Mình Từng Yêu Thương

Chương 5: Hẹn riêng

Từ sau khi chuyên tâm vào công việc dạy thêm, tôi có nhiều thời gian rảnh hơn, không còn cảnh ngày nào cũng đi từ bảy giờ sáng đến mười giờ tối mới về như trước nữa, mà còn được nghỉ cả chủ nhật, tiền lương cũng rất cao.

Một tháng sau đó, ngày tôi nhận lương tháng đầu tiên của trung tâm, vì muốn cảm ơn thầy Hiếu đã xin việc giúp mình, tôi có mời thầy uống café. Mới đầu thầy Hiếu từ chối nhưng tôi không bỏ cuộc, nói rằng nếu thầy không đi tôi sẽ rất áy náy, nên đến cuối cùng thầy cũng đồng ý lời mời của tôi.

Trong không gian ấm áp, rực rỡ sắc màu, tôi chọn một bàn bên cửa kính có thể nhìn ra bên ngoài thành phố. Bây giờ đã là đầu đông, tiết trời se se lạnh làm cho con người ta có cảm giác dễ chịu hơn, nhìn những cặp tình nhân trong quán bất giác khiến cho tôi cũng muốn nếm thử hương vị của tình yêu là như thế nào.

Người ta nói thời sinh viên nên trải qua một cuộc tình thì mới trọn vẹn nhưng tôi đã học hết kì một năm ba mà vẫn chẳng đem lòng thích ai. Suốt hơn hai năm qua cứ học và làm, đến cả chút thời gian ít ỏi dành cho bản thân cũng không có thì làm sao có thể tìm hiểu một người mà đem lòng yêu họ đây.

Tôi chỉ mong rằng đời này kiếp này có thể gặp một người không cần vì tôi mà trèo đèo lội suối chỉ cần họ thương tôi đủ đầy, cam tâm ở lại bên cạnh tôi đến trọn đời là được.

Nói thì nghe dễ dàng thế thôi, chứ giữa nhân gian rộng lớn này, tìm được một người như thế đâu phải dễ.

Đang ngồi suy nghĩ vẩn vơ thì tôi nhìn thấy bóng dáng thầy Hiếu bước vào cửa quán, tôi đứng dậy vẫy tay với thầy, thầy nhìn thấy tôi thì nở một nụ cười nhẹ, đi đến phía bàn vừa kéo ghế ngồi xuống thầy bảo:

- Em đến lâu chưa?

- Em vừa mới đến được năm phút thôi ạ.

Thầy gật đầu với tôi sau đó gọi phục vụ order hai ly đồ uống và bánh ngọt. Trong lúc đợi phục vụ mang lên thầy hỏi:

- Nay em không phải đi dạy sao?

- Không ạ, một tuần em dạy có năm buổi, hai ngày tới em được nghỉ ạ.

- Ừ.

Tôi có chút hơi ngại thầy Hiếu nên không có nói gì nhiều với thầy, thầy hỏi gì thì tôi trả lời đấy, còn lại đều ngồi chăm chú nhìn ra phía ngoài ô cửa kính. Thầy Hiếu cũng không phải là người nói nhiều, mà tôi lại không muốn giữa hai thầy trò chúng tôi chỉ im lặng uống café, mãi sau đó tôi chủ động hỏi thầy:

- Em nghe nói thầy từng đi du học phải không ạ?

- Ừ, tôi học ở Mỹ hai năm, vừa về nước thì vào trường dạy lớp em.

- Tại sao thầy lại chọn làm giảng viên vậy ạ?

Thầy Hiếu đột nhiên im lặng, tôi đang cúi đầu lấy một miếng bánh thấy thầy không trả lời liền đó lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt tình cơ chạm vào đôi mắt sâu thẳm của thầy. Tôi dường như nhìn thấy trong ánh mắt này một loại cảm xúc kỳ lạ, không thể nói rõ rốt cuộc là gì, nhưng dường như đó không phải là ánh mắt thầy giáo nhìn học trò.

Tôi ngượng ngùng cụp mi mắt xuống tránh ánh mắt của thầy, thầy Hiếu nói:

- Sở thích thôi. Còn em thì sao, ước mơ của em là gì?

- Ngày trước em cũng từng có ý định đi du học nhưng mà bây giờ cảm thấy… không còn cần thiết nữa.

- Tại sao? Thành tích học tập của em rất tốt, tương lai sẽ rất phát triển, có cơ hội em nên đi du học.

Thật ra cho đến ngày hôm nay ước mơ được đi du học vẫn không ngừng thôi thúc trong con người tôi, chỉ là gia đình tôi bây giờ đã không còn như trước, ước mơ đó tôi cũng không còn cách nào để thực hiện.

