Người Tôi Thầm Mến Là Giáo Sư

Chương 7

Nói là hôm nào đến cửa hàng văn phòng phẩm cũng được, nhưng những ngày sau đó, Tư Ninh trước hết là tham gia cuộc thi tiếng Anh, sau đó lại bận thi cuối tháng.

Đến khi có thể thật sự rảnh rỗi thì đã là hai tuần sau.

Hôm chiều thứ Tư, các học sinh lớp mười một đã thi xong môn học cuối cùng.

Tư Ninh thu dọn xong đồ đạc đi đến quầy bán đồ ăn vặt.

Bên cạnh gốc cây lớn, Hạ Lâm đang ngồi xổm trên đất ăn xúc xích, Trần Ấu Thanh đang đấm cây.

Nhìn thấy Tư Ninh, Trần Ấu Thanh vội vàng chạy tới, ôm lấy cô: “Tớ xong rồi!”

“...” Tư Ninh vỗ vỗ lưng cô ấy “Còn chưa giải được câu nào? Để tớ giảng cho cậu.”

“Vậy thì cậu phải giảng hơi lâu đấy.” Hạ Lâm cười trên nỗi đau người khác.

“...”

Trần Ấu Thanh tức đến mức đi bắt Hạ Lâm, cướp đi chai trà sữa Assam uống mấy ngụm, nói: “Quên đi! Thi xong rồi!”

“Chưa xong đâu.” Hạ Lâm nhắc nhở “Thứ sáu họp phụ huynh đấy.”

“...”

“Cậu không nói sẽ chết hả? Đúng không!”

“Không.” Hạ Lâm nói “Sẽ điên mất.”

“...”

Hai người bắt đầu “chiến” như thường lệ.

Tư Ninh ra quầy bán đồ ăn vặt mua nước, bắt gặp Trần Tiểu Mẫn cũng đang chán đời.

“Đề toán khó quá đi.” Trần Tiểu Mẫn mang vẻ mặt ủ rũ nói: “Từ câu thứ hai tớ đã thấy khoai rồi.”

Tư Ninh nói: “Thi cử chỉ là để kiểm tra xem chỗ nào không biết thôi. Khi nào trả bài thi, tớ sẽ xem giúp cậu, một khi đã học được rồi thì sau này sẽ không sợ nữa đâu.”

Được bạn cùng bàn là học bá an ủi, Trần Tiểu Mẫn đã cảm thấy tốt hơn một chút.

“Nè, Tư Ninh.” Trần Tiểu Mẫn lại hỏi: “Nhà cậu ở gần đường Thái An à?”

Tư Ninh gật đầu, hai mắt Trần Tiểu Mẫn sáng lên: “Vậy cậu có biết lễ hội ẩm thực không? Nó được tổ chức ở ngay phố cổ đường Thái An luôn.”

Tư Ninh đã nghe dì Trương nhắc đến lễ hội ẩm thực hai ngày trước, thật ra không chỉ có đồ ăn ngon, mà còn có đồ thủ công mỹ nghệ và đồ chơi, còn có rất nhiều trò chơi nhỏ, giống với chợ đêm hơn.

“Chính là nó!” Trần Tiểu Mẫn nói: “Bắt đầu từ cuối tuần trước và kết thúc vào thứ sáu tuần này.”

“Cậu muốn đi à?”

“Ừm.”

“Lễ hội đó cũng tương tự chợ đêm trên phố Húc An thôi phải không?”

Biểu cảm của Trần Tiểu Mẫn kiểu “cậu không biết đó thôi” nói với Tư Ninh rằng điểm nhấn của lễ hội ẩm thực chính là cái cây già trăm năm tuổi trong vườn hoa của phố cổ.

“Bên tổ chức đã trang trí cái cây đó thành cây ước nguyện.” Gò má Trần Tiểu Mẫn hơi đỏ lên: “Nghe nói chuyên để cầu nhân duyên đó.”

