Phó Như Hối: ". . ."
Tại sao lần nào gọi cho Sở Dung, cô đều có thể khiến anh mất kiểm soát về biểu cảm thế.
Vương Thuấn Hoa cũng sửng sốt, nhưng ông không còn tay để đỡ, chỉ có thể trơ mắt nhìn: "Phu nhân không sao chứ? Cô có đứng lên được không? Để tôi đánh thức cậu chủ dậy trước!"
Sở Dung nằm trên đất khoát tay.
"Sở Dung, em ngã à?" Phó Như Hối không nghe thấy cô trả lời thì nhíu mày, vừa nãy anh nghe thấy tiếng động khá lớn, khó tránh khỏi khả năng cô bị ngã.
"Không sao, tôi có ngã đâu." Sở Dung khẽ thở dài, "Tôi chỉ cảm thấy được nằm đúng là tốt biết bao." Sau khi ngồi im một tư thế suốt mấy tiếng đồng hồ, cô có cảm giác mình sắp hoá đá đến nơi.
Phó Như Hối muốn nói lại thôi: "Em đứng dậy kiểm tra một chút đi."
"Đúng vậy phu nhân, vừa hay đang ở bệnh viện, cô đi kiểm tra xem ngã có sao không." Vương Thuấn Hoa sốt ruột nói, ông là người chất phác, nói chuyện cũng thẳng thắn, chỉ là lời này rơi vào tai Phó Như Hối khiến anh nhíu mày.
"Không sao, thân thể tôi rất cường tráng." Sở Dung từ dưới đất đứng lên, phủi quần áo, "Kim Cang bất hoại."
Cô nói đùa trấn an.
Vương Thuấn Hoa: ". . ." Phu nhân còn trở nên hài hước nữa.
Phó Như Hối đỡ trán, "Đừng động tay động chân."
"Phó tổng, bọn tôi vừa đưa Niên Niên đi truyền dịch xong, bây giờ chuẩn bị đi về." Sở Dung báo cáo tình hình với Phó Như Hối, "Anh đừng lo lắng quá, bác sĩ bảo Niên Niên truyền dịch ba ngày là khỏi."
"Vừa nãy em ngồi ở đây đợi Niên Niên truyền dịch?" Phó Như Hối chú ý đến không gian bên phía Sở Dung, lập tức hiểu tại sao cô ngã. "Không có phòng bệnh à?"
"Ừ." Sở Dung chột dạ liếc mắt, không phải cô có ý ngược đãi đứa bé đâu, là điều kiện của bệnh viện này hạn chế, cô cũng chịu thôi.
Lúc phát hiện Phó Niên bị sốt, bên anh là khoảng sáu giờ, bên Sở Dung là mười một giờ. Bây giờ bên anh đã hơn mười giờ, bên chỗ cô hẳn là ba giờ sáng.
Phó Như Hối nghĩ đến cảnh Sở Dung bế con trong ba, bốn giờ liên tục để truyền dịch làm cho cơ thể mệt mỏi ngã xuống, lòng anh lập tức dâng lên một cảm giác khó tả. Anh suy tư một lát rồi nói: "Anh đã cho người mua trang sức thương hiệu L, ngày mai sẽ gửi về cho em, hôm nay em hãy nghỉ ngơi thật tốt."
Sở Dung còn cho rằng Phó Như Hối sẽ nổi giận: ". . . Sao cơ?"
Trang sức?
Phó Như Hối sẽ chủ động mua trang sức cho Sở Dung sao? Hơn nữa sao ban ngày không nói luôn đi lại để đến bây giờ mới nói, là do vừa mới nghĩ đến sao?
Phó Như Hối đang an ủi cô sao?
Sở Dung đột nhiên cảm thấy thoải mái một cách kì lạ. Trang sức thương hiệu L đó nha, cô đã nghe tên nhà này rồi, trong nguyên tác Phó Như Hối đã cầu hôn Hách Hàn Vân bằng một chiếc nhẫn giới hạn của thương hiệu L đó.
Bây giờ cô cũng nhận được đãi ngộ này sao?
Đợi một lúc không thấy Sở Dung trả lời, Phó Như Hối có nguyên tắc không bao giờ éo buộc người khác, hỏi: "Em không thích?"
"Em thích, em thích lắm! Phó tổng thật hào phóng! Sở Dung vội vàng gật đầu, từ nụ cười chuyên nghiệp đã biến thành cười tươi như hoa rồi.
Cứ lấy trước rồi tính, dù sao đây cũng là Phó Như Hối chủ động cho cô, sau này lúc cô rời đi có thể đem bán lấy tiền.
Lúc này Phó Như Hối mới để ý tới xưng hô của Sở Dung với anh đã biến thành "Phó tổng". Mặc dù nghe có vẻ dí dỏm nhưng dù sao Sở Dung cũng là vợ anh, cứ gọi như vậy sẽ thành một tầng nghĩa khác. Phó Như Hối định chỉnh sửa lại, nhưng khi thấy dáng vẻ phấn khởi của cô thì cũng đành thôi, thầm mắng mình nghĩ nhiều.
"Bây giờ không còn sớm nữa, em và chú Hoa nhanh về nhà đi. Chú Hoa có ở đấy không?" Bên Phó Như Hối trời đã sáng, đang là giờ làm việc.
Vương Thuấn Hoa nghe thấy ông chủ gọi mình, đứng bên cạnh nói: "Vâng tôi ở đây thưa ông chủ, chúng tôi lập tức về ngay."