Sang nước ngoài có rất nhiều thứ phải lo, tiền học rồi tiền sinh hoạt, ở đây tôi đã phải chật vật kiếm từng đồng để có tiền sinh hoạt, ở bên đó sẽ còn khó khăn hơn rất nhiều. Một mình nơi đất khách quê người không có người thân sẽ rất cô đơn, mà tôi… không muốn bản thân mình cô đơn nữa.

Tôi nhoẻn miệng cười rất nhẹ, cầm ly nước đưa lên miệng uống một hớp, lấy một lí do trả lời thầy:

- Em muốn tốt nghiệp xong sẽ tìm một công ty phù hợp với mình, đi làm kiếm tiền báo hiếu với bố mẹ, khi nào hai mươi sáu tuổi thì kiếm một anh người yêu thật lòng yêu thương mình lấy làm chồng, sống một cuộc sống an yên hết một đời.

- Cuộc sống em muốn, bình dị vậy sao?

- Vâng, với em như vậy đã là rất hạnh phúc rồi. Thầy thì sao ạ, tương lai thầy muốn kết hôn năm bao nhiêu tuổi ạ?

- Không thể nói trước, gặp được người thích hợp, đúng thời điểm sẽ nghĩ đến chuyện kết hôn.

Một người đẹp trai như thầy Hiếu chắc sẽ chẳng thể thiếu những cô gái yêu thích thầy, nhưng để có thể gặp được một người mà mình yêu họ, họ cũng yêu lại mình, cả hai hợp ý nhau chắc là sẽ rất khó. Tôi nghĩ vậy thì liền nói đùa một câu:

- Lỡ không tìm được người thích hợp thầy tính không lập gia đình ạ?

- Tôi tin trên đời này mỗi người đều có một nửa thích hợp của đời mình, chỉ là không biết bao giờ sẽ nhận ra nhau mà thôi.

“Tìm thấy” và “nhận ra” nếu như ở trong câu nói này sẽ chẳng thay đổi ý nghĩa của câu nói là mấy. Nhưng không hiểu sao tôi lại có suy nghĩ: hai từ “nhận ra” cảm giác cho người nghe được sẽ thấy họ đang rất gần nhau, chỉ đợi cả hai hiểu ra tình cảm của mình là có thể ở bên nhau.

Tôi và thầy Hiếu cũng không có nói sâu vào vấn đề tình cảm mà dường như cuộc trò chuyện của chúng tôi cả buổi tối chỉ xoay quanh vấn đề học tập, ngoài lề của cuộc sống.

Tuy không phải là cái gì liên quan đến cuộc sống của cả hai cũng đều lôi ra nói mà chỉ đơn giản là những kinh nghiệm sống của thầy kể lại cho tôi nghe. Tôi cũng mở lòng nói những khó khăn mà mình từng gặp phải trong cuộc sống trước nay, tâm sự với thầy như hai người bạn.

Không hiểu tại sao cảm giác cùng thầy Hiếu trò chuyện dường như đã từng gặp qua đâu đó trước đây, cách thầy nói chuyện rất quen thuộc, cũng vô cùng thoải mái.

Thầy Hiếu dường như không giống ngày thường, nói rất nhiều điều, cũng kể nhiều về chuyện học tập của thầy ở Mỹ, tôi cứ thế yên lặng lắng nghe.

Thầy tỉ mỉ miêu tả thư viện, giảng đường, thầy cô, bạn bè bên Mỹ, cách thức giảng viên bên đó truyền đạt kiến thức cho sinh viên ra sao… Ngồi nghe thầy kể mà suy nghĩ của tôi cũng theo lời nói của thầy mà bay tới nước Mỹ.

Cuộc sống, khung cảnh đất nước Mỹ dường như mở ra trước tầm mắt của tôi, tôi buột miệng hỏi thầy một vấn đề:

- Thầy từ bỏ điều kiện tốt như vậy ở nước ngoài để về nước, thầy có hối hận không ạ?

- Có hối hận.

Thầy Hiếu ngừng một chút, sau lại nói tiếp:

- Hối hận đã trở về quá muộn!

- Tại sao ạ?

Ánh mắt thầy rất mông lung, khuôn mặt đẹp trai trở nên mơ hồ, vài giây sau thầy nói nửa thật nửa đùa:

- Về sớm hơn sẽ được dạy lớp em lâu hơn.

Tôi không biết nói gì, chỉ im lặng mà cười. Tôi cũng từng có suy nghĩ, nếu thầy chủ nhiệm cũ không mất, thầy Hiếu không trở về nước, không làm chủ nhiệm lớp, có lẽ giữa hai chúng tôi sẽ chẳng biết nhau. Dù là trên phương diện nào cũng không có cơ hội gặp mặt sao? Hay là sẽ gặp nhau ở một khía cạnh khác?

