“Cậu nắm bắt tin tức cũng thật nhanh.”
“Có người sợ tôi không biết nên vội bắc loa báo tin.”
“Một cấp dưới tai mắt tinh tường như vậy mà lại không được Triệu tổng trọng dụng sao?”
“Không phải cấp dưới, là tình nhân.”
“Ồ.”
“Chia tay rồi. Tôi không thích người mưu mô.”
“À.”
“Hay là, sau này tôi không đi tìm người bên ngoài nữa?”
Lúc nói những lời này, Triệu Tinh đã cười. Trông hắn như đang nói giỡn, thế nhưng tôi biết hắn đang nghiêm túc. Dù sao thì nhiều năm về trước, hắn cũng đã dùng nụ cười này để nói với tôi: “Hay là chúng ta thử quan hệ mở đi?”
Lúc đó tôi đã đồng ý. Nhưng hiện tại, tôi lại không muốn đồng ý nữa rồi.
Tôi nghe hiểu ẩn ý trong câu nói của Triệu Tinh. Hắn là muốn cùng tôi có một cuộc sống vợ chồng bình thường. Nhưng vấn đề là, tôi không muốn cùng hắn làm vợ làm chồng nữa.
Cho nên tôi nói: “Thôi bỏ đi. Cậu cứ tiếp tục chơi đi.”
Triệu Tinh nhìn chằm chằm tôi ba giây, sau đó quay đi nói: “Cũng biết cậu sẽ từ chối.”
“Nhưng cậu vẫn muốn thử, đúng chứ.” Tôi cố tình hỏi.
“Thử. Để hết hy vọng.”
Triệu Tinh tựa hồ không muốn cho tôi nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này, nên tôi cũng không có kiên trì nhìn, chỉ cúi đầu đá một hòn đá bên đường. Triệu Tinh thấy vậy bèn nói, “Đá cái đó làm gì, hỏng hết giày.”
Tôi nhịn cười không nổi, nói với hắn: “Triệu Tinh à, chúng ta vẫn có thể là anh em tốt chứ?”
“Chỉ cần cậu muốn,” Triệu Tinh khoác vai tôi, “Đã thề sẽ bên nhau cả đời mà.”
“Đúng vậy. Nếu không thể làm vợ chồng, thì vẫn có thể làm anh em.”
Nói xong những lời này, tôi bỗng thấy mình có chút khốn nạn. Triệu Tinh lại không thèm chèn ép tôi. Hắn vỗ vai tôi, ánh mắt nhìn xa xăm, nói: “Năm đó tôi nên nghe lời cậu mới phải.”
Hắn không đầu không đuôi nói vậy, nhưng tôi lại biết hắn đang nói gì. Khi chúng tôi mới bắt đầu hẹn hò, thỉnh thoảng tôi sẽ khuyên Triệu Tinh rằng: “Làm anh em không phải rất tốt sao? Giờ làm người yêu rồi, cậu không nghĩ tới nhỡ đâu một ngày nào đó ta chia tay thì sẽ thế nào à?”
“Chúng ta sẽ không chia tay.” Triệu Tinh không cần nghĩ ngợi mà trả lời, “Suy đoán của cậu không có căn cứ.”
“Nhưng nhỡ đâu?” Tôi truy vấn hắn.
“Không có nhỡ đâu. Thôi Minh Lãng, ngoại trừ cậu ra, tôi sẽ không bao giờ yêu người khác.” Triệu Tinh chân thành, tha thiết quá, tôi không nhịn được mà trêu hắn.
“Nhỡ đâu, tôi thay lòng đổi dạ thì sao?”
Triệu Tinh trầm mặc vài giây, hắn nói: “Vậy thì tôi cũng không biết làm sao bây giờ.”
Tôi biết rõ đây không phải đáp án của hắn, nhưng tôi cũng không đi tò mò đáp án của hắn thật ra là gì. Dẫu cho lúc đó đã đặt ra giả thiết, tôi vẫn giữ một thái độ tích cực với quan hệ của chúng tôi.
Tôi là kẻ đa nghi mà mẫn cảm. Nói trắng ra thì là loại máu lạnh trời sinh, rất khó để gây dựng một mối quan hệ thân mật với người khác. Triệu Tinh chính là biến cố duy nhất của đời tôi. Tôi không nghĩ mình sẽ còn có thể có một biến cố thứ hai trong đời.
Nhưng lúc đó tôi lại xem nhẹ sức ảnh hưởng của thời gian. Tôi không ngờ được cho dù hai người chúng tôi không thể yêu người khác, nhưng lại vẫn có thể chán ghét nhau.