Người Tôi Thầm Mến Là Giáo Sư

Chương 4

Trái tim lại bắt đầu loạn nhịp.

Tư Ninh bị cặp mắt kia khóa chặt, cô cảm thấy mình giống như một quả bóng bay màu đỏ sắp vỡ tung bất cứ lúc nào.

Cô nắm chặt quai đeo cặp, giả vờ trả lời một cách đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Vậy thì sau này em sẽ học lớp tự học buổi tối."

Quý Minh Thần biết đây chỉ là một trò đùa mà thôi, anh khẽ cười một tiếng: "Vậy thì không ổn đâu, tôi đang chờ để dạy cho em đấy."

Nói xong, anh không đùa giỡn nữa mà đứng thẳng dậy đi tính tiền.

Khoảng cách giữa hai người từ từ giãn ra, tâm lưng căng cứng của Tư Ninh từ từ thả lỏng.

Cùng lúc đó, cô cũng yên tâm…. Anh không nghe được có gì sai trong câu nói đó.

***

Bấy giờ trời đã sắp tối.

Lúc này, tia sáng mặt trời đã không còn nhiều, ánh sáng mờ mịt làm người im lặng càng thêm ngột ngạt.

Tư Ninh và Quý Minh Thần quay về biệt thự.

Dì Trương đã chuẩn bị dép lê từ lâu, nhìn thấu Quý Minh Thần thì nói: "Tôi đã chuẩn bị ít đồ xào, không biết thầy ăn có quen không. Có chỗ nào không ổn thì thầy cứ nói với tôi."

"Dì khách sáo rồi." Quý Minh Thần mỉm cười nói: "Tôi đã ăn rồi."

"Ăn rồi ư?"

Anh gật đầu: "Sau này không cần phiền đến dì đâu."

Dì Trương chỉ làm theo lời dặn, khách đã nói như thế thì bà ấy cũng không tiện nói thêm.

Nhưng Tư Ninh đã hiểu vì sao anh lại xuất hiện ở cửa hàng tiện lợi……Ăn tối.

Nếu không phải nửa đường gặp cô, có lẽ anh sẽ ngồi ở đó thêm một lúc nữa, đúng giờ thì mới tới đây.

Tư Ninh mím môi, không nhìn ai cũng không chào hỏi, chỉ cúi đầu đi tới phòng ăn.

Dì Trương lúng túng cười với Quý Minh Thần rồi dẫn người đến phòng khách nhỏ.

Đối diện với một bàn đầy đồ ăn ngon, Tư Ninh thong thả ăn.

Dì Trương bưng canh lên, phát hiện đồ ăn gần như vẫn còn nguyên, hỏi: "Có phải không hợp khẩu vị không? Cậu Trình nói giáo sư Quý là người phương Nam, khẩu vị thiên nhạt, cho nên hôm nay..."

"Thầy ấy là người phương Nam à?"

Dì Trương sửng sốt một lúc mới hiểu "thầy ấy" ở đây là chỉ Quý Minh Thần, gật gật đầu.

Tư Ninh chọt chọt cơm, rồi hỏi: "Người phương Nam là ở đâu?"

"Sao cơ?"

"Con đang..." Cô gắp một con tôm đã bóc vỏ cho vào chén, giọng điệu lạnh nhạt: "Muốn biết nơi đó có loại đặc sản nào."

"À, con hỏi giáo sư Quý ở nơi nào của phương Nam hả? Lúc nãy gì không nghe rõ."

"..."

Dì Trương đặt tô canh xuống và nhớ lại: "Hình như là người Lan Thành."

Tư Ninh vùi đầu ăn tôm bóc vỏ, không nói gì thêm.

***

Cơm nước xong xuôi, Tư Ninh quay về phòng lấy tài liệu học lập trình.

Lúc đi qua chiếc gương lớn, cô liếc nhìn bản thân, cả người mặc quần áo ở nhà màu lam nhạt, không có hoa văn gì.

Tốt lắm.

Cô nghĩ như thế rồi mở chốt cửa ra ngoài, đi được hai bước thì quay trở lại lấy lược trên bàn trang điểm, vuốt thẳng tóc mái.

Ừm, người tới là khách, không thể không trang điểm được, đây là giáo dưỡng.

