Gã giơ tay, tinh tường bắt được một sợi biểu cảm sợ hãi thoáng qua trên mặt cậu.
Lòng bàn tay đầy vết chai vì cầm bút và volant của Mạc Quân phủ xuống đầu cậu, vụng về lặp đi lặp lại động tác mà đã mười mấy năm gã chưa từng làm với bất kỳ ai ngoài Thiếu Quang. Tóc Thiếu Dương không mềm như của Thiếu Quang, trên sợi tóc còn vương hơi sương lạnh của thành phố C và của hơi nước điều hoà quẩn quanh trên hành lang khách sạn.
Gã dịu giọng nói, “Đừng bướng bỉnh như thế, Thiếu Dương.”
Chính gã cũng không rõ ràng lắm mình đang trách móc Thiếu Dương của trước kia – người sẵn sàng cho đi một quả thận mà không đòi hỏi lại điều gì – hay là Thiếu Dương của hiện tại – đứa trẻ còn có cơ hội để phát giận đang đứng trước mặt gã đây nữa.
Mạc Thiếu Dương tránh đi bàn tay nọ, mím môi.
Mạc Quân cũng không cố chấp theo đuổi. Gã đi vào phòng trước, cởϊ áσ khoác treo lên mắc trong lúc nói với cái người đang giả vờ ngồi để thử độ mềm của sofa trong góc xa, “Đi tắm đi.”
Mạc Thiếu Dương hơi ngơ ngác, sau một lúc lâu mới hiểu được căn phòng trống kế bên kia không phải là của mình. Cậu lầm lũi đi vào phòng, mở chiếc vali đã sờn cũ đến mức không còn nhìn rõ được nhãn hiệu của mình ra để lấy quần áo rồi đi vội vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy róc rách chỉ vang lên trong chốc lát trước khi Mạc Thiếu Dương đi ra, trên người đã thay một bộ quần áo thoải mái hơn. Cậu lau tóc, mắt nhìn không chớp vào chiếc sofa có vẻ sẽ chứa được một người ở góc phòng, tính toán phải nói thế nào để không phải nằm cùng một cái giường đôi với Mạc Quân.
Mạc Quân cũng đã đọc ra được ý đồ của cậu. Gã “hô biến” ra một đống thứ thuốc thang lỉnh kỉnh từ trong chiếc vali chắc chắn không thể chứa được quá hai bộ quần áo và laptop mà gã mang theo, vẫy tay gọi Thiếu Dương đến gần.
Cậu duy trì trạng thái “đứng máy” mất một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu gã muốn làm gì. Mặt cậu đỏ bừng, cảm giác bị xúc phạm sâu sắc lại một lần nữa trào lên đến tận cổ họng.
Tại sao cậu lại phải thương lượng chuyện không muốn ngủ chung giường với gã chứ? Vốn dĩ hai người họ có quan hệ gì ngoài quan hệ ông chủ – nhân viên đâu?
Mày đang nghĩ gì trong đầu thế? Điên rồi ư?
Mạc Thiếu Dương không thèm nhìn Mạc Quân thêm một lần nào nữa, xoay người đến ghế sofa nằm xuống, chỉ để lại cho gã một bóng lưng lạnh nhạt quyết tuyệt.
Mạc Quân đã dự đoán được thái độ của con trai nên không hề cảm thấy quá bất ngờ. Gã đứng lên, từ từ tiếp cận Thiếu Dương từ phía sau, cẩn thận chạm vào lưng cậu. Ngay khoảnh khắc mà bàn tay gã chạm đến, Mạc Thiếu Dương giật nảy mình đứng lên, đỉnh đầu vừa lúc “ủi” cằm Mạc Quân một cái.
Còn chưa kịp phản ứng lại thì Mạc Quân đã túm lấy cậu, thấp giọng thở dài, “Con đó.”
Trong đêm ở một thành thị xa lạ, trong một căn phòng khách sạn xa xỉ mà cả đời này Mạc Thiếu Dương chưa từng dám mơ ước được liếc mắt nhìn lấy một lần suốt một phần ba cuộc đời, bàn tay của Mạc Quân phủ lên đầu cậu, khẽ xoa cái chỗ bị đυ.ng đau. Cậu có thể ngửi thấy được mùi thuốc lá rất nhạt trên áo người đàn ông đó, có thể nghe thấy được loáng thoáng tiếng tim đập, cũng có thể ảo tưởng ra được một khung cảnh ấm áp của hiện tại, nhưng trong lòng cậu lại không có chút cảm giác gì.
