Mình Từng Yêu Thương

Chương 7: Họp lớp

Bởi vì vừa thi xong nên chúng tôi được nghỉ một tuần để đợi điểm nên cũng có thời gian cho bản thân tôi chuẩn bị được tình cảnh khi gặp thầy tôi sẽ phải làm gì để được tự nhiên nhất có thể.

Một tuần sau chúng tôi có buổi sinh hoạt lớp, tôi ngại gặp mặt thầy Hiếu nên định không đi mà sẽ nhờ cái Hồng xin phép nghỉ ốm giúp, nhưng Hồng bảo:

- Mày là lớp trưởng không đi sao được, ốm sao để tao qua đón.

- Xin nghỉ cho tao đi, đau đầu lắm không đi được đâu.

- Đừng có điêu, ba năm nay có thấy mày nghỉ buổi nào, ốm liệt giường còn cố bò đi học. Giờ kêu đau đầu rồi nghỉ là sao?

- Ốm hai hôm nay rồi, chóng mắt không đi được đâu, thật đấy.

- Tao không tin đâu, tối qua tao mới nhìn thấy mày ở VinMart nhé, trông khỏe như voi mà giờ kêu ốm.

Hôm qua tôi có ra VinMart mua ít đồ, không nghĩ là cái Hồng nhìn thầy, mà cái con này cũng thật kì, gặp tôi mà không thèm bảo sao.

- Chắc mày nhìn nhầm ai rồi, tối qua tao ở phòng mà.

- Mày có bịt kín từ đầu đến chân tao cũng nhận ra nhé, nếu không phải hôm qua đi với anh người yêu bị lôi về thì tao đã đi tới kéo mày đi trà chanh chém gió rồi.

Đến nước này biết mình không chối được nữa, tôi đành bảo:

- Không nhờ vả được gì, xin nghỉ hộ cũng không xin.

- Đi họp đi, còn bàn đi du lịch với chụp kỉ yếu cho năm tới nữa.

Tôi nghĩ mình cũng không nên vì ngại gặp mặt thầy Hiếu mà lại nghỉ buổi sinh hoạt, làm ảnh hưởng đến các hoạt động của tập thể lớp, nên cuối cùng nhắn cho Hồng:

- Được rồi, tí qua đón tao nhé.

- Ok, chuẩn bị đi, tao qua giờ.

Mười năm phút sau Hồng đã đứng dưới nhà trọ tôi, thấy tôi đi ra nó cười nham nhở:

- Khỏe khoắn như này mà kêu đau đầu, mày học tính trốn học của ai đấy.

- Của mày đấy.

- Ơ này, tao trốn có mấy buổi chứ nhiêu, nhưng đi sinh hoạt lớp chả bao giờ thiếu mặt.

- Vâng, bà học thì lười, chơi thì không ai bằng.

- Chuyện… lên xe anh đèo.

Tâm trạng đã không được mấy vui vẻ gì nhưng nghe nó nói, tôi cười không khép được miệng. Sau đó leo lên xe, thắt dây mũ bảo hiểm, vòng tay ôm eo nó, hai đứa chở nhau đến trường.

Cũng đã hơn một tuần nay, từ sau hôm ấy tôi không có nói chuyện với thầy Hiếu mà thầy cũng không liên lạc gì với tôi, chắc thầy cũng muốn giữa chúng tôi cảm thấy khó xử, mà kể cả thầy có liên lạc với tôi đi chẳng nữa, tôi cũng không biết phải nói gì với thầy.

May sao đến lớp thầy Hiếu vẫn chưa đến, tôi không muốn ngồi ở ví trí ngày thường liền đó chui tít xuống bàn gần cuối lớp ngồi. Nhưng mà con bạn trời đánh của tôi nó không chịu cho tôi ngồi cuối lớp, Hồng đi xuống kéo tôi lên bàn hai, vừa kéo vừa bảo:

- Nay mày bị làm sao thể hả, lúc đầu thì xin nghỉ không đi họp lớp, bây giờ đến lớp thì lại xuống bàn cuối ngồi?