Dì Trương đưa trái cây lên trước khi buổi học bắt đầu, nhân đó Quý Minh Thần hỏi ổ cắm điện ở đâu, muốn sạc pin điện thoại.

"Ở đây này." Dì Trương vội nói: "Hơi khó tìm một chút."

Quý Minh Thần nói cảm ơn thì Tư Ninh đi vào. Lúc cô ngồi xuống, đúng lúc điện thoại trên bàn sáng lên, lượng pin hiển thị là 67%.

Còn nhiều pin như thế mà đã sạc?

Tư Ninh không nghĩ nhiều, cô mở sách ra chuẩn bị học.

Trong phòng khách nhỏ đóng kín cửa, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Đèn trần tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, từ cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy một góc nhà kính nhỏ trong vườn hoa, cũng có thể nhìn thấy hoa tường vi đỏ thẫm đang nở rộ.

"Đầu tiên tôi sẽ nói về trọng điểm của Cuộc thi liên minh lập trình.

Quý Minh Thần cởϊ áσ khoác, bên trong mặc một chiếc áo sơmi màu xám, tay áo được cuốn lên mấy bận, lộ ra cánh tay thon dài rắn chắc.

Không giống với dáng vẻ dịu dàng thong dong bình thường, trạng thái lúc lên lớp của người đàn ông có thể mấy phần khí chất tinh anh nghiêm túc.

Tư Ninh thu hồi tầm mắt đang nhìn cửa sổ, tập trung lắng nghe.

"... Chương trình học được sắp xếp như thế này." Quý Minh Thần nói: "Em có thể không làm bài tập sau giờ học. Nhưng nếu không làm thì phải làm bài kiểm tra trước buổi học. Đạt chuẩn bị không cần làm bài tập về nhà nữa."

Tư Ninh nhíu mày: "Bài kiểm tra gì ạ?"

"Kiểm tra độ chính xác của mánh khóe làm bài thi khi em không làm bài tập về nhà."

Vừa nghe "mánh khóe", Tư Ninh giật giật môi dưới, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo khinh thường.

Quý Minh Thần nói: "Khi còn đi học tôi rất ghét làm bài tập. Nhưng cũng không có cách nào khác, cho dù đầu óc có thông minh thì cũng phải dùng thường xuyên mới không bị trì trệ. Cần làm thì vẫn phải làm."

Vừa nghĩ đến người nào đó chưa học cấp hai đã lên thẳng cấp ba, lên đại học thì học chương trình đào tạo kết hợp thạc sĩ và tiến sĩ, chưa tốt nghiệp đã được trường mời ở lại dạy học... Tư Ninh chỉ biết cười ha ha.

"Chiêu "đặt mình vào hoàn cảnh của người khác" của thầy không ổn lắm đâu." Tư Ninh đưa ra lời khuyên từ tận đáy lòng.

Nói bóng gió rằng: Học thần nói làm bài tập là phiền não đơn giản là Versailles.

Quý Minh Thần nhìn gương mặt trắng nõn của cô gái nhỏ, đôi mắt to trong veo như được dòng nước rửa qua, ngây thơ vô tội.

Nhưng mà câu nói này cũng không khiến anh thấy khó chịu.

Cậu của cô còn nói đừng để bị vẻ ngoài của cô lừa, cô có lừa dối chỗ nào đâu?

Thậm chí cô còn chẳng muốn giả vờ ngoan ngoãn trước mặt anh.

"Chẳng phải tôi nói thế vì muốn rút ngắn khoảng cách với em sao."

Tư Ninh nháy mắt mấy cái, không hiểu lắm.

"Xưa nay em không làm bài tập."

"Ồ?"

Bởi vì bài kiểm tra nào cũng max điểm.

"..."

Không nhìn ra, vẫn là lão Versailles.

Tư Ninh muốn phản bác nhưng đành chịu vì người ta có tư cách đó thật, chỉ có thể cố ý gõ bàn lúc mở tài liệu ra, dựa vào đó mà trút giận.

Quý Minh Thần thấy dáng vẻ tức giận của cô, cúi đầu cười cười.

Từ khi còn học tiểu học, Tư Ninh đã có chút kiến thức về Olympic toán.

