Trần Tiểu Mẫn: “…”

Gửi tin nhắn với ai thế? Trần Tiểu Mẫn không nhịn được hỏi: “Sao mà gấp vậy.”

Tư Ninh trả lời: “Không gửi nữa.”

Trong cặp sách, điện thoại vẫn sáng. Bên trong sổ liên hệ mới thêm một người liên lạc mới vào: Quý Minh Thần.