- Haizz, ngồi cuối lớp cho tiện ngủ.

- Ngủ cái con khỉ, tí nữa mày còn phải lên bảng báo cáo tình hình học tập của lớp nữa đấy.

- Thôi, để Khánh báo cáo thay tao cũng được.

Khánh ngồi bên cạnh nghe tôi nói vậy thì nhẩy dựng lên bảo:

- Mơ à? Bà làm lớp trưởng thì phải báo cáo đi chứ.

Tôi giả vờ ôm đầu tỏ vẻ khó chịu nói:

- Nay tôi không được khỏe cho lắm, hai người báo cáo giúp tôi đi.

Cả hai chúng nó nghe vậy thì đồng thanh phản đối, nói rõ to một chữ “không” khiến cho cả lớp đang nói chuyện cũng phải quay ra nhìn ba chúng tôi.

Tôi không làm gì được, cũng hiểu mình không thể trốn tránh trách nhiệm như vậy, đành lắc đầu bảo:

- Được rồi, chẳng nhờ được hai người cái gì.

Hai chúng nó chẳng nói gì nữa, Khánh thì ngồi lại vị trí của mình chơi game, còn Hồng thì bĩu môi với tôi tỏ thái độ nghi ngờ:

- Sao tao cảm thấy mày đang trốn tránh cái gì thế nhỉ. Nói đi? Có gì giấu tao, nói mau?

- Tao chẳng có gì mà phải trốn tránh hay giấu mày cả.

- Thật không đấy?

- Thật, không tin thì thôi.

Tôi làm bộ giận dỗi không muốn đôi co với Hồng, nó thấy biểu hiện của tôi như vậy thì khoác tay tôi, cười cợt bảo:

- Tin chứ, nhưng có gì phải kể với tao đấy.

- Ừ, biết rồi.

Khi tôi ngồi nghịch điện thoại được năm phút thì thầy Hiếu bước vào, cả lớp đứng dậy chào thầy nhưng tôi vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn cứ như vậy mà cúi gằm mặt xuống bàn, hai bàn tay bấu chặt vào nhau in hằn cả dấu móng tay.

Thầy Hiếu không cho lớp ngồi xuống mà cứ đứng yên như vậy, không khí trong lớp càng lúc càng im lặng, nhịn không được tôi ngẩng đầu lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt thầy đang chăm chăm nhìn mình, tôi lúng túng quay đi chỗ khác, hai má bỗng chốc đỏ ửng lên.

Một giây sau thầy lên tiếng:

- Lớp ngồi đi.

Cho đến khi ngồi xuống ghế rồi mà người tôi vẫn run run, tôi vẫn không dám ngẩng mặt nhìn lên phía bục giảng. Cái Hồng bên cạnh thấy tôi như vậy thì hỏi nhỏ:

- Sao thế? Tự dưng mặt ửng hồng lên vậy, ốm thật đấy à?

- À… không sao, chắc đứng lâu nên hơi chóng mắt.

Hồng không nói gì nữa, nó sắp xếp lại giấy bảng điểm của lớp giúp tôi, đặt ngay ngắn trước mặt bàn.

Khi lớp đã ổn định, thầy Hiếu mới lên tiếng:

- Lớp trưởng lên báo cáo tình hình kết quả học tập của lớp đi.

Nghe thầy gọi đến tôi, tôi cứ như con bị điện giật, giật bắn cả người, nhưng sau đó liền bình tĩnh lại, đứng dậy cầm kết quả học tập của lớp đi lên trên bục giảng.

Đứng bên cạnh thầy mà chân tay tôi tự dưng cứ bủn rủn cả ra, miệng như hóc xương cá, không mở miệng nói được lời nói. Thầy Hiếu chắc nhìn ra biểu hiện lúng túng của tôi thì nói nhỏ:

- Giữ cho tinh thần ổn định.

- Vâng.

