Trình Hàng vốn nghe tin bạn gặp chút rắc rối cần mình giúp đỡ nên vội chạy đến.
Kết quả mới đi được nửa đường thì người bạn kia bảo đã giải quyết xong rồi, hại anh ấy lo lắng vô ích.
Sau khi cúp điện thoại, Trình Hàng nói: "Nói chuyện với cô nhóc kia thế nào rồi?"
Cánh tay của Quý Minh Thần khoác lên tay vịn cửa xe, ngón tay thon dài mạnh mẽ khẽ gõ lên tay vịn, nói: "Vì sao lại để cô ấy học lập trình? Muốn thi cử à?"
Trình Hàng im lặng một lúc, thở dài: "Có lẽ là thế."
Trừ nhỏ đến lớn, thứ mà Trình Mạn muốn Tư Ninh học, Tư Ninh chắc chắn phải học, còn phải học giỏi nhất.
Không phải Trình Hàng chưa từng khuyên Trình Mạn đừng đối xử với con trẻ như vậy, nhưng anh ấy là nam, lúc nhỏ gần như được Trình Mạn nuôi lớn, đối mặt với Trình Mạn không khác lúc đối mặt với mẹ là bao, hoàn toàn không thể khuyên nhủ Trình Mạn.
Nhớ đến cô cháu gái duy nhất này, Trình Hàng lại thở dài: "Đều tại chuyện ly hôn."
Nghe vậy, Quý Minh Thần cũng không hỏi kỹ, chỉ nói: "Đừng lo lắng."
Trình Hàng không lo lắng cho Quý Minh Thần, anh ấy nhớ tới điều gì đó rồi hỏi: "Tư Ninh đã ăn cây kem đó à?"
"Nhặt đấy." Quý Minh Thần đáp: "Có chuyện gì à?"
Trình Hàng khá là bất ngờ: "Nhặt thật à? Tôi còn tưởng anh đang bao che cho cô nhóc chứ."
Quý Minh Thân cười không nói.
"Chị gái của tôi không cho con bé ăn những món đồ không lành mạnh." Trình Hàng giải thích: "Nếu phát hiện sẽ mắng rất dữ, còn bị phạt làm bài thi hoặc chạy bộ các kiểu."
Thế mà còn phạt nữa.
Đáp án này hơi bất ngờ, Quý Minh Thần khẽ nhướng mi, khẽ gật đầu.
Xe chạy thẳng một đường đến cửa tiểu khu.
Trình Hàng không đi cùng với Quý Minh Thần, chỉ nói hẹn hôm nào họp mặt với những người bạn tốt khác.
Quý Minh Thần đáp lời rồi mới xuống xe, lại nghe: "Tôi tốt bụng nhắc nhở anh vài lời."
"Cái gì?"
"Đừng bị vẻ ngoài của con bé ấy lừa." Trình Hàng nói: "Trong lòng con bé đầy âm mưu."
Quý Minh Thần vừa nhấc mắt, đúng lúc nhìn thấy tấm áp phích trên tủ kính của cửa hàng tiện lợi đối diện, đang quảng cáo cho một loại kem ly.
Khóe miệng cong lên, anh nói: "Tôi rất dễ bị lừa sao?"
*
Tư Ninh làm xong bài tập, rồi làm thêm các đề nâng cao bổ sung đã gần 11 giờ.
Cô đặt bút xuống xoa xoa mắt, trong lúc vô ý liếc qua bệ cửa sổ thấy một chiếc khăn tay màu vàng nhạt đang phơi ở đó.
Chuyện đầu tiên cô làm khi về nhà là giặt khăn tay.
Sợ giặt không sạch, cô còn giặt lại rất nhiều lần, còn hỏi dì Trương lấy nước xả vải.
Lúc này khăn tay đã khô, thoang thoảng mùi hương thơm ngát của hoa quả, nhưng không hiểu sao, cô vẫn có thể ngửi được mùi tuyết tùng nhàn nhạt.
Người ta nói ký ức có mùi vị, gương mặt và nụ cười kia bất giác hiện lên trong tâm trí của Tư Ninh.
Cô chưa từng gặp ai thích cười như người này, mà còn cười đẹp đến vậy.
Nụ cười đó khiến cô cảm thấy không có việc gì có thể làm khó anh, cho dù có, cuối cùng cũng sẽ thua bởi sự dịu dàng kia mà thôi...
Tim bỗng lỡ nhịp, Tư Ninh dứt khoát xua đuổi ký ức đó đi.
Cô nhìn chiếc khăn trong tay, cảm thấy thật ra mình không cần phải làm vậy.
Cô đã dùng để lau nước mũi rồi, cho dù có giặt sạch đi chăng nữa, người ta cũn sẽ không cần mà người ta đã không cần, thì cô còn giặt làm gì? Giữ lại để làm gì?