Hơn 9h30 hai thầy trò chúng tôi cũng đứng dậy ra về, lúc ra đến ngoài cửa quán thầy Hiếu hỏi tôi:

- Em đi bằng gì đến vậy?

- Phòng trọ em gần đây nên em đi bộ thôi ạ.

- Để tôi đưa em về.

- Không cần đâu ạ, đi bộ 1km là về đến phòng em rồi, thầy cứ về trước đi ạ.

- Ừ, vậy tôi về trước đây, em về nhà cẩn thận nhé.

- Vâng, em chào thầy ạ.

- Ừ.

Tôi đứng trước cửa quán đợi bóng dáng thầy Hiếu khuất dần mới bắt đầu đi bộ trở về phòng trọ.

Từ sau hôm đó, tôi và thầy Hiếu dường như nói chuyện với nhau rất nhiều, ở trên lớp thì trao đổi về vấn đề học tập, hoạt động ở lớp, về nhà thầy sẽ hỏi công việc của tôi ra sao và nói những vấn đề ngoài nề khác.

Mới đầu là tuần một - hai lần nhắn tin nói chuyện, về sau thì ngày nào cũng nhắn tin, phần lớn có lẽ đều là tôi chủ động nhắn tin cho thầy trước. Mà cuộc nói chuyện giữa chúng tôi giống như không có hồi kết, cứ như vậy nhắn tin triền miên ngày qua ngày. Có khi một trong hai bận việc gì không thể lập tức trả lời được thì sẽ đợi lúc rảnh mà nhắn lại, cứ như vậy nói hết chuyện này đến chuyện khác. Kể cũng lạ, chẳng biết sao chúng tôi lại có nhiều chuyện để mà nói đến thế.

Người ta nói “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, tôi cũng gần giống như vậy, ngày nào cũng nói chuyện với thầy Hiếu dần dần như trở thành thói quen. Hôm nào cũng muốn nói chuyện với thầy, có những hôm đi học, đi làm về liền ôm lấy cái điện thoại xem thầy có nhắn tin đến cho không.

Tôi sợ mình cứ như vậy mãi sẽ đem lòng mà yêu thầy chủ nhiệm của mình mất nên tôi quyết định sẽ ít nói chuyện với thầy hơn.

Một tuần sau đấy tôi không dám nhắn tin trước cho thầy, nếu thầy có nhắn đến tôi chỉ dám trả lời qua loa sau đó liền tìm một lý do để kết thúc câu chuyện.

Có một ngày thầy Hiếu hỏi tôi:

- Em dạo này bận gì sao?

- Sắp thi hết năm ba nên em muốn tập trung vào học hơn, cũng không có thời gian để ý điện thoại ạ.

- Vậy sao?

- Vâng.

Nhắn xong tin nhắn đó, tôi không thấy thầy trả lời lại, tôi ngồi học bài mà thi thoảng cứ liếc nhìn vào màn hình điện thoại. Rõ ràng đã tự nhủ với bản thân rằng nên giữ khoảng cách với thầy nhưng tâm trí tôi lúc nào cũng muốn được nói chuyện với thầy. Cuối cùng không nhịn được nữa liền cầm điện thoại lên, tôi nhắn:

- Thầy đang làm gì vậy ạ?

- Không làm gì cả.

Thầy Hiếu trả lời mỗi như vậy khiến tôi không biết phải nói gì nữa, buồn chán định đặt điện thoại xuống thì thầy nhắn đến:

- Em bận học thì cứ học đi, rảnh thì nói chuyện sau.

Rõ ràng còn đang phải ngồi cắn bút với hai bài tập khó, vậy mà tôi lại trả lời:

- Em học xong rồi ạ.

Cả buổi tối hôm ấy tôi không học bài nữa, cứ như vậy mà nhắn tin nói chuyện với thầy đến mãi muộn mới ngủ.

Ngày hôm sau có tiết của thầy Hiếu, hai bài tập tối qua phải làm mà tôi chưa có xong. Khi thầy hỏi cả lớp đã làm bài tập về nhà chưa thì chúng nó im re không nói câu nào, thầy hỏi:

- Khó lắm sao?

- Vâng ạ.

Thầy đi xuống lớp một vòng, sau khi quay lại thì hỏi:

- Khánh làm được chưa?

- Em chưa đâu ạ.

Thầy im lặng một phút, sau đó bỗng dưng gọi tên tôi:

- Linh!

Tôi giật bắn mình như người vừa bị bắt gặp làm chuyện xấu, tròn mắt nhìn thầy:

- Dạ?

- Lên bảng chữa bài.