“Giờ cậu đến lớp 7 tìm Quách Manh à?”
Tư Ninh kéo khóa cặp của mình, gật đầu với cô bạn cùng bàn Trần Tiểu Mẫn, vừa chuẩn bị đứng dậy, Quách Manh đã đi tới.
“Cơn gió nào đưa lớp phó học tập lớp 7 đến đây vậy?” Vài bạn học nam đi từ cửa vào, vừa cười đùa vừa hô lớn.
Quách Manh đi thẳng đến bàn học của Tư Ninh, khóe miệng cười lấy lệ, nói rõ rằng cô ta đến đây là để lấy giấy đăng ký.
Tư Ninh nói: “Xin lỗi, tôi làm mất tờ giấy đăng ký rồi.”
Thấy đối phương vẫn yên lặng đứng đó, cô lại nói: “Làm trễ nải nhiệm vụ của cậu, thật xin lỗi. Cậu còn tờ giấy đăng ký nào không? Tôi sẽ điền lại thông tin.”
Quách Manh nhìn chằm chằm Tư Ninh một hồi lâu, giọng điệu châm chọc nói: “Đúng là người đứng đầu khối có khác, không nộp giấy đăng ký đúng hạn đã đành, còn muốn có nhiều hơn các bạn học khác một tờ.”
Tư Ninh đuối lý nên xin lỗi thêm một lần nữa, sau đó lại nhờ đối phương cho cô một tờ giấy đăng ký khác, nếu không còn giấy đăng ký, thì gửi file cô tự đi in, cam đoan sáng mai sẽ nộp lại.
Quách Manh vẫn một mực đứng yên.
Nhìn thấy bầu không khí căng thẳng, Trần Tiểu Mẫn liền lên tiếng hòa giải: “Tư Ninh cũng đã tìm tờ giấy đăng ký đó cả một buổi chiều, là cậu ấy thật sự làm mất. Quách Manh à, làm phiền cậu cho cậu ấy một tờ giấy đăng ký khác được không.”
Bạn học nam ngồi phía sau cũng nói đỡ vài câu, để Quách Manh thông cảm một chút.
Quách Manh thật sự không hiểu, ngoại trừ việc đứng đầu khối trong kỳ kiểm tra ra thì Tư Ninh còn có điểm nào thu hút người khác nữa đâu chứ?
Cứ luôn lầm lì ít nói, còn ra vẻ kiêu ngạo, chỉ có mỗi khuôn mặt trái xoan kia là nhìn tạm được thôi.
“Không sao, không cần nộp nữa.” Quách Manh cười lạnh nói, “Lát nữa cậu về nhà nói với ba mẹ gọi điện thoại cho thầy Cúc rồi giải thích là được, dù sao thì đây cũng là đặc quyền của học sinh đứng đầu khối mà phải không?”
Quách Manh vừa rời đi, có một bạn học nhịn không được liền giễu cợt: “Chuyện cũng đâu có gì to tác đâu? Còn bắt về nói ba mẹ điện thoại cho thầy giáo.”
Trần Tiểu Mẫn không ngờ tới mọi chuyện lại thành ra thế này, lo lắng nhìn Tư Ninh, nói: “Sẽ không có việc gì đâu đúng không?”
Cuối cùng thì tờ giấy đăng ký cũng không được ‘điền’ theo cách bình thường.
*
Nhiệt độ hai ngày nay giảm mạnh.
Dì Trương đặc biệt nấu một nồi súp nóng hổi, dọn hết ra bàn rồi lại chẳng thấy ai ra ăn nên đi đến xem thử.
“Ninh Ninh à, con tìm cái gì vậy?”
Từ dưới gầm bàn, Tư Ninh ló ra một nửa cái đầu nhỏ: “Dì có thấy tờ giấy đăng ký của con đâu không?”
Dì Trương lắc đầu: “Dì không thấy.”
Nghe vậy, Tư Ninh bảo dì Trương ăn trước, còn cô thì tìm thêm chút nữa rồi đến ăn sau.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Ninh Tư ngồi bệt bên giường suy nghĩ xem nên làm gì đây.
Hoặc là để Trình Hàng gọi điện thoại cho thầy giáo, đoán chừng Trình Hàng cũng sẽ không nói với Trình Mạn rằng cô làm giả chữ ký, nhiều nhất cũng chỉ nói với bà ấy vài câu.
