Nỗi Nhớ

Chương 6

Chân thành cảm ơn Hoa Nắng vì phần tư vấn luật ❤

Lưu Tinh Vũ là cộng sự của Mạc Quân đã gần ba mươi năm, từ lúc hai người còn là những luật sự thực tập cho tới khi đã đủ năng lực mở văn phòng luật của riêng mình. Quân Vũ thuở ban đầu chỉ chiếm một tầng của toà cao ốc cho thuê sắp sửa bị giải toả ở thành phố A, sau lại nhờ thắng kiện liên tiếp, họ mới có thể mua lại được toà nhà của hiện tại.

Vị cộng sự này của Mạc Quân cũng đã lập gia đình từ sớm, cũng có một đứa con trai. Nhân vật chính của chuyến đi lần này chính là anh ta.

Lưu Duệ Trí lớn hơn Thiếu Dương vài tuổi, cũng không biết vì lý do gì mà anh ta không nối nghiệp cha mình mà lại bẻ nhánh, tách ra riêng lập công ty. Cũng không biết vì sao ngày thường Lưu Tinh Vũ không nhắc đến đứa con trai này của mình, Mạc Thiếu Dương cũng không rõ công ty của anh ta mấy năm qua hoạt động thế nào, chỉ biết nếu dựa bằng những chứng từ và tài liệu mà Mạc Quân cung cấp thì anh ta đang đứng trước nguy cơ bị kiện vì tội “lừa đảo chiếm đoạt tài sản”.

Vì chuyện của Marazyn vẫn chưa giải quyết xong, Lưu Tinh Vũ còn vướng một vụ án lớn khác cần giải quyết nên không thể tự đến thành phố C được nên thành ra đành nhờ Mạc Quân giúp đỡ. Luật sư Lưu đã gọi video cho Mạc Quân vào lúc tối muộn ngày hôm sau, lúc nhìn thấy cậu cũng chỉ hơi khựng lại một chút mà không nói gì cả. Mạc Thiếu Dương cũng biết mình không đủ tư cách để can dự vào chuyện riêng của hai vị cao tầng Quân Vũ, cậu cũng không biết và cũng không muốn biết Mạc Quân đã thuyết phục ngài ấy ra sao.

Tóm lại Mạc Quân đưa cậu đến đây với mục đích bất chính gì đó, Lưu Tinh Vũ đã biết nhưng lại không tỏ thái độ gì rõ ràng, hy vọng bị mắng rồi bị đuổi về thành phố A của Mạc Thiếu Dương cứ như vậy chết từ trong trứng nước.

Mối quan hệ của hai cha con nhà họ Lưu có thể dùng từ “quyết tuyệt” để hình dung. Họ không bước chung một đường, mâu thuẫn đã xảy ra từ rất lâu về trước, còn sớm hơn cả khi cậu rời khỏi nhà họ Mạc.

Lưu Tinh Vũ và vợ đã ly thân được mấy năm, dù hai nhà vẫn còn liên lạc nhưng đã không còn cái cảnh hoà khí nói chuyện như lúc xưa nữa. Lưu Duệ Trí cũng coi như là thông minh nhanh nhẹn, chỉ là anh ta không thừa hưởng gene kinh doanh của bên ngoại, nếu không cũng không kinh doanh đến độ sắp phải đi hầu toà như bây giờ.

Bỏ nhà ra đi, tự gầy dựng sự nghiệp, tình cảm cha con như chỉ trên danh nghĩa, với Mạc Thiếu Dương, những từ ngữ ấy vốn chẳng hề xa lạ gì.

Lưu Duệ Trí cũng vì bị bạo hành mới bỏ nhà ra đi. Luật sư Lưu khi đó hơi nặng tay, dù Mạc Quân đã có giải thích rằng không phải cố ý nhưng nứt xương bánh chè không phải nhẹ, chẳng trách Lưu Duệ Trí có chết đói ngoài đường cũng không muốn về nhà.

Tổn thương dù là trực tiếp hay gián tiếp thì cũng là tổn thương.

Khi biết được những điều này, Mạc Thiếu Dương đã cảm thấy hơi ngập ngừng. Cậu không hiểu ý đồ của Mạc Quân, nhưng cậu cũng không ảo tưởng đến mức nghĩ rằng gã đang mượn vụ này để ẩn ý về mối quan hệ giữa gã và cậu.

Hôm đó Mạc Quân cũng không chạm vào cậu. Hai ngày này cậu vẫn luôn ngủ trên sofa, nếu không có chuyện cần phải về phòng, cậu luôn ở dưới sảnh lớn của khách sạn, cố gắng giữ khoảng cách với gã càng xa càng tốt.