Tư Ninh hơi sững sờ, có thứ gì đó khẽ cào vào đầu tim.

“Nhưng tớ cũng chỉ là nghe nói thôi. ” Trần Tiểu Mẫn có chút xấu hổ “Cũng không biết có linh không, hơn nữa...”

“Linh hay không cứ đi thử là biết chứ sao?” Trần Ấu Thanh đi vào tìm Tư Ninh nói.

Trên đường đi ra khỏi trường học, Trần Ấu Thanh và Hạ Lâm vẫn tranh cãi với nhau, để phân thắng bại, ngay cả chuyện ai tè dầm ra giường ở nhà trẻ cũng bị đem ra nói.

Tư Ninh nghe bọn họ cãi nhau đến đau cả đầu, hỏi: “ Còn đi cửa hàng văn phòng phẩm nữa không?”

“Đi!” Trần Ấu Thanh cao giọng nói: “Tớ cũng muốn đi lễ hội ẩm thực nữa.”

“Cái này được! Tôi tán thành!” Hạ Lâm nói.

Tư Ninh nhíu mày: “Thứ sáu là chưa kết thúc rồi mà nhỉ? Đi kiểu gì?”

“Thì thứ sáu đi, hôm sau có phải lên lớp đâu.” Trần Ấu Thanh nói xong, lại nghĩ thấy sai sai “À, thứ sáu cậu có lớp học lập trình đúng không?”

Vì phải tham gia cuộc thi và kỳ thi hàng tháng, gần đây Tư Ninh chỉ học một buổi lập trình, từ thứ sáu tuần này sẽ khôi phục lại lịch bình thường.

“Cho nên vẫn...”

Không chờ Tư Ninh nói xong, Trần Ấu Thanh đã nở một nụ cười gian xảo.

“Bùng học đi.”

“...”

Sau khi ra khỏi cổng trường, Trần Ấu Thanh vẫn dụ dỗ Tư Ninh bùng học.

Lúc đang nói chuyện hăng say thì nghe thấy có người gọi “Tư Ninh”.

Giọng điệu của người nói rất lạnh lùng, chỉ riêng chất giọng đã cho người ta cảm giác xa cách khó gần.

Ba người đồng thời sững sờ, Tư Ninh quay đầu lại trước, vừa thấy người đó đã ngoan ngoãn gọi một tiếng “Mẹ”.

Trình Mạn mặc áo khoác lông cừu màu đen, giày cao gót màu đen, mái tóc ngắn ngang vai được uốn xoăn sóng bồng bềnh, tản ra vẻ trưởng thành nữ tính.

Trình Mạn giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó khẽ nhíu mày “Không phải bốn rưỡi thi xong rồi sao?”

Tư Ninh nhất thời không biết nói gì, Trần Ấu Thanh và Hạ Lâm lập tức dừng ồn ào tranh cãi, ngoan ngoãn đứng yên nói chào cô.

Trình Mạn gật đầu nói một câu chào mấy đứa, sau đó nói với Tư Ninh: “Đi thôi, về nhà.”

Tư Ninh liếc nhìn Trần Ấu Thanh: Kiểu này không bùng được rồi.

Trần Ấu Thanh nhướng mày: Tớ cứ muốn dẫn cậu đi chơi đấy!

Tư Ninh:……

*

Trong xe đang mở bản Sonata in B minor của Liszt.

Mùi nước hoa Eau De Cologne [1] nhàn nhạt bị gió ấm hun nóng, mùi hơi thay đổi, không dễ ngửi lắm.

[1] Nước hoa eau de cologne là loại nước hoa nhẹ mùi nhất, chỉ chứa khoảng 3% tinh chất nước hoa. Đây là sự lựa chọn lý tưởng cho những ngày hè nóng bức.