Nhưng mà giáo viên phụ trách cuộc thi Tiếng Anh lần này là thầy Cúc Chí Kiệt chủ nhiệm lớp cô, Trình Mạn cũng đã nói với Cúc Chí Kiệt rằng bất cứ việc gì liên quan đến cô đều phải trực tiếp gọi điện thoại nói với bà ấy, đề phòng cô tìm Trình Hàng để che giấu.
Vì nên, tìm Trình Hàng giúp đỡ cũng không được.
Hoặc là thẳng thắn nói không nộp giấy đăng ký đúng hạn.
Nhưng nếu nói như vậy, lại giống như là cô cố ý làm khó Quách Manh.
Nghĩ tới nghĩ lui, cách tốt nhất vẫn là tìm lại tờ giấy đăng ký bị mất, vấn đề ở đây là tờ giấy đó đã lạc đi đâu?
Như có điều gì đó thoáng qua trong đầu, Tư Ninh liền gửi một tin nhắn.
Cô cũng không mong đợi gì bên kia sẽ trả lời lại ngay lập tức, nhưng không ngờ tới cô vẫn chưa đặt điện thoại xuống, liền có thông báo tin nhắn đến.
Gia sư: [ Giấy đăng ký gì? ]
Tuần này, lịch học hôm thứ 6 đã chuyển sang tối thứ 3.
Qúy Minh Thần là đại diện của một trường đại học sư phạm trong thành phố về đây làm giáo viên trao đổi tạm thời. Mà tờ giấy đăng ký được phát vào hôm thứ ba, sau khi cô điền xong thông tin thì kẹp lại trong sách bài tập.
Tư Ninh mô tả hình dáng mặt bìa của cuốn sách bài tập, nhưng lần này phía bên kia không trả lời lại.
Vừa qua 9 giờ tối, Trần Ấu Thanh đã gọi điện thoại đến.
Trần Ấu Thanh đã nghe được chuyện từ bạn cùng lớp, cô ấy nói: “Quách Manh đó là ghen tị với cậu, nên mới tìm cách làm khó cậu đấy.”
Tư Ninh đọc câu hỏi, điền vào câu trả lời rồi nói: “Ghen tị?”
“Cậu quên rồi á?” Trần Ấu Thanh nuốt xuống một mẩu bánh quy, “Hồi tụi mình vừa vào lớp 10, có đàn anh lớp 12 tỏ tình với cậu. Đàn anh đó học cùng trường cấp 2 với Quách Manh, cậu ta thích đàn anh đó. Sau khi cậu từ chối lời tỏ tình của đàn anh, Quách Manh nghĩ cậu ta có cơ hội rồi nên đi tỏ tình, kết quả đàn anh đó nói gu của anh ta là mẫu người như cậu.”
“……”
Trần Ấu Thanh bla bla nói một tràng, làm Tư Ninh nghĩ đến đau đầu, chuyện đó xảy ra khi nào vậy?
“Chắc có quá nhiều người tỏ tình với cậu, nên cậu không nhớ nổi.”
“……”
Toàn là chuyện đã qua, Trần Ấu Thanh cũng không muốn nhiều chuyện, chỉ muốn hỏi Tư Ninh làm sao để giải quyết chuyện này đây?
Tư Ninh vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời của Qúy Minh Thần, nên cũng không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào.
Trần Ấu Thanh nói: “Ngày mai tớ sẽ đi tìm Quách Manh nói chuyện.”
“Cậu đừng đi.” Tư Ninh nói, “Cũng đừng gọi Hạ Lâm tới, tớ tự giải quyết được mà.”
“Vậy cậu giải quyết thế nào? Lỡ mẹ cậu mà biết được thì……”
Trần Ấu Thanh và Hạ Lâm cũng được lĩnh giáo phương pháp giáo dục của Trình Mạn rồi, đơn giản là phê bình như rắc muối vào tim vậy, bạn nhỏ nào có tâm lý kém thì chắc chắn chịu không nổi đâu.
“Bỏ đi, đừng nghĩ nữa.” Trần Ấu Thanh nói, “Cùng lắm là ngày mai tớ cùng Hạ Lâm ra trận.”
Cúp điện thoại xong, Tư Ninh ngồi sững sờ một lúc, sau đó tiếp tục giải đề.
Nửa tiếng sau, Qúy Minh Thần mới trả lời lại tin nhắn.
Gia sư: [Sách bài tập ở chỗ tôi.]
Tư Ninh thở phào nhẹ nhõm, giải quyết được rắc rối này rồi.
