…Tranh chấp trang sức…
Hiện tại là năm đầu tiên của Trung Hoa Dân Quốc. Mặc dù chính quyền nhà Thanh không còn nhưng cục diện mà nó để lại là một mớ hỗn độn. Dù Cố Công là tổng thống, nắm trong tay quân đội hùng hậu, nhưng lực lượng quân đội trong tay các quân phiệt khác vẫn không thể xem thường. Thế cục hiện tại đang ở thế cân bằng, nhưng nó có thể kéo dài bao lâu? Mới sáng sớm, Cố Công đã đến chỗ chính phủ mới để hội kiến với quân phiệt khác ổn định cục diện.
Sau khi Cố Khuynh Quốc ăn sáng xong, cô trở về phòng, thay quần áo, sửa soạng, rồi dẫn mấy nha hoàn cùng nhau ra ngoài, tài xế đỗ xe trước cửa Lăng Miếu Đường, Cố Khuynh Quốc xuống xe, bước thẳng vào.
Nha hoàn Sương Nhi đi theo sau tiểu thư, mhỏ giọng giới thiệu:
“Tiểu thư, Lăng Nhược Đường này là cửa hàng trang sức rất nổi tiếng ở Thành Bắc Bình. Bên trong toàn là hàng thượng phẩm, nghe người khác nói chỗ bọn họ từng cung cấp trang sức cho hoàng cung!”
Cố Khuynh Quốc vừa đi vào vừa nghe Sương Nhi nói, Lăng Miếu Đường trông rất cổ kính, bày đầy các loại trang sức, mới nhìn đã biết giá cả xa xỉ. Chủ tiệm là một người đàn ông trung niên trường bào ngắn màu đen. Nhìn thấy Cố Khuynh Quốc bước vào, niềm nở tiếp đón, người ra vào tiệm của ông đều là những người quyền quý, giàu có, mới nãy khi thấy cô gái này bước xuống từ xe hơi, cách ăn mặc không tầm thường, nhìn qua chính là tiểu thư nhà giàu.
“Vị tiểu thư này, đồ trang sức trong tiệm của chúng tôi đều là hàng thượng phẩm, còn có chiếc vòng tay bằng ngọc này, nó được lưu truyền trong cung đình nhà Thanh, là cái mà các hoàng hậu từng mang qua đấy.”
Ông chủ trung niên nhiệt tình giới thiệu cho Cố Khuynh Quốc.
Cố Khuynh Quốc gật đầu, lịch sự nói.
“Tôi tự mình xem. Tìm được thứ muốn mua tôi sẽ gọi ngài.”
Ông chủ là người khóe đưa đẩy, hiểu cô gái trước mặt không thích có người bên cạnh, thức thời rời đi, xoay người đi đến bên cạnh mấy khách hàng đang quan sát khác.
“Sương Nhi, em nhìn thử, thích cái nào, ta tặng em!”
Cố Khuynh Quốc rất bình thản, nhẹ nhàng nói với Sương Nhi.
“Tiểu thư, em chỉ là người hầu, đồ ở đây đắt như vậy, em không cần.”
Sương Nhi cúi đầu, thận trọng nói.
Cố Khuynh Quốc không nói gì, mà mỉm cười dịu dàng với Sương Nhi, nhìn đồ trang sức. Lăng Miếu Đường thực sự xứng đáng với danh tiếng của nó, những món đồ này đều là hàng thượng đẳng.
Cố Khuynh Quốc nhìn xung quanh, bỗng lia trúng một chiếc trâm cài áo kim cương tinh xảo, mắt cô sáng lên, đi về hướng ông chủ nói.
“Cái trâm này, ta mua.”
Nghe thấy Cố Khuynh Quốc gọi mình, ông chủ vội vàng đi tới, nhìn cô gái muốn mua chiếc trâm xa xỉ này, khuôn mặt già nua mỉm cười, đang định gói lại cho Cố Khuynh Quốc thì một giọng nói ngọt ngào đến đáng sợ vang lên.
“Chờ chút, ta cũng thích chiếc trâm này, ta muốn nó.”
Người phụ nữ kia búi tóc hai bên, trên đầu cài một chiếc trâm ngọc trai, mặc một chiếc váy màu vàng kim, kiêu ngạo bước đến, thô lỗ ra lệnh cho ông chủ.
Ông chủ bối rối nói với người phụ nữ.
“Phu nhân, chiếc trâm này đã được vị tiểu thư kia nhìn trúng trước.”
Chưa kịp nói hết, người phụ nữ đã lớn tiếng quắt mắng ông chủ.
“Hừ, vậy thì sao, ta thích đấy, đâu phải ta không mua nổi, bán lại cho ta có sao đâu.”
Vừa nói, vừa dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Cố Khuynh Quốc.