Mình Từng Yêu Thương

Chương 6: Tỏ tình

Mới hôm qua thầy Hiếu hỏi tôi đã làm xong bài chưa, có vấn đề gì khó khăn không, tôi còn tự tin nói xong rồi, để được nói chuyện khác với thầy. Bây giờ chưa làm được còn bị gọi lên bảng, tôi biết làm sao đây?

Nhưng lúc này cũng không thể không lên làm bài, cuối cùng đành miễn cưỡng đứng dậy, di chuyển những bước chậm rãi đi lên bảng. Tay thì cầm quyển vở nhưng trong đầu vẫn chưa hình dung ra được cách làm bài.

Lúc tôi lên bảng, thầy Hiếu cũng đã đi về vị trí của mình mà ngồi xuống đó, bởi vì bục giảng cao nên khi thầy ngồi xuống, ở dưới lớp sẽ chẳng ai nhìn thấy biểu hiện của thầy sau bục, cũng sẽ chẳng có ai nghe được thầy nói gì.

Thấy tôi cầm viên phấn nhưng lại viết rất chậm chạp, có lẽ thầy nhận ra tôi chưa làm bài nên hỏi nhỏ tôi:

- Em chưa làm?

Tôi quay ra nhìn thầy, cụp mi mắt xuống, gượng đáp:

- Em… em chưa ạ.

- Vậy sao hôm qua nói xong rồi, tôi hỏi còn nói không có vấn đề gì?

- Em…

Tôi biết mình nói dối là sai nên chẳng dám nói lại lời nào, chỉ biết im lặng cúi thấp đầu, tay thì nắm chặt lấy viên phấn.

- Hiểu sao làm vậy, chỗ nào không biết tôi sẽ gợi ý.

- Vâng.

Tôi ngậm ngùi quay lên bảng viết những phần tính toán mình hiểu, nhưng đến phần bảng cân đối kế toán, tôi làm sao cũng không cân bằng được, biết là mình đã làm sai phần trên nhưng nhìn mãi cũng chẳng biết sai chỗ nào. Đứng ngẩn người ra một lúc cũng không biết chỗ sai, quay xuống dưới lớp muốn tìm sự trợ giúp nhưng mà chúng nó còn đang mải mê nói chuyện có ai thèm để ý tôi làm bài đâu.

Biểu hiện của tôi lúc đó chắc buồn cười lắm hay sao mà khi quay ra nhìn thầy Hiếu thì bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của thầy. Thấy tôi nhìn, thầy chớp mi mắt sau đó nói:

- Làm tiếp đi.

- Em làm sai rồi ạ, nên bảng cân đối kế toán không có cân.

- Vẫn không nhìn ra sai chỗ nào?

- Không ạ.

- Bài cho thuế VAT theo phương pháp khấu trừ nhưng em lại không tách thuế, sai ngay từ chỗ nguyên giá, bảng làm sao cân.

Tôi đang định quay lên bảng sửa lại bài rồi làm tiếp thì thầy Hiếu bảo:

- Em về chỗ đi.

- Dạ?.. Em làm tiếp được ạ.

- Không cần, để tôi chữa bài.

Biểu hiện lúc đó của thầy rất nghiêm túc, tôi không dám làm trái lời, lẳng lặng đi đến phía bàn cất phấn. Giọng thầy lạnh tanh nói rất nhỏ chỉ đủ hai thầy trò tôi nghe thấy:

- Về tự kiểm điểm lại bản thân.

- Vâng… em xin lỗi thầy.

Sau khi về lại chỗ ngồi, cả tiết học hôm đó tôi ngồi im re không dám ho hè gì, nghiêm túc ngồi học đến một cách đáng sợ. Cái Hồng ngồi bên cạnh thấy nay tôi khác mọi ngày thì cứ chốc chốc lại chọc vào người tôi rồi kể chuyện cười nhảm nhí.

Nếu là ngày thường tôi chắc chắn sẽ cùng nó cười nói không khép được miệng. Nhưng mà hôm nay cảm giác mình phạm lỗi lớn khiến cho bản thân chẳng có tâm trạng đâu mà nghe Hồng nói nhảm, càng không thể cong miệng lên cười được cái nào.

Trong giờ học và cả ra chơi, đầu tôi chỉ có thể tưởng tượng ra chuyện sau khi tan học, không biết về nhà sẽ bị thầy giáo tránh mắng như thế nào? Ngồi học mà cứ chốc chốc lại liếc nhìn thầy, đến khi thầy Hiếu nhìn mình thì tôi lại lúng túng quay đi.