Cô gõ bàn phím, hỏi xem sáng sớm mai anh có rảnh không, cô muốn hẹn anh ở chỗ nào gần trường để lấy tờ giấy đăng ký, phía bên kia liền nhanh tay hơn gửi tới một tin nhắn: [Hạn nộp là ngày mai sao?]
“Đúng vậy.” Tư Ninh gõ lại hai chữ, sau đó cô chợt nhận thấy có điều gì đó sai sai.
Lịch học tuần này xong hết rồi, điều đó có nghĩa là bây giờ anh không có ở Bắc Thành, vậy thì làm sao kêu người ta đưa đồ cho cô được đây?
Tư Ninh thật sự là sầu đến nỗi muốn đi gặp bác sĩ luôn rồi.
Tư Ninh: [Không phải.]
Tư Ninh: [Buổi học sau mang đến là được.]
Ngày mai, cô vẫn nên đi tìm Quách Manh nói chuyện thôi.
*
Qúy Minh Thần xử lý xong công việc, gõ cửa phòng đồng nghiệp ở đối diện.
“Thầy Quý, thầy có việc gì sao?”
Qúy Minh Thần nói câu xin lỗi: “Làm phiền cô Từ rồi, sáng mai cô Từ lái xe về Bắc Thành phải không?”
“Đúng vậy.” đối phương nhẹ gật đầu, giọng nói có chút bất đắc dĩ, “Trường mẫu giáo của con trai tôi có tổ chức đại hội thể thao dành cho phụ huynh với các em nhỏ, tôi không đi không được.”
Chỗ này cách Bắc Thành khá xa, tự lái xe phải mất ít nhất 3 tiếng đồng hồ, nếu không phải bất đắc dĩ ai lại muốn đi đi về về như vậy chứ?
“Vậy có thể cho tôi đi ké một đoạn được không?”
“……”
“Tới Bắc Thành rồi, cô Từ thả tôi xuống chỗ nào cũng được.”
Cô Từ hỏi: “Thầy phải dậy lúc 4 giờ sáng đấy.”
“Không thành vấn đề.”
“Hình như ngày mai thầy không cần làm báo cáo phải không? Đi sớm như vậy có gấp gáp quá không?”
Qúy Minh Thần cười nhẹ: “Không sao.”
*
Cả một đêm Tư Ninh đều ngủ không ngon giấc.
Trằn trọc mãi đến hai giờ, cơn buồn ngủ mới chịu ập đến.
Lúc tiếng tiếng chuông điện thoại vang lên, cô còn tưởng là đang mơ, nghĩ rằng bản thân chỉ vừa mới chợp mắt, sao có thể đánh thức cô sớm như vậy?
Cô phớt lờ tiếng chuông, một lúc sau tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Cuối cùng, cô cũng bị đánh thức.
Tư Ninh nâng mắt nhìn căn phòng tối ôm, ngoại trừ ánh sáng chói mắt từ màn hình điện thoại đặt trên tủ cạnh đầu giường ra thì không có một tia sáng nào cả.
Bây giờ vẫn chưa tới 6 giờ, trời thậm chí còn chưa sáng.
Tư Ninh lại ôm chăn ngủ tiếp, nhưng tiếng chuông điện thoại chết tiệt đó lại vang lên…
Rốt cuộc là ai vậy! ! !
Tư Ninh tức giận giơ tay lấy điện thoại, ngón tay nhấn nhận cuộc gọi, một giọng nói khàn khàn như bị bóp nghẹn vang lên.
“A lô.”
Giọng nói không cảm xúc giống như kẻ gϊếŧ người đang tra hỏi nạn nhân: “Còn có lời trăn trối nào trước khi chết không?”
Qúy Minh Thần sững người, tưởng tượng ra dáng vẻ bị đánh thức đó của cô, anh cười nói: “Xin lỗi, đánh thức em rồi.”
“Xin lỗi có ích gì chứ.” Có thể để cô ngủ thêm một chút nữa sao.
“Đúng, không có ích gì cả.” Giọng điệu đối phương êm dịu, không chút nóng nảy, “Giáo viên cũng đâu còn cách nào khác?”
Giáo viên?
Tư Ninh một giây trước còn muốn gϊếŧ người, giây sau đã hoàn toàn tỉnh ngủ: “Là anh?”
“Nhận ra giọng nói của tôi rồi à?”
“……”
Tư Ninh hơi nghi ngờ đưa điện thoại ra trước mặt, nhìn chằm chằm vào chuỗi số trên màn hình, qua một lúc lâu cô mới nhớ ra mình không lưu số của anh, từ trước giờ chỉ nhắn tin trên QQ.