Phải ném đi mới đúng.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì dì Trương gõ cửa rồi bước vào.
Tư Ninh lấy quyển sách cho chiếc khăn tay lại trong vô thức, hỏi: "Sao vậy ạ?"
Dì Trương nói: "Con có đói bụng không? Để dì làm cho con chút đồ ăn khuya."
"Con không đói." Tư Ninh lắc đầu: "Giờ con đi ngủ. Dì cũng đi nghỉ ngơi đi."
Dì Trương gật đầu rồi đi ra ngoài thì Tư Ninh lại nói thêm: "Dì cho con ly sữa nóng được không?"
"..."
Sữa bò nóng lên rất nhanh, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
"Uống sữa trước khi ngủ rất tốt." Dì Trương cười nói: "Đặc biệt là những ngày lạnh như hôm nay, uống vào sẽ rất ấm áp."
Lòng Tư Ninh như bị thứ gì đó chọc vào, cô nhíu mày phản bác: "Không phải do con muốn ấm bụng."
"Ồ? Vậy thì..."
"Con chỉ muốn uống thế thôi."
"À. Con uống xong thì cứ để đấy. Dì đi ra ngoài trước."
Tư Ninh muốn nói thêm vài câu nhưng lại không biết phải nói gì.
Cô cầm ly sữa, lòng bàn tay hơi nóng rát, không muốn uống cho lắm, cô hơi hối hận vì đã nói câu này.
Nhưng khi nhìn thấy một góc của chiếc khăn tay lộ ra dưới quyển sách, nghe tiếng gió lạnh thét gào bên ngoài cửa sổ, cuối cùng quỷ thần xui khiến thế nào vẫn uống hết ly sữa.
Cuối cùng trời xui đất khiến bỏ chiếc khăn tay vào ngăn tủ nhỏ dưới cùng của bàn học.
***
Mới qua hai ngày, bảng xếp hạng của kỳ thi giữa kỳ đã được công bố.
Trường Trung học Thực nghiệm số 1 là trường trung học đứng đầu Bắc Thành, làm mấy chuyện kiểu này luôn rất nhanh, mà không chỉ có xếp hạng khối, còn có tỷ lệ phần trăm xếp hạng của mỗi học sinh trong thành phố, chính xác đến hai chữ số thập phân.
Một nhóm học sinh vây quanh bảng thông báo ở đại sảnh để tìm thứ hạng của mình.
Vào lúc này có thể nói một câu: Mấy nhà vui vẻ, mấy nhà sầu.
Tư Ninh luôn không tham gia mấy trò này.
Tiết đầu tiên của buổi chiều là thể dục, cô bước ra khỏi dãy nhà dạy học, vừa xuống cầu thang thì bị người ta vỗ vai một cái.
"Biết ngay là cậu không đi xem bảng xếp hạng mà, dù sao thì cũng giữ vững vị trí thứ nhất rồi."
Nữ sinh đang nói chuyện có một đôi mắt hồ ly lanh lợi, dưới khóe mắt có một nốt ruồi nhỏ, vừa xinh đẹp lại vừa hoạt bát.
Tư Ninh nhận quả quýt mà Trần Ấu Thanh đưa: "Không phải đã nói gặp nhau ở cửa quầy bán đồ ăn vặt sao?"
"Tớ phái Hạ Lâm đi trước rồi."
Hai người vừa đi vừa nói, đứng đợi ở dưới gốc cây lớn.
Chỉ một lát sau, một nam sinh trong miệng ngậm xúc xích, một tay nhét tiền lẻ vào túi đồng phục, một tay cầm hai chai nước đi đến chỗ hai người.
"Chị học hỏi người ta chút đi!" Hạ Lâm ném chai nước qua: "Bớt uống nước ngọt lại giùm."
Trần Ấu Thanh chụp được, mỉm cười nói: "Tôi bảo cậu ăn ít thịt thôi, cậu cũng đâu có nghe theo. Cái bụng này chắc sắp bốn tháng rồi nhỉ?"
"..."
Tư Ninh, Trần Ấu Thanh và Hạ Lâm là bạn học từ năm lớp 4, Trần Ấu Thanh và Hạ Lâm là chị em họ, quan hệ giữa ba người rất tốt, lúc không đi học sẽ thường ở cùng nhau.
Ba người đi tới sân vận động.
Trần Ấu Thanh vặn chai nước và nói: "Hôm nay tớ không học tiết tự học, hai đứa mình đi dạo tiệm văn phòng phẩm nhé. Chai nước mới mở nè."
"Không được." Tư Ninh nói: "Tớ có tiết."
