Phó Dư ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Sở Dung, một tay cầm điện thoại của cô, một tay nắm chặt góc áo cô không buông.
"Anh ơi, anh có đau không?" Phó Dư nhỏ giọng hỏi thăm, cậu bé ngồi phía cuối chân Phó Niên nhìn anh trai liên tục dụi người vào lòng Sở Dung, ngẩng đầu nói với cô: "Mẹ ơi, anh con lạnh."
"Phu nhân, để tôi bế cậu chủ cho." Vương Thuấn Hoa vừa lúc quay về, ông sợ Sở Dung mệt nên vội vàng muốn bế Phó Niên hộ cô.
"Chú Hoa, chú đi mua hộ tôi hai cái chăn." Sở Dung lắc đầu từ chối, "Lúc nãy đi vội quá tôi không mang theo gì cả."
"Vâng, tôi sẽ trở lại ngay." Vương Thuấn Hoa thu tay, quay người rời đi.
"Tiểu Ngư có mệt không?" Sở Dung nhỏ giọng hỏi: "Nếu mệt thì con dựa vào người mẹ ngủ một lát đi." Cô cố gắng vươn một tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Phó Dư, "Khi nào anh con dậy thì chúng ta về nhà."
Phó Dư cẩn thận dựa vào người Sở Dung, tránh đè lên chân Phó Niên: "Mẹ không ngủ ạ?"
"Mẹ sẽ ngủ ngay." Sở Dung xoa mặt Phó Dư, "Con ngủ trước đi."
Đứa nhỏ chưa bao giờ ngủ muộn như vậy, hai mắt đã sớm díu lại, công thêm hơi ấm từ người Sở Dung truyền đến, Phó Dư lập tức nằm sấp ngủ thϊếp đi.
Một lúc sau, Vương Thuấn Hoa cầm theo hai cái chăn trở lại, hai đứa nhỏ đều đã ngủ rồi, ông đem chăn đắp lên người Phó Niên và Phó Dư, vì hai đứa ở rất gần nhau nên hai cái chăn gần như chồng lên nhau.
Hai bình nước truyền vẫn chưa chảy xong, Vương Thuấn Hoa ngồi xuống băng ghế trống bên cạnh theo dõi tiến trình truyền dịch.
"Cảm ơn chú Hoa." Sở Dung nhìn về phía Vương Thuấn Hoa nói cảm ơn.
Vương Thuấn Hoa xua tay: "Không có gì, đây là việc tôi nên làm."
Chú tài xế này cũng rất có tình nghĩa. Sở Dung nhắm mắt dựa vào tường nghỉ ngơi.
Thời gian trôi qua, Sở Dung bị Vương Thuấn Hoa đánh thức.
"Phu nhân, cậu chủ sắp truyền dịch xong rồi, để tôi đi gọi y tá tới."
Sở Dung mở mắt ra, hoá ra vừa nãy cô vô tình ngủ gật, là Vương Thuấn Hoa hỗ trợ thay mấy chai nước truyền còn lại cho Phó Niên.
Để cho Vương Thuấn Hoa trông chừng bình truyền dịch, còn mình thì ngồi ngủ gật, Sở Dung hơi xấu hổ: "Cảm ơn chú Hoa, tôi ngủ quên mất, chú lấy hộ tôi cái điện thoại với."
Vương Thuấn Hoa khách khí nói không sao, ông không biết sao hôm nay phu nhân lại khách sáo như thế, nhưng Sở Dung như thế này dễ gần hơn mọi ngày, khi ông nói chuyện với cô cũng không cần phải căng thẳng, sợ nói sai một câu sẽ bị trừ lương.
Sau khi truyền dịch xong là có thể về nhà, Sở Dung cử động cánh tay cứng đờ, cảm nhận được sự tê dại run rẩy nơi cánh tay, vừa đau vừa mỏi không thể tả.
Phó Dư và Phó Niên đều đang ngủ say, động tác của cô không đánh thức bọn họ nhưng hơi thở trầm thấp lại khiến tai Phó Niên giật giật, khuôn mặt vẫn đỏ bừng như trước, đôi mắt cậu hé mở mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt đang cười của Sở Dung. Phó Niên không tỉnh táo lắm cũng cười đáp lại cô.
Ai mà trông như con khỉ vậy.
Phó Niên hoang mang nghĩ.
Y tá đến giúp tháo kim truyền, bọc Phó Dư vào chăn bế lên, cuối cùng một cánh tay cũng có thể cử động.
"Bà chủ, cô không sao chứ? Hay để tôi bế cậu chủ cho."
Sở Dung vốn định từ chối, nhưng lúc này điện thoại lại vang lên, là Phó Như Hối gọi, nên cô đành phải giao Phó Niên cho Vương Thuấn Hoa trước.
Cũng may hai đứa nhỏ đều nhẹ, Vương Thuấn Hoa tuy đã ngoài bốn mươi, nhưng dáng người cao lớn nên mỗi tay bế một đứa cũng không thành vần đề.
Sở Dung nhận cuộc gọi video của Phó Như Hối, khéo léo nở nụ cười chuyên nghiệp, "Chào Phó tổng, anh vẫn chưa đi nghỉ sao."
"Xin lỗi, vừa nãy mạch điện trong công ty xảy ra vấn đề nên mất kết nối mạng." Phó Như Hối nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Sở Dung, "Nhìn em có vẻ không khoẻ lắm? Niên Niên sao rồi?"
Sở Dung đứng lên, lắc lắc cánh tay tê rần: "Tôi không sao. . ." Cô chưa nói hết câu, đôi chân tê mỏi như muốn nhũn ra, cô không kịp phòng bị nghiêng đầu gối ngã nhào xuống đất phát ra tiếng "Cốp" đau đớn không thể che giấu.