“Cũng thật quái dị, ở nơi rừng núi hoang vắng như thế này mà cũng có người.” Một nam nhân mặc đồ màu đen thúc ngựa đến bên cạnh y, hắn ta nói: “Đi, đến xem là ai.”
Người này là Kiều Bùi, là người bạn tốt nhất của Triều Từ.
Cả đoàn người đến gần, mọi người ngạc nhiên nói: “Quả thật là có người!”
Người này chính là vị thần Cận Nghiêu hạ phàm độ kiếp.
Lần này Cận Nghiêu hạ phàm hơi quá tay, còn e ngại sinh khí mà bản thân đã che dấu không đủ, còn tự chém lên bả vai mình một đao. Lúc này áo trắng đã nhiễm máu tươi hơn nửa, nhìn qua rất dọa người.
Nhưng Triều Từ rất bất ngờ khi thấy hắn.
Trời ạ… Còn có người đẹp như vậy sao?
Mái tóc đen dài tùy ý bung xõa, mày kiếm hơi nhếch, mắt phượng khép hờ, chiếc mũi cao thẳng như đâm vào tim người khác. Vết máu loang lổ trên tà áo trắng, càng thêm tô điểm cho vẻ đẹp yêu mị, đẹp đến rúng động lòng người.
Bản năng háo sắc của Triều Từ không chịu thua kém, ánh mắt y nhìn người phía trước mắt lấm la lấm lét như tên trộm phát hiện bảo vật. Y thấy thương tích của mỹ nhân dường như không nhẹ nên cực kỳ lo lắng, vội vàng tiến lên hỏi: “Công tử, ngươi không sao chứ?”
Lời này vừa nói ra như đánh thức mọi người ở đây, trong chốc lát, mọi người đều nhìn về phía Triều Từ.
Ai cũng nghĩ rằng nhan sắc của Triều Từ đã hiếm có khó tìm, không nghĩ rằng ở đây còn có người đẹp hơn thế.
Đúng là thần tiên đánh nhau.
Nói về vẻ bề ngoài, nhan sắc của Triều Từ không tài nào bắt bẻ được. Khuôn mặt của y trời sinh diễm lệ, đôi mắt đào hoa lúc bình thường giống như con mèo con vô tội, làn da trắng nõn không tì vết, đôi môi chúm chím luôn đỏ hồng, như câu đi hồn phách của người khác, mỹ nhan thịnh thế, có một không hai.
Triều Từ không hề biết mình xinh đẹp như thế nào, ngược lại y ghét bỏ nhan sắc không có chút đàn ông nào của mình. Y không biết rằng, đám bạn xấu mà y sai đâu đánh đó như Thiên Lôi, ngoại trừ việc y là công tử Triều gia, mặt khác cũng vì nhan sắc này mà đến.
Mà lúc này, nam nhân nhìn ốm yếu chỉ còn một hơi thở kia, khí thế như sông như núi, biến hóa khôn lường… Cảm giác này rất khó nói nhưng là ý nghĩ đầu tiên của bọn họ khi nhìn thấy hắn.
So sánh với hắn, Triều Từ chỉ giống như một bông hoa hải đường xinh đẹp, tỏa ánh sáng mềm dịu bên cạnh mặt trời rực rỡ, tóm lại là quá mềm yếu.
Lúc lâu không thấy Cận Nghiêu đáp lại, một người bạn của Triều Từ nói: “Có thể là do thương tích quá nặng, người này không thể nói chuyện được.”
“Làm sao bây giờ? Nhanh, đi mời đại phu.” Triều Từ nói với hộ vệ bên cạnh mình.
Sai một hộ vệ đi tìm đại phu, Triều Từ muốn cõng Cận Nghiêu lên xe ngựa. Nhưng mà tay chân y nhỏ bé không có sức, chỉ mới đỡ người ta đứng dậy mà đã chênh vênh suýt ngã, hộ vệ bên cạnh vội tiến lên đỡ lấy.
Nhóm bạn xấu của y thấy vậy cười cợt: “Triều huynh, dù có mỹ nhân bên cạnh nhưng phải chú ý sức khỏe chứ.”
Triều Từ liếc người ăn nói hàm hồ kia, tức giận mà trừng lớn đôi mắt đào hoa, trái lại chỉ khiến đám bạn cười ầm lên.
Nói là cõng cũng không nổi, Triều Từ chỉ đi theo dìu Cận Nghiêu lên xe ngựa. Tay chống bên eo Cận Nghiêu, cảm giác được thắt lưng rắn chắc qua từng đầu ngón tay khiến đôi tai của Triều Từ đỏ dần lên.
Y nhịn không nổi mà khẽ sờ eo hắn vài cái.
Động tác của Cận Nghiêu dừng lại một chút.
Bởi vì mất máu quá nhiều mà đầu óc mơ hồ, hắn chỉ liếc nhìn Triều Từ.
Dung mạo xinh xắn, môi hồng răng trắng, đôi mắt đào hoa, chỉ là không phải người trưởng thành đủ lông đủ cánh mà đã có suy nghĩ lỗ mãng háo sắc như thế.
Đây là tình kiếp của hắn sao?
Hắn bắt đầu hoài nghi tiêu chuẩn chọn người của thiên đạo.
Nhưng mà dù sao hắn cũng không quá để ý. Cận Nghiêu thật sự cũng không muốn độ cái tình kiếp này, chỉ muốn ứng phó qua loa với thiên đạo.
Xấu đẹp gì cũng được, chỉ cần là đối tượng mà thiên đạo lựa chọn cho hắn là được rồi.
Thấy ánh mắt của Cận Nghiêu nhìn mình, biết được hành động lúc nãy của mình quá lỗ mãng, hai má của Triều Tử đỏ rực.