Về đến phòng trọ, tôi lấy hết dũng khí nhắn cho thầy một tin:

- Em xin lỗi vì chuyện hôm nay ạ.

- Tại sao nói dối?

Tôi không thể nói là vì muốn có thời gian để được nói chuyện với thầy mà bài tập đó đúng là có hơi khó, tôi đành lấy lí do:

- Tại em… không biết làm.

- Không biết làm thì phải hỏi. Bài cũng không phải là quá khó đến mức tôi giảng qua điện thoại mà em không làm được.

- Em xin lỗi, lần sau em không như vậy nữa đâu ạ. Thầy tha lỗi cho em lần này được không ạ?

- Tôi tha lỗi cho em một lần duy nhất này thôi, sẽ không có lần sau.

- Vâng, em cảm ơn thầy ạ.

Về sau, tôi không dám nói dối thầy Hiếu thêm gì nữa, mỗi lần thầy nói chuyện với tôi đều không quên hỏi qua về bài vở học tập trên lớp. Những môn học khác mặc dù thầy Hiếu không phụ trách dạy nhưng thầy vẫn luôn nhiệt tình hỏi xem tôi có vấn đề gì không hiểu thầy đều có thể giải đáp.

Ngoài việc học, thầy cũng rất quan tâm đến công việc dạy thêm của tôi, cả những vẫn đề ngoài lề khác về cuộc sống. Dần dần tôi cũng không còn quá khép mình như ngày trước nữa, biết chia sẻ hơn, biết nói ra nỗi lòng, những ấm ức của mình nhiều hơn.

Có thể là không trực tiếp chia sẻ với thầy nhưng thi thoảng tôi cũng up lên story trên facebook những dòng trạng thái vu vơ, mỗi story của tôi thầy Hiếu đều xem không xót cái nào.

Thời gian cứ thế trôi đi, sau khi thi kết thúc học kì năm ba cũng là lúc tôi nhận ra bản thân càng ngày càng có tình cảm với thầy Hiếu. Trong môi trường đại học, việc giảng viên và sinh viên có tình cảm yêu đương sẽ không bị cấm cản nhưng nếu các bạn trong lớp biết chắc chắn sẽ bị chêu cho đến khi tốt nghiệp mất thôi.

Cảm giác yêu một người thật kỳ diệu, ví như: sẽ kiềm lòng không được mà muốn gặp người ấy, quan sát nhất cử nhất động của người ấy, nhưng khi người ấy quay đầu thì lại sợ hãi tránh né, sợ bị người ta nhìn thấy thế giới nội tâm của mình.

Giờ phút này cảm giác của tôi cũng y hệt như vậy, tôi thích thầy, muốn thăm dò, muốn biết tâm tư của thầy, nhưng lại lo lắng tình cảm của mình bị phát hiện khiến bản thân rơi vào cảnh xấu hổ vô cùng, vì vậy mà ra sức che giấu…

Nhưng cũng đã rất nhiều lần tôi muốn nói cho thầy Hiếu biết tình cảm của mình, rồi lại sợ thầy từ chối, lúc đó gặp nhau trên lớp sẽ rất khó xử. Nhưng nếu cứ giữ mãi tình cảm trong lòng mà không thổ lộ làm tôi bứt rứt không yên. Thà thử một lần phóng túng nói ra tình cảm với đối phương biết đâu người ta sẽ chấp nhận còn hơn cứ giữ khư khư trong lòng rồi tự dày vò bản thân.

Cuối cùng tôi quyết định sẽ bày tỏ tình cảm của mình cho thầy Hiếu biết. Trước khi nghỉ hè, tôi lấy hết cam đảm nhắn cho thầy vẹn vẹn ba chữ:

- Em thích thầy.

Tin nhắn gửi đi lúc sáu giờ tối nhưng đợi mãi không thấy thầy Hiếu xem. Nhìn trạng thái hoạt động trên zalo hiển thị vừa mới truy cập, tôi định gỡ tin nhắn nhưng lại nghĩ, nếu đã dám bày tỏ thì phải đối mặt với tình cảm của mình, tại sao phải trốn tránh làm gì.

Tôi từng đọc ở đâu đó có câu nói: khi thích một người nhất định phải nói cho họ biết, không phải vì mong cảm động họ, thậm chí không mong họ đáp lại. Mà để những năm tháng sau này khi họ thấy lạc lõng, thì vẫn nhớ rằng đã từng có người thích họ, quan tâm họ nhiều đến như thế, có lẽ đây là sự dịu dàng nhất mà một người có thể cho một người khác.