Trình Mạn xử lý xong công việc của mình, đóng ipad lại, xoa xoa lông mày: “Từ đầu đã bảo con đi xe của nhà đi học rồi, con cứ nhất quyết chen chúc trên xe buýt làm gì cho tốn thời gian.”

Tư Ninh tiếp tục nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ: “Đi xe buýt tốt lắm ạ.”

Trình Mạn không đồng ý, nhưng bà ấy cũng không nói thêm quá nhiều về chủ đề này, chậm rãi thở hắt ra một hơi rồi nhắm mắt lại.

Từ lâu Tư Ninh đã quen với kiểu hai mẹ con nói chuyện không quá được ba hiệp này rồi.

Cô khẽ liếc mắt qua, nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Trình Mạn, giữa lông mày của bà ấy còn hằn một nếp nhăn rất sâu.

“Sao mẹ về sớm vậy?” Tư Ninh hỏi.

Trình Mạn vẫn nhắm mắt: “Họp phụ huynh.”

Sau đó, không nói gì nữa.

Xe chạy một mạch về biệt thự nhà họ Trình.

Trình Hàng biết được hôm nay Trình Mạn đã trở về nên đặc biệt qua đây.

Anh ấy đợi ở cửa, vừa nhìn thấy Trình Mạn lập tức nói anh ấy đã tự mình xuống bếp, đều là những món Trình Mạn yêu thích.

Trình Mạn vuốt ve phần tóc bên cạnh mặt, không hề bị mua chuộc: “Theo chị vào phòng làm việc.”

“...” Trình Hàng giãy dụa “Bây giờ luôn ạ?”

Câu trả lời duy nhất cho anh ấy là tiếng đôi giày cao gót nặng nề vang dội bước trên sàn.

Trình Hàng thở dài, quay đầu lại thấy Tư Ninh đứng ở đó với vẻ mặt bình tĩnh, không khỏi tức giận: “Cháu cũng không giúp cậu với à?”

Tư Ninh ngồi sát cửa xe, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“?”

Tư Ninh chớp chớp mắt: “Chúc cậu bình an.”

Trình Hàng:“……”

*

Tối đó Tư Ninh dùng một bữa tối với bầu không khí như đi viếng mộ.

Trình Hàng cúi đầu ủ rũ, giống như một quả cà tím bị sương giá tạt qua, ăn xong không bao lâu đã cúp đuôi chuồn mất.

Nhưng nhờ có anh ấy, Tư Ninh đã được Trình Mạn miễn cho việc dạy dỗ sau bữa ăn, được một mình yên lặng trở về phòng làm bài tập.

Trần Ấu Thanh và Hạ Lâm lúc gần mười giờ bắt đầu sôi nổi trên QQ.

Hạ cực cool: [ Tôi đã điều tra rồi, có nhiều món ngon lắm, tôi muốn ăn xâu khoai tây xoắn đó! ]

Cô gái phép thuật cường tráng: [ Ăn, ăn, ăn! Chỉ biết ăn thôi! Có thể theo đuổi cái gì khác không? ]

Hạ cực cool: [ Kệ người ta.jpg ]

Tư Ninh chống cằm nhìn bọn họ trò chuyện đến mức lửa nóng phừng phừng, trong lòng cảm thấy có chút ghen tị.

Chanh không chua: [ Tớ không đi đâu, các cậu đi đi. ]

Cô gái phép thuật cường tráng: [ Những người không tham gia vào các hoạt động nhóm cuối cùng sẽ mất bạn đấy! ]

Hạ cực cool: [ Chuẩn. ]

Chanh không chua: [ Mẹ tớ về rồi. ]

Trình Mạn như trái bom, vừa ném ra, cả nhóm đều im lặng.

Tư Ninh cảm thấy có chút buồn cười, gõ bàn phím, muốn nói hai người đi chơi vui vẻ, nhưng máy tính lại vang lên tiếng bíp.

Cô gái phép thuật cường tráng: [ Chẳng phải thứ sáu họp phụ huynh sao?]