Mọi thứ thay đổi quá nhanh mà quá đột ngột, cũng giống như cách mà cậu đường đột xuất hiện trong cuộc sống đã hoàn toàn bị xáo trộn của Mạc Quân lúc trước.
Nhưng Mạc Thiếu Dương cảm thấy mình đã không còn là đứa trẻ luôn mong chờ có được một chút quan tâm đến từ người nhà. Cậu đã thôi đứng ở nơi ngã tư đường năm nào đó, đã hoàn toàn chấm dứt việc mơ tưởng đến lúc Mạc Quân sẽ quay đầu lại.
Giãy dụa là vô ích, Mạc Thiếu Dương cũng chỉ yên lặng để cho Mạc Quân ôm, sau cùng mới nói một câu, “Buông tôi ra, luật sư Mạc.”
Mạc Quân đáp, “Không được.”
“Lúc trước là ba không đúng.”, gã nói, vẫn duy trì tư thế kỳ quặc như hiện tại. “Bị cáo không trốn tránh trách nhiệm, bị cáo bằng lòng bồi thường, con là người bị hại chẳng lẽ con không muốn đòi lại gì cho mình sao?”
Mạc Thiếu Dương phì cười, “Luật sư Mạc, ngài cũng coi trọng tôi quá rồi. Tôi chỉ là một nhân viên thực tập, đấu làm sao được với người dày dạn kinh nghiệm như ngài cơ chứ? Mười mấy năm nay tôi không học được gì ngoài hai chữ “biết điều”, nếu đã biết không thể so được, tôi tội gì phải làm chuyện ngu ngốc đó?”
“Tôi cũng không phải là cậu ấm cô chiêu nhà ai từ nhỏ được cưng chiều mà lớn, tôi cũng không có họ hàng thân thích gì có thể chống lưng và móc nối quan hệ cho mình.”, nói đến đây, cậu hơi khựng lại một chút rồi tiếp tục. “Ngài cũng đừng hiểu lầm, đến Quân Vũ thực tập là vì muốn tích luỹ kinh nghiệm thực tập đẹp một chút, sau này đi nơi khác xin việc còn có thể dựa vào đó để mưu cầu một chỗ đứng cao hơn.”
“Tôi cũng không có ý định sẽ tranh giành cái gì với ai.”
Lần này đến lượt Mạc Quân nghẹn lời. Gã thật lòng rất muốn hỏi Thiếu Dương: nếu chỉ đến tích luỹ kinh nghiệm cho hồ sơ xin việc, cậu cần gì phải cho đi một quả thận và giúp đỡ vực dậy Quân Vũ khi cả hai giám đốc điều hành gần như đều đã lựa chọn từ bỏ? Nhưng mặt khác, gã cũng biết Thiếu Dương đang ở bên cạnh lúc này không phải là đứa con trai số khổ đã chết kia của mình, tìm kiếm câu trả lời cho loại câu hỏi không có đáp án duy nhất hay chắc chắn thế này thì thà là không hỏi còn hơn.
Không ai nói cho Mạc Quân biết cần phải làm gì để cứu vãn một mối quan hệ vốn đã đi đến đường cùng, gã cũng không biết nên tìm ai để mà hỏi xin kinh nghiệm.
Cái chuyện chết đi sống lại này dù sao cũng quá mức hoang đường, nói ra ai mà tin cho được.
Di động lúc này bất chợt đổ chuông, Mạc Quân chỉ đành buông ra, đứng dậy nghe máy. Thiếu Dương cũng không nói thêm gì. Cậu nằm xuống sofa, định bụng sẽ ngủ bù một giấc.
Trên tàu cậu đã chợp mắt được một chút nhưng tiếng xình xịch kéo dài cứ dội vào tai thật sự là không thể chịu đựng nổi. Cậu cũng chỉ mới ngủ được một chút trước khi tàu đến sân ga thành phố C, còn trước đó, đa phần là vì cậu chỉ giả vờ không muốn để ý đến Mạc Quân thôi.