Cộng thêm việc kể từ khi Trình Mạn có ý để cô tham gia cuộc thi lập trình thì đã mua khá nhiều khóa học trực tuyến cho cô, cô học được mấy buổi nên không phải là người mới hoàn toàn. Cho nên lúc nghe giảng không quá khó khăn.

Đồng thời, Tư Ninh phát hiện Quý Minh Thần rất "giỏi".

Anh có thể dễ dàng phát hiện những nghi ngờ trong lòng cô, sau đó giải thích cho cô theo cách mà bất cứ tên ngốc nào cũng có thể hiểu được, đợi cô hiểu rồi thì suy một, lấy ví dụ cũng rất thú vị.

Tư Ninh hoàn toàn học theo nhịp điệu của Quý Minh Thần, sự miễn cưỡng ban đầu cũng dần phai nhạt.

"Vẫn còn một chút thời gian, chúng ta hãy xem ví dụ này đi."

Quý Minh Thần kéo cái ghế của Tư Ninh, Tư Ninh phối hợp nhích lại gần.

"Đây là một bài toán dãy Fibonacci điển hình. Giả sử, có..."

Tư Ninh gật đầu, vừa nhấc mắt lên thì trái tim đã hẫng một nhịp.

Có lẽ hương tuyết tùng trong trí nhớ đã khôi phục khi ngửi được hương tuyết tùng thật, cô vô thức không nghe câu hỏi, đôi mắt không nhìn sách vở nữa, chúng không nghe theo sai khiến mà liếc trộm đến nơi không nên nhìn.

Trong bài đăng trước đây của trường Đại học Khoa học và Công nghệ, ngoài việc thấy sinh viên nói thầy Quý thông minh và tài giỏi như thế nào, còn chứng kiến có sinh viên nói lông mi của thầy Quý đẹp lắm.

Lúc ấy cô cứ bảo sao lại phóng đại thế?

Giờ phút này, khi cô tận mắt nhìn thấy lông mi dài và cong của người đàn ông đang rũ xuống, giống như một chiếc quạt nhỏ, thỉnh thoảng nâng mi lên, lông mi bị tia sáng làm nhòe đi biến thành những sợi lông tơ mềm mại.

Thì ra, không phải là phóng đại.

Tư Ninh nắm chặt thành ghế, nhịp tim càng lúc càng nhanh.

Cô rất sợ đối phương sẽ nghe thấy, rất muốn kiềm chế nhưng bất lực.

Đây là chuyện cô chưa từng trải qua, nhưng khi thế hung hăng không cách nào ngăn cản.

"Đã hiểu chưa?"

Tầm mắt đột ngột ngăn cản nỗi lòng cô.

Ngay lập tức, Tư Ninh bị sự bối rối dữ dội bủa vây, vô thức ngồi thẳng lưng lên, hai mắt mông lung tìm kiếm nội dung trong sách, thấp giọng nói: "Dạ, hiểu rồi ạ."

Quý Minh Thần không nói chuyện.

Cô cảm thấy anh vẫn còn đang nhìn mình, cả người cứ như ngồi trên bàn chông, hận không thể chạy ra khỏi phòng trốn đi thật ra.

Nhưng cô không thể làm như thế được, chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh, ngón tay chỉ vào một chỗ: "Chỗ này em chưa hiểu lắm."

Thấy thế, Quý Minh Thần kiên nhẫn nói lại một lần nữa, còn hỏi thêm một vài câu hỏi nhỏ.

Tư Ninh dần khôi phục mạch suy nghĩ, trả lời tất cả, cứ như vậy, trong lòng Quý Minh Thần cũng biết mình phải làm gì và giao bài tập về nhà cho cô.

Dì Trương đợi khi lớp học vừa kết thúc thì đưa chút đồ ăn nhẹ đến.

Quý Minh Thần nói: "Dì vất vả rồi."

"Thầy mới vất vả. Thầy xem có cần thứ gì nữa không? Trong nhà đều có cả."

“Vậy phiền dì rót cho tôi một ly nước, được không?"

Dì Trương chỉ quên mang mỗi nước vào, nói câu "xem đầu óc của tôi này" rồi đi làm.

