Tù Yêu (Dân Quốc)

Chương 8

…Cãi vã, chán ghét…

Những người lui tới Lăng Miếu Đường đều là các thiên kim tiểu thư phú quý có tiền có thế, Cố Khuynh Quốc đang giằng co với một thái thái ăn mặc quý phái khác ở nơi đó, những người khác trong Lăng Miếu Đường đều nhìn qua đó, từng nhóm người tán dóc về hai người họ.

“Ông chủ, ta thích cây trâm này, hơn nữa ta có tiền, cho nên ta muốn.”

Người phụ nữ mặc áo khoác màu vàng óng nói chuyện với ông chủ một cách đầy kiêu ngạo, trong lời nói chứa đầy sự tham vọng.

Cố Khuynh Quốc tuy là con gái của tổng thống, nhưng cô du học ở nước ngoài quanh năm, và mới chỉ trở về được hai ngày, rất ít người biết cô, cho nên những thái thái khác trong Lăng Miếu Đường không biết người phụ nữ trước mặt mình là con gái tổng thống, họ ở một bên đều nhìn hai người họ như thể đang xem một vở kịch.

“Cô làm sao có thể nói chuyện với tiểu thư nhà chúng tôi như vậy, cô biết tiểu thư nhà chúng tôi là ai không?”

Nhìn nữ nhân trước mặt cư nhiên đoạt đồ của tiểu thư mình, còn lỗ mãng như vậy, Sương Nhi sau lưng Cố Khuynh Quốc tức giận nói.

Người phụ nữ nhướng mày trợn mắt, cao giọng nói,

“Một nha hoàn như ngươi cũng dám giáo huấn ta, có phải chán sống rồi hay không, thật là đáng đánh.”

Sau khi nói xong, người phụ nữ giơ tay định tát Sương Nhi ở sau lưng Cố Khuynh Quốc, ngay khi người phụ nữ giơ tay định đánh người, Cố Khuynh Quốc đã nắm lấy cổ tay của người phụ nữ, ánh mắt chán ghét nhìn người phụ nữ trước mặt, lạnh lùng mà nói,

“Dừng tay!”

Người phụ nữ nhìn thấy Cố Khuynh Quốc nắm lấy cổ tay mình, có chút đau đớn dùng sức hất mạnh tay Cố Khuynh Quốc ra, cao giọng hét lên,

“Con tiện nhân này, cũng dám đối đầu với ta, xem ta giáo huấn con tiện nhân ngươi như thế nào.”

Người phụ nữ vừa mới bị mất mặt trước mọi người, trong lòng tràn đầy sự tức giận và ghen ghét, khuôn mặt vặn vẹo, xông thẳng tới định động thủ với Cố Khuynh Quốc, khi nhìn thấy người phụ nữ sắp đánh Cố Khuynh Quốc, một giọng nói trầm hùng uy nghiêm vang lên,

“Làm càn, dừng tay cho ta!”

Người phụ nữ nghe thấy giọng nói xong, sững sờ một lúc, bỏ tay xuống, quay người lại nhìn thấy người tới là Vũ Văn Tuyệt, không còn sắc mặt xấu xí như vừa rồi nữa, kẹp chặt cái đuôi có chút sợ hãi nhìn Vũ Văn Tuyệt.

“Thiếu soái!”

Người phụ nữ vừa vô cớ gây rắc rối chính là bát di thái Tống Thu của Vũ Văn Tuyệt.

Vũ Văn Tuyệt từ bên ngoài bước vào, mặc quân phục màu xanh lá cây, cao to, tướng mạo uy nghiêm, theo sau là Lý phó quan, người này lạnh lùng liếc mắt nhìn Tống Thu một cái, Tống Thu nhìn thấy ánh mắt của Vũ Văn Tuyệt, chỉ cảm thấy lạnh băng như chính bản thân vừa bị rơi vào hầm băng.

“Cố tiểu thư, di thái thái của ta không hiểu chuyện, hy vọng em không để tâm.”

Vũ Văn Tuyệt đi tới bên đối diện Cố Khuynh Quốc, giọng nói trầm trầm.

Cố Khuynh Quốc thấy người đến là Vũ Văn Tuyệt thiếu soái, lại nghe thấy Vũ Văn Tuyệt nói người phụ nữ vô cớ gây rắc rối kia là di thái thái của hắn, cảm thấy chán ghét,

“Vũ Văn thiếu soái, hy vọng ngài quản tốt di thái thái của mình, đừng để cho cho cô ta cắn người một cách điên loạn.”

Sau khi Cố Khuynh Quốc nói xong, liền không ở lại nơi này nữa, cùng Sương Nhi rời khỏi Lăng Miếu Đường, ngồi xe đi về nhà.

Cố Khuynh Quốc không nể mặt Vũ Văn Tuyệt, sau khi cô rời đi, sắc mặt Vũ Văn Tuyệt trở nên tối sầm, trong lòng tức giận, nhìn thấy bát di thái đang sợ hãi liền tức hết sức,

“Lý phó quan, bát di thái Tống Thu kiêu ngạo tự đại, đưa cô ta hồi Thịnh Kinh đóng cửa ăn năn ba tháng.”

Nói xong, không ở để ý tới bát di thái đang mất mặt mà rời đi.