"Ừ, đi đường cẩn thận." Phó Như Hối dặn dò, không biết là đang nói với Sở Dung hay Vương Thuấn Hoa.
Sau khi cúp điện thoại, Sở Dung thở phào nhẹ nhõm, một ngày căng thẳng kết thúc, cuối cùng cô cũng có thể về làm một giấc trên chiếc giường lớn rồi.
Đường về rất ít xe cộ, đường thông thoáng hơn so với lúc đi, thậm chí còn về đến nhà sớm hơn mười phút.
Vừa về đến nhà, sắp xếp cho hai đứa nhỏ lên giường, Sở Dung cũng không còn sức xuống lầu đi ngủ, dù sao hai đứa bé đều ngủ say, nên cô cũng bên cạnh cũng không sao, không đánh thức bọn chúng là được. Chỉ cần sáng mai cô dậy sớm lúc hai đứa nhỏ tỉnh ngủ, là không ai có thể biết được.
Sở Dung thầm khen mình có thể nghĩ được kế hoạch tuyệt vời và ngủ thϊếp đi trên chiếc giường mềm mại.
Ngủ một giấc đến hừng đông, trước khi ngủ Sở Dung tự đặt cho mình tâm lý "nhất định phải dậy sớm", bây giờ đang thoải mái vươn vai dụi mắt, mê mang sờ hai cái đầu nhỏ đang ngồi bên cạnh.
"Chào buổi sáng, Tiểu Quai, Tiểu Qua." Cô trở mình, vùi người vào chăn ngủ tiếp.
"Tiểu Quai là ai?" Giọng nói lạnh lùng đặt câu hỏi.
"Tiểu Quai biết nói chuyện cơ à." Sở Dung lẩm bẩm, "Giấc mơ này thần kì thế."
"Mẹ ơi, con là Tiểu Qua sao?" Một giọng nói mềm mại khác sáp lại.
"Sở Dung khẽ nhăn mày, "Tiểu Qua ngốc nghếch mà cũng nói chuyện được à?"
Cô nằn yên trong chăn ba mươi giây, rồi bật mình tỉnh dậy.
Cô xuyên sách rồi, sao có thể nhìn thấy hai bé cún mình nuôi chứ!
Vậy vừa nãy cô xoa đầu ai?
Sở Dung thẳng người như cá chép, nói đúng hơn là cá muối lật người, nhìn hai đứa con nhỏ ngồi hai bên sườn mình.
Phấn điêu ngọc trác, tuy hơi suy dinh dưỡng nhưng mặt mũi vẫn rất đẹp.
Đây không phải là Phó Niên và Phó Dư sao?
Tại sao hai đứa lại ngồi hai bên người cô vậy?
Đầu óc Sở Dung quay cuồng nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm qua.
Cuối cùng, cô kết luận lí do mình thấy Phó Niên và Phó Dư ở đây, là vì trước khi ngủ cô đã hứa phải dậy sớm.
Nhưng cô dậy muộn.
Ba mẹ con ngơ ngác nhìn nhau, Sở Dung vuốt tóc như không có chuyện gì xảy ra, nhanh miệng hỏi trước: "Các con dậy khi nào? Sao không gọi mẹ dậy cùng."
Đôi mắt to tròn của Phó Dư trừng lớn: "Nhưng mẹ không có bảo bọn con phải gọi mẹ."
Dĩ nhiên hai đứa nhóc không có gan đánh thức cô.
Sở Dung xoa xoa tóc: "Mấy giờ rồi?"
Phó Dư vươn tay giúp Sở Dung gỡ sợi tóc rối, nghiêm túc nói: "Mẹ ơi con không biết xem đồng hồ."
Sở Dung bật cười, thấy cặp mắt hổ phách của Phó Dư nhìn sang, lương tâm cô trỗi dậy cố gắng nén cười: "Được rồi, vậy thì Tiểu Ngư lấy giúp mẹ cái điện thoại đi."
"10 giờ rưỡi." Phó Niên trả lời trước khi Phó Dư đưa điện thoại qua.
Từ khi Sở Dung tỉnh lại, Phó Niên vẫn giữ nguyên một tư thế ngồi trên giường, không nói một lời.
Sở Dung vẫn luôn chú ý tới biểu cảm của Phó Niên, thấy cậu bất ngờ lên tiếng thì cuối cùng cũng tìm được cơ hội để hỏi vấn đề mà mình muốn hỏi từ lúc tỉnh dậy: "Ồ, Niên Niên giỏi quá, còn biết xem đồng hồ nữa. Con có còn thấy khó chịu ở đâu không? Để mẹ kiểm tra xem nào."
Cô đặt tay lên trán Phó Niên, vốn tưởng rằng đứa nhỏ này sẽ không ngoan ngoãn cho cô chạm vào người nên đã Sở Dung đã chuẩn bị tinh thần bị cậu né tránh. Nhưng không ngờ Phó Niên lại ngoan ngoãn ngồi đó cúi đầu xuống cho Sở Dung sờ, đôi mắt sáng như sao trời nhìn thẳng vào cô.
"Ừm. . . không còn nóng nữa. Nhưng hôm qua bác sĩ nói chúng ta phải truyền thêm hai ngày nữa, nên lát nữa mẹ đưa Niên Niên đến bệnh viện kiểm tra lại xem có cần truyền dịch tiếp không nhé." Sở Dung ngáp một cái: "Vừa hay hôm nay là cuối tuần nên không cần đi học."
"Mẹ ơi điện thoại đây ạ." Phó niên đã nói thời gian cho Sở Dung nhưng Phó Dư vẫn ngoan ngoãn lấy điện thoại đến cho cô.
Sở Dung khen ngợi: "Tiểu Ngư giỏi quá đi."