Nếu thầy Hiếu cũng thích tôi thì đó là may mắn vì người mình thích cũng thích mình, nếu thầy không thích thì nói ra cũng là để tôi bớt ảo mộng hơn.

Cả buổi tối hôm đó, tôi cứ nhìn vào điện thoại liên tục, nhưng phải đợi rất lâu sau đó, gần mười giờ tối tôi mới nhận được tin nhắn trả lời. Thầy Hiếu bảo:

- Hình như lớp em bắt trend hay sao mà một tuần nay tôi nhận được tin nhắn kiểu như thế này hơi nhiều.

Tôi không nghĩ các bạn nữ trong lớp cũng sẽ tỏ tình với thầy, lúc này tôi cảm giác mình rất quê thêm cả hụt hẫng nữa, lúng túng không biết phải trả lời lại sao, mà không trả lời cũng không được. Cuối cùng hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra để ổn định tâm trạng, tôi nhắn trả lời:

- Em không có bắt trend gì hết, em thích thầy là thật lòng, thích theo kiểu một người con gái rất thích một người con trai.

- Thế nào là một người con gái thích một người con trai?

Rõ ràng là thầy hiểu tôi đang tỏ tình với thầy, tại sao cứ thích hỏi ngược làm khó tôi như vậy chứ?

Trước câu hỏi của thầy, tôi không muốn vòng vo thêm nữa, đành nào cũng đã thổ lộ vậy thì còn gì phải xấu hổ, tôi nói thẳng:

- Là em yêu thầy.

Tin nhắn gửi đi được xem luôn nhưng tôi lại không nhận được câu trả lời ngay, tim tôi bất chợt đập nhanh hơn, cảm giác hồi hộp mong chờ làm tôi như đứng ngồi trên đống lửa, hơn năm phút sau thầy Hiếu nhắn lại:

- Em còn nhỏ nên tập trung vào học.

- Em không còn nhỏ nữa, các bạn bằng tuổi em nhiều người đã lập gia đình có con rồi ạ.

- Tôi nghĩ giữa chúng ta chỉ nên dừng lại ở mức thầy trò thôi.

Nhận được câu từ chối của thầy, tôi cảm giác thất vọng vô cùng. Lớp tôi không kém những bạn nữ xinh đẹp mà gia cảnh của các bạn cũng tốt hơn tôi, nếu mà để chọn yêu học trò của mình chắc là thầy sẽ chẳng yêu một đứa như tôi.

Mới chỉ là hay nhắn tin nói chuyện, được thầy quan tâm, giúp đỡ hơn các bạn một chút mà tôi đã tự tưởng rằng thầy cũng sẽ thích mình, thật là đã quá ảo tưởng rồi phải không?

Tôi bật cười, nụ cười tự chễ giễu chính bản thân mình, nơi hốc mắt cũng đã cay cay, không nhịn được mà rơi nước mắt. Tôi không trả lời, cứ như thế nhìn vào dòng tin nhắn của thầy, cho đến khi mắt nhòe đi bởi những giọt nước mắt ngưng đọng nơi khóe mắt mới chịu đưa tay lau đi, nín một hơi thật sâu, tôi trả lời:

- Vâng, em xin lỗi thầy, thầy cứ coi là em chưa nói gì nhé.

- Ừ, không sao. Còn năm cuối, cố gắng hoàn thành tốt việc học.

- Vâng.

Nếu không thể có được tình cảm của thầy Hiếu, tôi nghĩ mình cũng không nên mặt dày mà nhắn tin dai dẳng làm gì, nên nói ít đi thì vẫn hơn, trách cho mối quan hệ của thầy trò chúng tôi trở lên xấu hơn.

Cả đêm đó tôi không sao ngủ được, cứ nhớ đi nhớ lại những cuộc đối thoại giữa tôi và thầy Hiếu lúc trước, tự cười rồi tự khóc.

Giờ đây tôi mới hiểu cảm giác thất tình là đau như thế nào?

Ngày trước thấy nhiều người thất tình cứ khóc lóc ầm ĩ thậm chí đòi tự tử, tôi lại cảm thấy họ đã quá coi trọng vấn đề tình cảm mà quên đi bản thân. Không yêu người này thì yêu người khác, làm sao phải vì một người không yêu mình mà đau khổ làm gì.

Buồn bã, khóc lóc cũng có làm người ta thay đổi ý định mà yêu mình sao hay là chỉ càng làm cho đối phương thấy chán mình hơn?

Nhưng mà bây giờ thì tôi không dám nghĩ như vậy nữa rồi, vì cảm giác bị người mình yêu từ chối nó khó chịu vô cùng, day dứt vô cùng.