Tư Ninh cúi đầu thu dọn đồ đạc, bực bội vì mình không có tiền đồ, chưa thấy qua việc đời, nhưng không kiềm chế được mà nghĩ chẳng phải anh vừa uống một ly nước hay sao? Sao còn khát nữa thế?

Chẳng lẽ do cô quá ngu ngốc làm anh tốn hơi sức?

Tư Ninh càng thêm xấu hổ, cô ném sách vở lại với nhau rồi chuẩn bị rời đi.

Lúc này, phía trên quyển vở xuất hiện một cây kẹo mềm.

"Phần thưởng sau giờ học."

Tư Ninh ngẩn người, ngẩng đầu lên, thì thấy người kia đang cười cười, hoàn toàn rút bỏ vẻ nghiêm túc trên lớp, quay lại vẻ dịu dàng.

Thấy cô mãi không nhận, Quý Minh Thần hỏi: "Không thích à? Nhất định phải là khoai tây chiên ư?"

"Thầy..." Tư Ninh nhìn thấy ba chữ hương "hoa anh đào" trên bao bì, trong lòng cảm động: "Thầy mua trong cửa hàng tiện lợi khi nãy à?"

"Ừ."

"Thấy cảm thấy em là trẻ con sao? Vẫn còn thích ăn cái này?"

Quý Minh Thần không đáp, nhưng cô vẫn đọc được ý "không phải trẻ còn mà còn ăn khoai tây chiên".

Gương mặt của Tư Ninh nóng lên, muốn lấy lại mặt mũi thì dì Trương đã mang nước quay lại.

Không hề do dự, cô nhanh tay nhét kẹo mềm vào túi.

***

Sau khi Quý Minh Thần đi, Tư Ninh quay về phòng làm bài tập.

Đề bài đơn giản đến mức khiến người ta giận sôi gan, cô chán nản vừa xoay bút vừa chống cằm nhìn sao trời, nhìn mặt trăng cong cong.

Nhìn một lát, cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trình Hàng.

Tư Ninh: [Hôm nay cháu rất không vui.]

Tin nhắn vừa gửi chưa được một phút thì Trình Hàng đã gọi điện thoại tới.

"Sao thế?" Trình Hàng hỏi: "Không theo kịp bài vở trên lớp đúng không? Học lập trình không đơn giản, từ từ sẽ ổn, đừng..."

"Không theo kịp?" Tư Ninh cắt ngang: "Cậu cho rằng cháu là cậu sao?"

"..."

"Người giẫm lên vạch 985."

"..."

"Có chuyện gì thì nói nhanh, cậu không rảnh để nghe cháu khoác lác."

Tư Ninh tiếp tục xoay bút, thản nhiên nói: "Cháu thấy phiền."

"..." Trình Hàng thở dài: "Dù có phiền thì cũng phải có lý do chứ? Tiểu tổ tông."

"Lý do là..." Cô kéo dài giọng, nghe giống như đứa trẻ ngoan ngoãn oan ức nhưng không dám nói: "Ví dụ như hôm nay cháu ăn cơm trong phòng ăn, còn người cậu tìm đến thì ngồi trong phòng khách nhỏ, thế không phải đang giục cháu hay sao?"

Nói ra thì chả thấy ngon nữa.

Trình Hàng giận đến bật cười: "Nói cháu là tiểu tổ tông, cháu thật sự muốn lật trời đúng không?"

Tư Ninh kẹp điện thoại giữa lỗ tai và bả vai, thực hiện động tác xoay bút với độ khó siêu cao: "Cháu mặc kệ, cháu thấy phiền đấy."

"Vậy cháu muốn làm sao bây giờ!" Trình Hàng nói: "Cũng không thể... Ủa? Minh Thần không ăn cơm với cháu à?"

Đóng bút lại.

Tư Ninh ngồi thẳng, hỏi ngược: "Tại sao thầy ấy lại ăn cơm với cháu?"

Trình Hàng im lặng một lúc

Một lát sau mới nói: "Lần sau, cậu sẽ bảo anh ấy ăn cơm với cháu! Thế này thì không giục cháu nữa nhỉ? Không phiền nữa chứ gì?"

Tư Ninh dựa lưng vào ghế: "Khó nói lắm, có lẽ cháu thấy thầy ấy phiền hơn."