Hạ cực cool: [ Đậu xanh! Thật đấy, cơ hội tốt trời ban luôn! ]

Tư Ninh: “……”

Trần Ấu Thanh không chờ được, trực tiếp gọi điện thoại qua.

“Nghe tớ đi, chuyện này sắp xếp như vầy...”

Trần Ấu Thanh bảo Tư Ninh đẩy lớp học lập trình đi trước, nói là có cuộc họp phụ huynh, cô phải ở lại trường. Lấy cùng lí do này nói với dì Trương luôn, cuối cùng cho Tư Ninh về nhà trước khi Trình Mạn kết thúc cuộc họp phụ huynh.

“Hoàn hảo không? Thông minh không? Khen tớ đi!”

Đối mặt với tự tin không biết lấy từ đâu ra của Trần Ấu Thanh, Tư Ninh ôm trán: “Tại sao tớ phải ở lại trường? Tôi không phải là cán sự lớp đâu.”

“...”

“Cho dù có phải thì rõ ràng là tớ có muốn lên lớp hay ở lại trường không, cậu thấy gia sư của tớ sẽ tin sao?”

“...”

“Vậy, vậy phải làm thế nào?”

“Thì không đi thôi.”

“Cậu thật sự không muốn đi hả?” Trần Ấu Thanh không chịu thua: “Cậu không muốn thử cây ước nguyện đó sao? Không xin nhân duyên thì xin cái khác cũng được mà!”

Cảm giác kỳ lạ lại xẹt qua trong lòng, nhất thời Tư Ninh câm nín.

Trần Ấu Thanh tóm được điểm này: “Cậu muốn đi!”

Trần Ấu Thanh đang tự lẩm bẩm rốt cuộc nên làm thế nào ở đầu máy bên kia.

Tất cả các cách đều nhằm thách thức điểm giới hạn chậm phát triển trí tuệ của con người.

Tư Ninh thật sự không nghe nổi nữa, định nói hay thôi bỏ đi thì Trần Ấu Thanh đột nhiên nói: “Gia sư của cậu là bạn của anh Hàng đúng không?”

Một dự cảm chẳng lành trỗi dậy.

Không chờ Tư Ninh nói đừng nghĩ nữa, Trần Ấu Thanh đã nói một câu: “Nhờ anh Hàng bao che cho là được rồi” sau đó cúp điện thoại.

Năm phút sau, Tư Ninh nhận được tin nhắn QQ mới.

Gia sư: [ Em muốn trốn học hửm? ]

Tư Ninh:“……”

Nhìn chằm chằm vào màn hình, hai tay Tư Ninh cứng đờ trên bàn phím, không nhúc nhích được.

Lúc trước mới tỏ ý bản thân không muốn tham gia cuộc thi tiếng Anh, giờ lại tỏ vẻ không muốn đi học, cô chán học đến mức nào trong lòng anh rồi chứ!

Tư Ninh đau đầu, không biết làm sao để khôi phục hình tượng.

Điện thoại lúc này bỗng đổ chuông.

“Cảm động không?” Giọng điệu Trình Hàng rất kiêu ngạo nói: “Cháu bất trung bất nghĩa với cậu, nên cậu lấy đức báo oán.”

Tư Ninh đèn nén cơn giận: “Bây giờ cháu sẽ nói với mẹ là cậu dạy hư cháu.”

“Đi đi.” Trình Hàng không quan tâm “Hôm nay cậu vừa rửa tội xong, tâm lý rất mạnh đây. Hơn nữa, nếu cháu không tỏ ý muốn đi thì cậu có thể chủ động dẫn cháu đi được à? Mẹ cháu hay chị gái cậu, không có ngốc như vậy đâu.”

“……”

Trình Hàng cúp điện thoại.

Tư Ninh tức không xả được, cũng không biết phải trả lời tin nhắn như nào mới ổn, dứt khoát đứng dậy đi rót nước.