Hít một hơi thật sâu, gạt bỏ những chuyện riêng tư ra khỏi đầu, tôi nói trước lớp:

- Kì vừa qua thành tích học tập của lớp chúng ta rất cao, không có bạn nào phải học lại, nhưng còn sáu bạn điểm thi mới chỉ vừa đủ qua ở mức điểm D, điểm trung bình tích lũy hệ 4 còn rất thấp. Lớp 52 bạn sinh viên, có ba bạn đạt loại suất sắc, mười hai bạn đạt điểm giỏi, ba mươi bạn đạt loại khá…

Tôi đứng trên bục giảng báo cáo tình hình học tập của lớp nhưng thi thoảng ánh mắt không tự chủ được mà nhìn lén sang bên cạnh.

Thầy Hiếu ngồi bên cạnh lắng nghe, biểu hiện vẫn tự nhiên như giữa tôi và thầy chưa từng có cuộc nói chuyện ngày hôm đó.

Tôi thật không hiểu sao thầy có thể tự nhiên như vậy, là vì thầy không có tình cảm với tôi hay là vì thầy là người lớn, sự tự chủ vẫn tốt hơn đứa con gái mới đầu biết yêu như tôi sao?

Dù là như thế nào đi cho nữa thì biểu hiện của thầy Hiếu làm cho tôi thấy rất khó chịu, rất không thoải mái.

Nhưng nghĩ lại, nếu thầy không tự nhiên coi như không có chuyện gì chẳng lẽ tôi lại bắt thầy phải lúng túng, buồn bã, ngượng ngùng như tôi chăng? Có lẽ là không, sự khác biệt giữa trai và gái, giữa người không yêu và người yêu, giữa người trưởng thành và con bé mới lớn thật sự có khoảng cách lớn đến vậy sao?

Mà kệ đi, đang trên lớp, tôi cũng không muốn để ai nhận ra sự khác lạ của tôi đối với thầy, càng không muốn để thầy Hiếu thấy mình lại dễ bị ảnh hưởng bởi tình yêu như vậy.

Gạt bỏ đi nhưng suy nghĩ, tôi tập trung vào báo cáo kết quả cho xong. Sau hơn ba mươi phút thì tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ, nhanh chóng quay trở lại vị trí của mình. Ngồi tại chỗ rồi mà tim tôi vẫn đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Kì vừa qua lớp tôi về mọi mặt đều rất tốt, thầy Hiếu cũng không nói gì nhiều chỉ nhắc nhở chúng tôi sang năm đã là năm cuối phải cố gắng học tập hơn, nâng điểm tích lũy cao lên để các bạn trong lớp đều có thể có tấm bằng loại khá trở lên khi ra trường.

Các bạn lớp tôi đều hứa sẽ cố gắng hoàn thành mục tiêu nhưng chúng nó cũng không quên mục đích ngày hôm nay đi họp lớp là gì.

Khánh đại diện cho lớp đứng lên trình bày:

- Thưa thầy và các bạn, sang năm chúng ta sẽ kết thúc thời sinh viên, em có ý kiến muốn lớp mình có một buổi đi du lịch và chụp kỉ yếu ạ. Hi vọng cảm bạn tham gia đầy đủ và cũng mong thầy có thể đồng hành cùng bọn em ạ.

- Các em chọn được thời gian, địa điểm chưa?

- Bọn em muốn sắp xếp thời gian trong hai tháng nghỉ hè tới ạ.

- Ừ, các em cứ trao đổi với nhau, thống nhất được rồi thì báo lại tôi.

Cả lớp đồng thanh nói “vâng ạ”, sau đó thì tụ tập lại bàn nhau rôm rả. Tôi chẳng có tâm trạng gì nên cứ để cho chúng nó bàn chán đi rồi thống nhất theo số đông vậy.

Trong lúc các bạn cùng nhau đưa ra ý kiến, thầy Hiếu ngồi nghe nhưng tay vẫn cầm điện thoại xem gì đó. Tôi không tự chủ được lén nhìn thầy, đúng lúc thầy Hiếu ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt cả hai vô tình chạm nhau làm tôi lúng túng quay đi. Nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt thầy vẫn đang chăm chăm nhìn mình không rời.