Trình Hàng chịu thua tiểu tổ tông này rồi, nghiến răng nói: "Cậu là cậu của cháu đấy, cậu nói sao thì cứ làm vậy đi!"

Trong ngủ yên lặng như cũ.

Tư Ninh ngồi thêm một lúc, đặt bút xuống, xoay người nằm úp sấp xuống giường.

Cô lấy kẹo mềm trong túi ra, để thêm chóp mũi ngửi thử, còn chưa ăn đã ngửi được vị ngọt thoang thoảng.

***

Thời tiết ở Bắc Thành càng lúc càng lạnh.

Trường Trung học Thực nghiệm số 1 hủy bỏ các bài tập giữa giờ, cho phép các học sinh hoạt động tự do, nhưng nhìn thấy cây cao bên ngoài bị gió lạnh thổi lắc lư, mọi người vẫn chọn ở lại lớp.

Trần Ấu Thanh đến tìm Tư Ninh, vừa nhìn đã thấy bài tập về lập trình để đầy trên bàn.

Tư Ninh lấy tai nghe xuống, nghe thấy Trần Ấu Thanh ngờ vực nói: "Cậu học mãi ra tình cảm luôn rồi à? Thích hả?"

Đầu ngón tay của thiếu nữ khẽ run: "Không." Cô nhanh tay khép sách bài tập lại.

Trần Ấu thanh cũng chủ thuận miệng nói, không để ý nhiều, khi nhìn thấy giao diện danh sách bài hát trên điện thoại, cười cười: "Chắc chắn cậu rất thích ca sĩ này."

Khóe miệng Tư Ninh khẽ cong: "Đi vệ sinh không?"

Hai người cùng nhau rời khỏi phòng học.

Trần Ấu Thanh nhớ tới một chuyện, gào to: "Ca sĩ này! Có phải anh ấy muốn đến chỗ chúng ta mở... cái gì nhỉ?"

"Concept không phát điện." Tư Ninh nói.

"Đúng rồi!" Trần Ấu Thanh gật đầu: "Cậu muốn đi không?"

Tư Ninh cụp mắt xuống: "Không biết ngày cụ thể, có lẽ phải lên lớp."

Trần Ấu Thanh ra vẻ tiếc nuối, vỗ vỗ bả vai bạn thân nói: "Còn có lần sau. Chờ sau này tớ có tiền thì tới bao anh ấy tới hát cho cậu nghe."

Tư Ninh cong cong môi: "Cậu vẫn nên đi vệ sinh trước đã."

Lúc đứng chờ trên hành lang, Tư Ninh gặp lớp phó học tập của lớp 7.

"Tư Ninh, có phải cậu chưa in phiếu dự thi tiếng Anh đúng không?"

Lớp phó học tập lớp 7 là trưởng nhóm của cuộc thi tiếng Anh lần này, chịu trách nhiệm lập nhóm cho các học sinh tham gia, truyền đạt một số công việc.

Tư Ninh nhất thời không trả lời, giọng điệu đối phương không vui nói: "Còn nữa, giáo viên nói các bạn học dự thi lần này sẽ tham gia tập huấn vào cuối tuần, cậu cũng không xác nhận lại với tôi. Giáo viên còn đang chờ đấy."

Nói đến "tờ giấy đăng ký", là thứ làm học sinh trường thực nghiệm đau đầu.

Triết lý giáo dục của trường Trung học Thực nghiệm là phát triển một cách độc lập, cho học sinh có quyền lựa chọn tham gia các hoạt động do trường tổ chức.

Nhưng còn có một triết lý nữa là phụ huynh nên tham gia vào quá trình trưởng thành của con cái, cho nên dù là chuyện gì, dù là chuyện bé như hạt vừng thì cũng phải làm.

Truyền thống này từ trước đến nay, nói trắng ra là thông báo đến phụ huynh trá hình.

"Xin lỗi nhé." Tư Ninh nói: "Đã ký xong tờ giấy đăng ký rồi, lát nữa tôi sẽ đem đến lớp của cậu."

Lớp phó học tập lớp 7 vẫn không vui lắm, nhưng cũng không nói gì thêm.

Nhưng chờ đến khi Tư Ninh về lớp, có làm cách nào cũng không tìm được tờ giấy đã ký kia.