Trần Ấu Thanh không nói nên lời: "Lại đi học á? Tổng điểm của cậu gần max luôn rồi, còn học cái gì nữa?"
Tư Ninh cầm một quả quýt trong túi, rũ mắt xuống: "Lập trình."
"Khụ, khụ, khụ!"
Hạ Lâm nghe thế thì bị sặc, Trần Ấu Thanh cũng bó tay luôn.
Trước đấy, họ nghe nói Hạ Thanh muốn tham gia một cuộc thi lập trình để sau này nộp đơn vào một trường học nổi tiếng ở nước ngoài, nhưng cũng chỉ nghe nói thế thôi.
Dù sao cũng đã lớp 11 rồi, việc học đã rất nặng rồi, còn học nữa không biết có chịu nổi không?
Thật không ngờ, mẹ của học bá không tầm thường, nói một không nói hai.
"Tìm được người dạy cái này rồi à?" Trần Ấu Thanh vẫn không tin lắm: "Cái này hơi khó tìm á."
Tư Ninh đáp: "Tìm được rồi."
"Đã gặp chưa?"
"Gặp hay không gặp thì có gì khác nhau à?" Hạ Lâm hất tấm thẻ vào thùng rác. "Ai làm lập trình cũng giống y chang nhau, đeo kính gọng đen với mặc áo sơmi."
Trần Ấu Thanh nói: "Mặt không giống đó."
"Vậy thì càng không có gì hay mà xem." Hạ Lâm khoát khoát tay: "Anh trai hàng xóm của tôi là lập trình viên, chị cũng biết đấy, anh ấy bị hói."
Trần Ấu Thanh sờ sờ tóc của mình: "Lao động trí óc, tóc vướng lắm."
"Chính là nó đó."
Tư Ninh: "..."
Cô nghe hai người này "phổ cập khoa học" xong, mới kết luận rằng những lập trình viên đều là "tuyết trên núi Phú Sĩ", còn muốn mua quần áo bông cho gia sư xem như quà cảm ơn, nhưng trên thực tế...
"Cũng không phải ai cũng bị hói." Cô chen vào một câu.
"Đó là do chưa đủ chuyên nghiệp!" Trần Ấu Thanh và Hạ Lâm trăm miệng một lời.
"..."
Chủ đề dần chuyển sang chuyện rụng tóc và chăm sóc tóc, Tư Ninh không thể xen vào cuộc trò chuyện của hai chị em họ này, cũng không muốn xen vào.
Cô nhìn lên tháo đồng hồ của trường, trên đó có một cái chuông thật lớn, đồng hồ hiển thị rõ... chưa đến 4 giờ nữa là tan học.
Tư Ninh buồn bực tự hỏi mình tính cái này để làm gì? Có thể là do mấy tiết buổi chiều rất nhàm chán.
Rồi nhìn lại người vẫn chưa tám chuyện xong, bọn họ đang nói vì sao bị hói mà không đi cấy tóc, cấy tóc có đau không, hói đầu liên quan đến di truyền... lại càng chán hơn.
Một tiếng còi vang lên.
"Hai trò!" Giáo viên thể dục chỉ chỉ Trần Ấu Thanh và Hạ Lâm: "Đi học hay là đi chơi đấy? Không nghe tiếng chuông à! Lát nữa chạy thêm một vòng!"
Trần Ấu Thanh và Hạ Lâm lộ vẻ đau khổ: Sao lại phải chạy thêm một vòng???
Hai người cùng nhau tìm Tư Ninh... Người, người đi đâu mất rồi.
Tìm một lúc lâu, chỉ nhìn thấy cô đứng xếp hàng một cách trật tự, dáng vẻ ngoan ngoãn chờ giáo viên giảng bài.
Trần Ấu Thanh, Hạ Lâm: "..."
***
Không thể đến tiệm văn phòng phẩm, Trần Ấu Thanh đành phải về lớp tự học.
Tư Ninh đã đồng ý sẽ đi với cô ấy vào dịp khác, chờ tiếng chuông tan học vang lên, cô đeo cặp sách đã sắp xếp từ trước, đi ra trạm xe buýt chờ xe.
Trong xe không có ai nói chuyện nhưng vẫn tràn ngập tiếng ồn trên đường, giống như một khung cảnh vui vẻ vô hình khiến người ta chết lặng khi nghe quá nhiều.
Hôm nay Tư Ninh khá may mắn, cho một chỗ ngồi.
Cô lấy điện thoại ra nhìn góc trái trên cùng, lại bị một đống tin nhắn nhóm che mất, chính là các bạn học tham gia kỳ thi tiếng Anh lần này nhắc nhở mọi người in phiếu thi, sau đó là một chuỗi tin nhắn đồng ý.
Tư Ninh cắm tai nghe, cài đặt chế độ không làm phiền, nhắm mắt lắng nghe nhạc dân gian.