Không khí lạnh lẽo đã tràn ngập trên từng con phố nhỏ của thành phố C, giữa màn sương che phủ ấy, Mạc Quân đến trước công ty của Lưu Duệ Trí. “Công ty” cũng không hẳn là công ty, nói đúng hơn là một căn nhà nhỏ hai tầng nằm lọt thỏm giữa góc khuất nằm sâu trong những con hẻm ngoằn ngoèo chồng chéo lên nhau, bảng tên công ty cũng đã bị gỡ xuống chỉ còn lại mảng tường trắng chưa bị ôxy hoá và dấu vết của bốn chiếc ốc vít, nếu không có địa chỉ đã được điều tra từ trước, Mạc Quân và Mạc Thiếu Dương cũng không biết phải tìm đến bao giờ. Gã đến bấm chuông, mất mấy phút sau mới nhìn thấy được một cô gái trẻ tuổi mặc trang phục công sở ra mở cổng.

Khi nhìn thấy hai người, cô gái nọ dường như đã được dặn dò trước, cẩn thận dò hỏi, “Hai anh là người của công ty nào?”

Mạc Quân lục túi xách, rút ra một lá thư giới thiệu đưa cho cô. Hai chữ ‘Quân Vũ’ được in nổi trên mặt giấy có vẻ quá xa lạ với cô, vào thời điểm kinh doanh bình thường có lẽ cô sẽ mời hai người vào trong uống một chén trà nhưng vì là thời điểm nhạy cảm, cô không thể không gọi điện thoại hỏi ý kiến cấp trên.

“Tôi đến để gặp giám đốc Lưu.”, Mạc Quân nói thẳng, không hề vòng vo nhiều.

Mạc Thiếu Dương chỉ đứng bên cạnh lặng im quan sát. Trang phục không thể nói lên được điều gì, nhưng phong cách nói chuyện này không phải của nhân viên tiếp tân. Cậu đoán cô gái này có lẽ là người của bộ phận khác, có lẽ là nhân viên của phòng kinh doanh hay phòng chiến lược quảng bá gì đó, tóm lại không phải là thư ký, cũng không phải là nhân viên tiền sảnh.

Phải để một nhân viên không phải tiếp tân đón khách thì công ty hẳn cũng không còn bao nhiêu nhân lực nữa rồi.

“Giám đốc Lưu hiện tại đang có việc bận bên ngoài, nếu anh không gấp thì mấy ngày sau hãy quay lại.”

Mạc Quân dường như đã đoán trước được tình huống này. Gã gật đầu, ra hiệu cho Mạc Thiếu Dương đi cùng, “Vậy lần sau gặp.”

Mạc Thiếu Dương nghĩ, có lẽ gã đã đạt được mục đích lần này của mình rồi.

-----------------

Công ty của Lưu Duệ Trí dùng hợp đồng thương mại ký kết với một doanh nghiệp tư nhân để đảm bảo cho hợp đồng vay 260 triệu tại ngân hàng, tuy nhiên tới ngày đáo hạn và trả nợ gốc thì công ty của anh ta không có khả năng chi trả. Sự việc kéo dài nửa năm, lãi quá hạn ngày một tăng, bên phía ngân hàng lại phát hiện hợp đồng được lấy ra làm bảo đảm kia thực chất là một hợp đồng “ma”.

Vì vậy mới có chuyện ngân hàng muốn khởi kiện sau nhiều lần thoả thuận không thành với Lưu Duệ Trí.

Từ thực tế ngày đến công ty, Mạc Thiếu Dương có thể khẳng định việc kinh doanh của Lưu Duệ Trí gặp nhiều vấn đề khách quan, nào là tình hình chung của nền kinh tế, rồi các cửa khẩu siết chặt việc xuất nhập khẩu hàng hoá, v.v., một trong số đó có thể là nguyên nhân trực tiếp khiến công ty của anh ta đi đến nông nỗi này.

Mạc Quân và Mạc Thiếu Dương đã im lặng theo dõi nhiều ngày, sau đó chính cậu phát hiện “giám đốc Lưu” thực chất chẳng ở đâu xa, cũng chẳng có việc gì bận phải ra ngoài mà chính là đang “rúc” trong văn phòng hiu quạnh kia, bằng không thì sao tối nào cậu cũng thấy tầng hai có ánh đèn nhỏ lờ mờ sáng cả đêm chứ.

À, cậu và Mạc Quân cũng đã đổi một khách sạn khác, nhỏ hơn nhưng cũng gần với công ty của Lưu Duệ Trí hơn để tiện “túm đầu” anh ta, như những gì mà Lưu Tinh Vũ đã nói lúc gọi điện cho Mạc Quân để báo tình hình vụ Marazyn và hỏi thăm tiến độ “vụ án”.

Khỏi phải nói ánh mắt của Mạc Quân sắc bén cỡ nào. Gã đã nhận ra được nhân viên hôm nọ tiếp hai người họ cứ cách vài ngày lại đến, tuy là nói mình là nhân viên của công ty nhưng thực chất chính là đến để đòi tiền. Mạc Thiếu Dương nhìn lịch trên bàn, lặng lẽ đúc kết một câu “còn ba ngày nữa là cuối tháng”.

Đúng ba ngày sau, đến nhân viên nọ cũng không còn đến tìm Lưu Duệ Trí nữa.

Công ty của anh ta chính thức tuyên bố phá sản.