Chuông điện thoại lại vang lên, cô tưởng vẫn là Trình Hàng nên nhấc máy nói:.

“Cậu có tin chúng ta chết chùm luôn không?”

“Ừm?”

Tư Ninh dừng một lại giây, giơ điện thoại lên, nhìn thấy ba chữ đó.

“...”

Đầu cô càng đau hơn.

“Tôi không đồng ý với việc em trốn học.” Quý Minh Thần dừng lại “Nên em muốn chết chùm với tôi hả?”

Đầu dây bên kia có tiếng cười ngắn ngủi như tiếng gió mùa hạ thổi qua chuông gió bên cửa sổ, đinh đoong một lát, nhẹ nhàng vui tai.

Tư Ninh mím môi, đặt ly nước xuống, đi từ phòng bếp ra vườn hoa.

“Trình Hàng nói cho thầy biết rồi à?”

“Nói rồi, bảo là dạo này tình huống chán học của em rất nghiêm trọng, không muốn lên lớp.”

“...”

Lần sau nhất định cô sẽ không ngồi ngoài lề nữa, chắc chắn sẽ đổ thêm dầu vào lửa.

Tư Ninh xoa xoa thái dương, bên ngoài trời lạnh nên cô bước vào nhà kính nhỏ.

Đẩy cửa ra, hương hoa và hơi nóng phả vào mặt cô, những bông hồng đỏ thắm đang nở rộ, cô nói hết rành mạch từng chuyện ra một lượt...

“Cho nên, em không muốn trốn học.” Tư Ninh biện minh cho chính mình.

Nhưng Quý Minh Thần liếc qua đã nhìn thấu: “Nhưng em cũng thật sự muốn đi lễ hội ẩm thực.”

Ngoài việc thỉnh thoảng cùng Trần Ấu Thanh đến cửa hàng văn phòng phẩm, cùng Trình Mạn đi dạo khu thương mại mua sắm quần áo trong dịp năm mới, cô đã rất lâu không ra ngoài chơi rồi…

Trình Mạn rất ghét cô lãng phí thời gian vào những cuộc vui, nên sẽ không đồng ý cho cô đi.

Tư Ninh cúi đầu nói: “Sau này chắc chắn còn tổ chức... Lần sau em...”

“Tôi và cậu của em sẽ nghĩ cách.”

“Dạ?”

“Chẳng phải em muốn đi lễ hội ẩm thực sao?”

Phải mất một lúc lâu sau, Tư Ninh mới nhận ra anh đang có ý muốn giúp cô đi chơi ở lễ hội ẩm thực.

Khóe miệng bất giác cong lên, cô nhận ra song lại áp chế xuống, nhưng giọng điệu lại không giấu được tâm trạng vui vẻ: “Vậy thì thứ sáu tuần này sẽ không phải học đúng không ạ?”

“Được.”

“...”

“Nhưng lần sau phải làm một bài kiểm tra nhỏ. Nếu em làm không tốt thì tăng gấp đôi bài tập về nhà.”

“...”

Còn có chiêu này nữa á?

Cô gái bĩu môi, dáng vẻ phản chiếu trên mặt kính, kiều diễm ngọt ngào hơn cả những đóa hoa ngập trong phòng.

“Chẳng phải thầy đã đồng ý giúp em đi lễ hội ẩm thực sao?”

“Đúng.”

“Vậy thì ...” Sao không giúp đến cùng đi.

“Em không muốn làm bài kiểm tra nhỏ à?”

“Không muốn.”

Tư Ninh trả lời nhanh gọn.

Bên kia không hồi đáp, cô nghĩ rằng anh có thể đã phát hiện ra lương tâm của mình rồi, nên không kiểm tra nữa. Kết quả lại nghe thấy giọng nói xen lẫn ý cười của người đàn ông….

“Việc gì cũng theo ý em thì mặt mũi của giáo viên để đâu hả?”