Tôi cứ như người mất hồn, tay cầm điện thoại nhưng tâm trí đang để ở nơi người nào đó đang ngồi trên bục giảng. Các bạn nói gì, hỏi gì tôi cũng chẳng để vào đầu, nghe vào tai phải thì lọt qua tai trái.

Đang ngồi suy tư thì cái Hồng huých mạnh vào tôi một cái, nó bảo:

- Mày làm sao đấy? Thầy và lớp đang hỏi mày kìa.

Trước hành động cùng lời nói của Hồng tôi mới kịp định hình lại, ngơ ngác nhìn thầy Hiếu rồi lại vội đưa mắt nhìn xung quanh lớp, tôi xấu hổ hỏi Hồng:

- Chuyện gì vậy?

- Chúng nó hỏi ý kiến mày kìa.

- Ý kiến gì đấy?

Hồng chưa kịp trả lời thì giọng nói điềm đạm của thầy Hiếu cất lên:

- Các bạn muốn hai tuần nữa sẽ đi Hạ Long hai ngày một đêm, sau đó một tuần sẽ chụp kỉ yếu, ý em sao?

- Dạ… cứ theo số đông thôi ạ, em không có ý kiến.

- Ừ, vậy cứ quyết định vậy đi.

- Vâng ạ.

Hồng đứng lên nói:

- Nếu đã quyết định như vậy thì trong tuần tới mọi người cố gắng nộp tiền để bọn tớ còn đặt xe, nhà nghỉ, chỗ ăn uống trước nữa nhé.

- Ok, năm cuối phải chơi hết mình nhé.

- Ok các cậu.

Thầy Hiếu bảo:

- Các em cứ đóng quỹ lớp cho Hồng nhé, chuyện thuê xe, chỗ ăn ở tôi sẽ chọn giúp các em, đảm bảo không làm các em thất vọng, giá sẽ rất ưu ái cho sinh viên các em.

Lớp tôi nghe đến vậy thì vui mừng nói lời nịnh thầy:

- Thầy giáo là nhất, có thầy lo cho bọn em hết rồi, bọn em chỉ cần chuẩn bị thật xinh đẹp để đi du lịch thôi.

- Được rồi… Nếu không còn vấn đề gì nữa buổi họp lớp hôm nay dừng ở đây.

- Vâng ạ.

Trước lúc ra về, khi tôi đi qua bàn giáo viên, thầy Hiếu nói:

- Linh ở lại, tôi có chuyện cần trao đổi với em.

Bước chân đang lon ton muốn nhanh chóng ra khỏi lớp, nghe thầy Hiếu nói như vậy thì lập tức khựng lại. Tôi không biết còn vấn đề gì để trao đổi mà thầy lại bảo tôi ở lại.

Tôi khó hiểu nhìn thầy Hiếu nhưng sắc mặt thầy vẫn bình tĩnh đến khác thường, tôi gượng gạo trả lời:

- Em có việc phải về sớm, thầy có thể trao đổi với lớp phó và bí thư không ạ?

- Không.

Biết mình chẳng thể thoái thác được, cuối cùng đành ngoan ngoãn đi về vị trí của mình mà ngồi xuống nhìn các bạn ra về.

Hồng thấy tôi phải ở lại, nó bảo:

- Tao xuống lấy xe đợi mày ở cổng trường nhé.

- Không cần đâu, tí tao bắt xe bus về được rồi. Mày cứ về đi.

- Ừ, vậy tao về trước đây.

Mặc dù không muốn nhưng tôi đành gật đầu nhìn Hồng ra về còn mình thì phải ngồi trong không gian lớp học rộng lớn với thầy chủ nhiệm của mình. Mà không, là thầy giáo mà tôi đem lòng yêu, tỏ tình nhưng lại bị thầy từ chối.

Ai có thể hiểu được cảm giác của tôi lúc này là như thế nào không? Thật sự chỉ muốn bản thân có thể tàng hình mà chạy mất dạng trước tầm mắt của thầy Hiếu không để thầy ấy nhìn thấy thôi.