Nỗi Nhớ

Chương 7

Chân thành cảm ơn Hoa Nắng vì phần tư vấn luật ❤

Chuyến đi công tác ở thành phố C kéo dài đến ngày thứ bảy, Mạc Thiếu Dương cũng đã bắt đầu học cách xử lý một số công việc cơ bản của một luật sư thực tập. Dù trong lòng cậu có không muốn có tiếp xúc quá gần gũi với Mạc Quân thế nào, không muốn dựa dẫm vào gã quá mức bao nhiêu nhưng không thể phủ nhận rằng được một luật sư giỏi có kinh nghiệm như gã cầm tay chỉ dạy, cậu có thể bớt đi thời gian tự mình dò dẫm và thử nghiệm.

Mạc Thiếu Dương không thiếu việc để làm, cho dù về mặt lý thuyết cậu đã rời khỏi chương trình thực tập ở Quân Vũ với tư cách là ứng viên (và ở lại với tư cách là người thừa kế tương lai) nhưng lượng công việc trong ngày của Mạc Quân giao cho cậu quá khổng lồ. Việc chuẩn bị tài liệu, phác thảo kế hoạch và tư vấn cho một số khách hàng trước kia đều do gã tự ôm đồm làm lấy, giờ đột nhiên có một trợ lý nhỏ từ trên trời rơi xuống, gã liền không hề do dự chớp lấy cơ hội để trộm lười biếng trong chốc lát, coi như là biến tướng bố trí nhiệm vụ thực tập cho con trai.

Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Mạc Quân chưa từng cùng đứa con út này của mình hoà bình nói chuyện nhiều như bây giờ. Trong ấn tượng của gã, lần duy nhất mà Thiếu Dương bình tĩnh khi đối diện với người cha này có lẽ là lần cuối cùng trò chuyện trước khi chết, cũng là lần cuối cùng hai người nhìn mặt nhau. Mạc Quân của trước kia quá võ đoán, điên cuồng và ích kỷ, còn Thiếu Dương… ngay từ lúc sinh ra cậu đã chẳng có sự lựa chọn nào khác rồi.

Công việc thuận lợi, bầu không khí cũng coi như là hoà thuận, nếu không phải trong phòng còn có một người khác thì Mạc Thiếu Dương cảm thấy cậu có thể soạn được ba cái ppt trong một ngày.

Người này không ai khác ngoài “giám đốc Lưu” mà Mạc Quân và cậu đến tìm khoảng độ gần một tuần trước. Tối hôm qua ngay lúc Lưu Duệ Trí vừa “rời tổ” để đi mua chút đồ ăn thì đã bị Mạc Quân tóm gọn, sau đó thì cậu chỉ có thể đứng chết trân nhìn luật sư Mạc làm ra một động tác chém cạnh tay vô cùng lưu loát trông không giống như là mới làm lần đầu, còn Lưu Duệ Trí sau khi trúng một đòn đó vào gáy thì ngay lập tức nằm lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.

Cái sự “hung tàn” của Mạc Quân không thể dùng tiếng nói của nhân loại để mà miêu tả, Mạc Thiếu Dương là người hiểu rõ hơn ai hết. Cậu cun cút đi sau lưng gã, nhìn gã nhẹ nhàng vác người về phòng rồi bị phân cho việc trông chừng anh ta.

Sau đó thì gã đi ra ngoài có việc riêng, trong phòng chỉ còn lại cậu và Lưu Duệ Trí. Ban đầu lúc người bất tỉnh thì còn dễ, đến khi Mạc Thiếu Dương cảm thấy có một ánh mắt lành lạnh cứ nhìn chằm chăm vào mình mới quay đầu lại, phát hiện anh ta đã tỉnh.

Cậu kiên quyết xoay người sang hướng khác, giả vờ bận rộn đánh chữ để khỏi bị lôi vào bất kỳ cuộc trò chuyện tâm sự nào.

“Các người làm thế này là vi phạm pháp luật!”

Lưu Duệ Trí nhăn mày, “chỉ trích” cái lưng của Mạc Thiếu Dương.

Cậu khẽ ho một tiếng, nhưng rồi không nói thêm gì cả.

Tình trạng này cứ kéo dài suốt cả một buổi tối, Mạc Quân chẳng rõ là đi đâu, Lưu Duệ Trí ban đầu còn cố gắng nói chuyện tử tế, nhưng sau lại cảm thấy mình nói lý với người bắt mình là chuyện cực kỳ ngu ngốc nên đã chuyển sang uy hϊếp, sau đó là đến doạ nạt rồi cáu kỉnh nhưng cái cậu thanh niên trẻ trước mặt anh giống như là đã bị điếc có chọn lọc, hoàn toàn không hề liếc mắt nhìn anh lấy một lần.

Thật lòng mà nói, Mạc Thiếu Dương cũng cảm thấy rất khó xử.

Hai cổ tay Lưu Duệ Trí bị Mạc Quân trói chặt vào tay ghế bằng băng keo, cũng chẳng biết là gã đã mang cái thứ trời đánh ấy bên người bao lâu rồi, tóm lại nhìn phong cách hành xử của gã là biết cái trò bắt người này tuyệt đối không phải là lần đầu tiên, Mạc Thiếu Dương cũng chỉ cười khổ, không muốn nghĩ xa hơn.