“Sao thầy có số của em vậy?” Cô không còn hung dữ như lúc nãy.
Qúy Minh Thần ngừng lại một lúc, nói: “Tôi quay về để nói với em vài chuyện. Em thức dậy ngay bây giờ được không? Khoảng một tiếng nữa tôi sẽ đến trước cổng trường đợi em.”
Đầu óc Tư Ninh vẫn như một mớ bồng bông: “Để làm gì?”
“Không muốn lấy tờ giấy đăng ký của em à?” Giọng nói ấm áp của người đàn ông mang theo một nụ cười nhẹ.
*
Chưa đến 7 giờ, cổng trường vẫn còn là một mảnh yên lặng.
Trời hừng sáng, ánh đèn đường lặng lẽ dập tắt, ngoại trừ ánh đèn và làn khói uốn lượn từ các cửa ven đường ra, thì mọi thứ giống như còn đang ngủ say.
Xe taxi dừng bên kia đường, Tư Ninh trả tiền xe xong thì xách cặp bước xuống xe.
Địa điểm hẹn gặp là cửa hàng tiện lợi.
Cô quay đầu nhìn, bước chân đi về phía cửa hàng tiện lợi, cô chỉ nhìn thoáng qua đã thấy người đàn ông đang đứng uống cà phê bên cửa sổ.
Anh mặc một chiếc áo khoác màu xanh lam, dáng người cao thẳng như người mẫu, những lớp bóng mờ trên cửa kính phủ xuống người anh, tựa như sương sớm, cũng giống như hơi nước lấp lánh sau khi sương mù tan biến.
Tư Ninh lén thở ra một hơi, mang theo cặp sách đi tới.
Trên đường phố có ít người qua lại, chỉ cần nhìn lướt qua đã có thể thấy rõ đối phương.
Quý Minh Thần nhìn thấy người, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, anh nhìn đồng hồ, sau đó rút dây sạc điện thoại đã mượn của cửa hàng rồi đi ra ngoài.
“Không phải đã hẹn tới trước bảy giờ hai mươi sao? Còn chưa tới bảy giờ nữa.”
Trên cơ thể của người đàn ông mang theo hơi ấm từ cửa hàng tiện lợi, còn thoang thoảng mùi cà phê nóng hổi, rất dễ chịu.
Tư Ninh theo phản xạ giật giật chiếc mũi nhỏ, lẩm bẩm: “Thầy cũng giống em thôi.” Còn đến sớm hơn cả cô.
Qúy Minh Thần cười cười không nói gì.
Vị đồng nghiệp kia rất tốt bụng, đưa anh đến tận nhà, lấy sách bài tập xong, vì sợ kẹt xe giờ cao điểm sẽ đến trễ, anh đã bắt taxi đi qua đây.
“Tờ giấy đăng ký đâu.” Tư Ninh đưa tay ra. “Đưa tôi đi.”
Qúy Minh Thần đứng im: “Em ăn sáng chưa?”
“……”
Ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn phố ăn vặt gần trường, cô nhẹ nhàng nuốt nước bọt sau đó lắc đầu.
Quý Minh Thần đưa mắt nhìn phía đối diện, nói với cô: “Tôi cũng chưa, chúng ta ăn sáng ở cửa hàng tiện lợi đi.”
“Không cần.”
Lời từ chối vô cùng dứt khoát, rất giống với câu nói: Có tật giật mình.
Tư Ninh lùi về sau nửa bước, cúi đầu nhìn mũi giày, nói: “Em thích ăn ở căn tin hơn, thầy đi ăn một mình đi.”
Lý do này tuy không khéo léo cho lắm nhưng cũng rất tự nhiên, có thể tin tưởng được.
Nhưng khi cô nói xong, đối phương vẫn một mực yên lặng, chẳng lẽ anh đã nhìn thấu được kế hoạch của cô rồi? Cô khó khăn lắm mới chuồn không ăn bữa sáng của dì Trương đấy.
“Tư Ninh.”
“Hả?”
Nghe thấy tên mình, cô theo phản xạ ngẩng đầu lên, liền bất ngờ rơi vào đôi mắt đen như mực của người đàn ông, khiến hô hấp của cô có phần ngưng trệ.
“Làm sao vậy?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Em nói thử xem?” Qúy Minh Thần nói, “Giáo viên đến đưa tờ giấy đăng ký cho em, vậy mà ngay cả lời mời ăn sáng cùng giáo viên em cũng chối.”
“……”
“Hình như không thích hợp cho lắm? Giọng điệu có chút không vui.”