Sau Khi Thiết Lập Nhân Vật Lốp Dự Phòng Nhỏ Bé Sụp Đổ

Quyển 1 - Chương 4: Người thành tiên, ta không giữ người lại nhân gian

Nhưng mà vẫn không quản được tay mình mà nhéo thêm vài cái.

Quá đã!

Nhận thấy mình đã ăn đủ người ta, Triều Từ ngượng ngùng thu tay. Cũng may là, lúc này đã đưa Cận Nghiêu lên xe ngựa.

Triều Từ mang theo Cận Nghiêu về nhà.

Vài ngày sau đó, Triều Từ nói với cha và đại ca rằng y muốn thành thân với Cận Nghiêu.

Cha cùng đại ca: ?

Hai người tra khảo y một lúc lâu, xác định Triều Từ không giống như đang nói đùa, thế là lật lọng không muốn đồng ý.

Dù sao thì hậu viện của y có đủ chim oanh chim yến, thế mà đòi cưới một nam nhân xa lạ mang từ bên ngoài về là sao?

Không kể đến việc cưới nam thê là chuyện hoang đường, mà nam nhân này ngoại trừ tên mình là Cận Nghiêu thì cái gì cũng không biết. Tuy rằng đại phu chẩn đoán rằng có thể hắn đã bị mất trí nhớ sau khi bị thương nặng nhưng mà đối với một người lý lịch không rõ ràng như vậy, thì tại sao có thể trở thành vợ cả của Triều gia được.

Hơn nữa, mặc dù hắn có nhan sắc khiến người ngoài nhìn vào mà kinh diễm nhưng trời sinh lại yếu ớt, đại phu bảo nếu không chăm sóc tận tình kỹ lưỡng thì chẳng được mười ngày nửa tháng cũng đi gặp ông bà. Cho dù có dưỡng thương thật tốt thì cơ thể cả đời này yếu ớt suy nhược. Người như vậy sao có thể trở thành vợ cả của con trai nhà họ được?

Chuyện như vậy... Tuyệt đối không đồng ý!

Nhưng Triều Từ biết quá rõ cha và đại ca của y, sau đó vài ngày, y hết khóc nháo đòi sống đòi chết lại tuyệt thực, cuối cùng cũng khiến hai người này mềm lòng.

Nếu ở gia đình khác, có khi trưởng bối đã đánh gãy chân đứa con bất hiếu không hiểu lý lẽ này rồi phạt quỳ trước từ đường ba ngày ba đêm để hối lỗi. Còn ở Triều gia, Triều Từ được chiều hư mà lớn nhiều năm như vậy, cũng không thể trông cậy vào y có thể làm được chuyện gì to tát, vậy nên cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Sau khi được cho phép, Triều Tư ba bước đi năm bước chạy đến hậu viện tìm Cận Nghiêu.

Y háo hức chạy đến viện tử mà y sắp xếp cho Cận Nghiêu, mặc dù không quá lớn nhưng bố trí rất tinh tế, đến cả cây cảnh hoa cỏ cũng là những chủng loại quý hiếm.

Triều Từ đẩy cửa bước vào phòng, ngửi thấy mùi hương thanh nhã của hoa lan phảng phất. Theo lời đại phu nói, Cận Nghiêu yếu ớt, trong phòng không thể lạnh lẽo, cho nên ở đây được bố trí rất nhiều tinh dầu thơm, là những vị thuốc quý làm từ hoa lan.

Nơi này đón ánh nắng cũng tốt, cửa sổ mở rộng đón gió lớn, ánh dương chiếu xuống khắp cả gian phòng, phô bày hết vẻ đẹp tinh xảo xa hoa không sót thứ gì.

Lúc này Cận Nghiêu đang dựa người ở trên ghế lông, bàn tay thon dài cầm quyển sách, đôi mắt khép hờ như đang chăm chú đọc, cho dù ngay cả có tiếng bước chân vào phòng thì cũng không ngẩng đầu.

Tay kia của hắn chống cằm, ánh mặt trời như đang ôm lấy sườn mặt, che khuất nửa mặt còn lại cùng sống mũi cao, tay áo dài như hờ hững phủ lên vạt áo, cho dù nàng tiên tranh bước ra từ bức họa cũng phải e thẹn mà tự xưng kém cỏi.

Thấy Cận Nghiêu không quan tâm mình, Triều Từ nhẹ nhàng đi đến giá treo quần áo lấy áo choàng xuống, ngượng ngùng đến trước mặt hắn khoác lên cơ thể gầy yếu suy nhược.

Tai y đỏ lên, y ngại ngùng nói: “Mặc dù bây giờ vừa vào đông nhưng A Nghiêu cũng đừng sơ ý như thế, ngươi dựa người vào cửa sổ đọc sách, sao lại ăn mặc mỏng manh như thế?”

Cận Nghiêu thu sách, liếc mắt nhìn Triều Từ, không nói gì.

Triều Từ cũng không để ý sự lạnh nhạt của Cận Nghiêu, y còn nói thêm: “A Nghiêu, ngươi ngồi đây sẽ trúng gió, vào trong phòng ngủ rồi ta bôi thuốc giúp ngươi được không?”

Cận Nghiêu bỏ áo choàng đang khoác trên vai xuống, cười gằn một cái như có như không.

Chắc chắn là đang cười nhạo tiểu tử nói xạo mà không biết ngượng ngùng, bôi thuốc cái gì, đi sàm sỡ người ta thì có.

Triều Từ cảm thấy chột dạ nhưng mà cuối cùng vẫn lớn gan dìu Cận Nghiêu vào trong phòng ngủ.

Triều Từ lấy thuốc mỡ và băng gạc, đỏ mặt nói với Cận Nghiêu: “A Nghiêu, ngươi mau ngồi xuống, đại phu dặn rằng vết thương của ngươi phải mau chóng bôi thuốc, chuyện này không thể chậm trễ được.”