Đã nói rõ ràng rồi, đi công tác chỉ là lớp vỏ bọc che đậy bên ngoài mà thôi, chuyến này đi là để “túm người mang về” mà.

Giọng Lưu Duệ Trí hơi khàn vì la hét quá nhiều, Mạc Thiếu Dương không biết làm sao chỉ đành đứng dậy rót cho anh ta một cốc nước, thở dài nói, “Giám đốc Lưu, tôi cũng bị ép buộc, tôi không giúp được gì cho anh cả.”

“Hay là để tôi bật TV. Anh muốn xem gì?”

Lưu Duệ Trí im lặng nhìn cậu bằng ánh mắt của người thường nhìn một kẻ tâm thần.

Mạc Thiếu Dương nở một nụ cười công nghiệp không thể nào công nghiệp hơn được nữa, nói tiếp, “Anh bình tĩnh đã, có gì từ từ nói.”

“Từ từ cái đầu cậu!”, Lưu Duệ Trí trừng mắt, trong giọng nói hoàn toàn không thể hiện chút hảo cảm nào với cậu. Hai người cứ như thế mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, nhìn lâu đến mức Mạc Thiếu Dương cũng cảm thấy xấu hổ. Cậu đành quay lại chỗ của mình, tiếp tục cần mẫn gõ chữ.

Cứ tưởng bầu không khí lúng túng của khi nãy sẽ ổn hơn sau đoạn nhạc đệm nhạt nhẽo nọ, nào ngờ ngay lúc Mạc Thiếu Dương đang soạn mail để tư vấn phúc đáp cho khách hàng thì giọng nói của Lưu Duệ Trí lại vang lên.

“Tôi không muốn lại bị đánh gãy chân.”

Những con chữ nọ tràn vào tai cậu, phải mất vài giây Mạc Thiếu Dương mới sắp xếp được chúng thành một ý khác hoàn chỉnh hơn, đó là “nứt xương bánh chè”.

“Thả tôi ra đi.”, giám đốc Lưu sụp vai, buồn bã nói. “Tôi không muốn gặp ông ta.”

Mạc Thiếu Dương lại làm ngơ những lời mà Lưu Duệ Trí nói, tiếp tục giả vờ gõ chữ. Chỉ là lần này cậu lại không thể nào gõ ra được một văn bản có nghĩa được. Đầu ngón tay cậu khẽ run lên, cảm giác tê dại trong l*иg ngực bỗng chốc tràn tới, dần dần khiến cho động tác máy móc của cậu ngừng lại.

“Cậu hiểu được mà.”

Cậu nghe thấy anh ta nói như thế.

Vết thương mà cậu luôn cho rằng chỉ mình cậu biết; vết thương mà cậu cẩn thận che chở, cố gắng không nhớ tới, không nhắc tới; vết thương mà cho dù là vẫn còn đau âm ỉ từ ngày này qua tháng khác cậu cũng sẽ không chủ động vạch ra cho người khác xem cứ thế bị đem ra ánh sáng.

Mạc Thiếu Dương “cảm thấy” mình đá ghế đứng bật dậy, “nghe thấy” mình quát lớn với Lưu Duệ Trí còn đang bị trói chặt ở bên kia.

“Anh thì hiểu cái gì?!”

Nếu có thể diễn tả biểu cảm trên mặt anh ta lúc này, Mạc Thiếu Dương nghĩ đó có lẽ sẽ là hai chữ quả nhiên. Lưu Duệ Trí hạ mắt, nở một nụ cười chẳng khác nào đang mếu và nói với cậu bằng giọng nhẹ bẫng.

“Cậu là Thiếu Dương đúng không?”

“Tôi có nghe ông ta nói về cậu.”

“Dĩ nhiên, khi đó tôi vẫn còn ở nhà, chưa đến mức phải ra đời lăn lộn kiếm cơm thế này.”

“Mạc Quân đối xử với cậu như thế, tại sao cậu còn giúp đỡ hắn ta?”

“Thiếu Dương, bạo lực gia đình chỉ có không lần hoặc là vô số lần. Chúng ta đều là người trong cuộc, đều là nạn nhân, cớ sao cứ mãi che giấu cho hung phạm vậy?”

.

.

.

.

.

.

.

Đến cuối cùng Mạc Thiếu Dương tự nhận mình mắt mù vô tri, đứng dậy tìm kéo cắt băng keo mở trói cho Lưu Duệ Trí. Mạc Thiếu Dương không biết vị luật sư kia có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa gì nếu Lưu Duệ Trí thực sự rơi vào tay hắn ta, chí ít thì với cái người có “tiền án” đánh người đến nứt xương như thế, có thể tránh thì nên tránh càng xa càng tốt.

Còn Mạc Quân… Mạc Thiếu Dương biết luật sư Mạc rất coi trọng mặt mũi. Trên đời này chỉ có hai thứ mà gã thực sự để tâm tới, một là thể diện, hai chính là Mạc Thiếu Quang đã chết kia.

Còn cậu, cậu chẳng qua chỉ là một loại trách nhiệm phát sinh ngoài ý muốn.

Nếu miễn cưỡng chỉ càng làm hai bên ngượng ngùng lúng túng, vậy thì nên đường ai nấy đi.

Đúng vậy, nên là như thế.