Sau một đoạn đường xóc nảy thì cũng xuống xe, Tư Ninh nhìn đồng hồ rồi đến cửa hàng tiện lợi.
Cô đi dạo quanh các kệ hàng không mục đích, không biết mua cái gì, cũng chỉ có khoai tây chiên vị hoa anh đào mới ra làm cô thấy hứng thú.
Tư Ninh đưa tay định lấy, bên cạnh có người đi qua, bóng người cao lớn hoàn toàn bao lấy cô.
Cô vô thức quay sang nhìn, ánh sáng trắng làm đôi mắt trở nên mông lung.
Vậy nên, trong khoảnh khắc bóng dáng ấy đập vào mắt, cô chỉ thấy một người đàn ông dịu dàng bị ánh sáng bao phủ, cùng với đôi mắt sâu thẳm và rất sáng, lúc nói chuyện luôn mang theo nụ cười nhạt.
Về phần nói gì cô chỉ nghe được câu hát vang lên bên tai mà thôi: "Em trao anh một biển sao trời, anh lật đổ toàn bộ vũ trụ."
Bốn mắt nhìn nhau, xung quanh như bị nhấn nút tạm dừng.
Không hiểu sao bỗng nhiên tim Tư Ninh khó chịu, hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Vài giây trôi qua, cô lấy lại tinh thần, lấy tai nghe xuống và rút tay về.
Quý Minh Thần hỏi: "Không mua à?"
Tư Ninh dùng đầu ngón tay nghịch dây tai nghe, quay đầu đi chỗ khác, ánh mắt tùy ý nhìn chỗ nào đó, khẽ nói: "Lại để thầy cầm đằng chuôi nữa chắc?"
"..."
"Em cũng đâu có ngốc."
Quý Minh Thần cười khẽ: "Tôi thích mách lẻo đến thế sao?"
"Ai mà biết được."
Đối phương không nói gì, Tư Ninh lại càng khó chịu.
Cô không nên nói như vậy, nhưng sự căng thẳng kỳ quái và khó chịu quấn lấy cô, làm đầu óc của cô trống rỗng, quên hết cái gọi là lễ phép và tôn trọng.
Cô đứng thẳng dậy, trong lòng thấp thỏm.
Ngay lúc đang nghĩ có nên vui vẻ xin lỗi hay không thì người bên cạnh bỗng động đậy, lấy túi khoai tây chiên mà cô muốn lấy kia.
Tư Ninh gần như không kịp suy nghĩ đã thốt lên: "Em không ăn."
Cô nào có không biết xấu hổ mà để người ta phải tốn kém.
Quý Ninh Thần nhìn bao bì sặc sỡ trong tay, dường như sinh ra chút cảm giác mới mẻ, cười nói: "Không bắt nhược điểm của em, tôi đền bù cho bản thân một chút."
"..."
Vẫn là do cô tự mình đa tình.
Quý Minh Thần đi tính tiền, Tư Ninh mím môi đi theo sau.
Thoạt nhìn tính tình của người này rất tốt nhưng luôn có cảm giác xa cách vô hình, không nhìn thấy cũng không sờ được, có lẽ một người nếu bình tĩnh đến một mức độ nhất định sẽ càng khiến người ta không dám tùy tiện vượt quá giới hạn.
Tư Ninh không đoán được liệu anh có tức giận hay không, cô nhìn chằm chằm bóng lưng của người đàn ông, nhìn một lúc lâu mới hỏi: "Thầy thích ăn khoai tây chiên à?"
Quý Minh Thần thuận tay lấy một món đồ trên kệ hàng, đáp: "Ăn thử một chút."
"Vậy... thầy cố ý đến mua khoai tây chiên?"
"Không phải."
"Vậy thầy..." Tư Ninh chưa nói chuyện kiểu này bao giờ: "Thầy tới đây làm gì?"
"Chờ lát nữa đến dạy học cho một học sinh."
"..."
Chẳng phải là đến nhà cô dạy cô hay sao?
"Thầy đến sớm ghê." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
Vừa dứt lời, người phía trước dừng bước, anh xoay người, ánh mắt dịu dàng rơi trên người cô.
Khi Tư Ninh nhận ra thì hơi chột dạ.
Trong phần chột dạ này, có sự tức giận của việc không đánh mà khai, cùng với nỗi sợ hãi khôn tả….Hình như hôm nay cô quá quan tâm đến thời gian.
"Ý của em là..."
Quý Minh Thần nhìn đồng hồ, cúi người, giọng nói mang vẻ dịu dàng quen thuộc, còn xen lẫn chút bất lực cố ý phòng đại, nói: "Hết cách rồi, học sinh của tôi tan học sớm mà."