Tôi cũng không quay đầu lại, trực tiếp từ chối: “Không cần đâu.”
“Tại sao?” Anh hỏi một câu.
“Sớm muộn gì mà chẳng chia tay, gặp người nhà anh để làm gì cơ chứ.”
Tôi mở cửa xe, ngồi xuống. Cách một lớp cửa kính, tôi nhìn thấy sắc mặt vô cùng khó coi của Hứa Nặc, không còn cái vẻ thong dong như thường ngày.
Chờ sau khi tài xế đi được mấy trăm mét, tôi mới mỉm cười một cách sung sướиɠ. Tôi rất thích cái quá trình này. Một con người đầy lý trí, dần dần yêu tôi đến mức mất hết lý trí. Hận tôi, nhưng lại không thể sống thiếu tôi. Nó thỏa mãn trọn vẹn cái thú vui nho nhỏ, thầm kín, tà ác của tôi.
—
Rời khỏi chỗ của Hứa Nặc, tôi đến thẳng viện nghiên cứu. Đầu tiên là đến tìm bọn sinh viên hướng dẫn cho từng đứa một, sau đó đến gặp rồi cùng ông thầy uống vài chén trà. Cuối cùng là tham dự cuộc họp đánh giá nội bộ của viện để trình bày về thành quả nghiên cứu gần đây và mời nhóm chuyên gia ký tên đóng dấu niêm phong.
Thành quả nghiên cứu được hoàn thành từ bao giờ ư? Tất nhiên là trong khoảng thời gian tôi đang hồi phục sức khỏe trong bệnh viện rồi. Việc nghiên cứu khoa học đối với tôi mà nói thì chẳng có gì là khó khăn cả, dù sao tôi là dạng thiên tài từ trong trứng nước.
Vất vả cả một ngày, đúng 5 giờ tôi quẹt thẻ tan tầm. Vừa mới ra đến cửa viện nghiên cứu, tôi đã chạm mặt Triệu Tinh.
Hắn một thân tây trang giày da, nhìn như vừa đi đàm phán làm ăn về. Hắn nói: “Đi ăn tối cùng nhau chứ?”
Tôi hỏi hắn: “Cậu rảnh được mấy tiếng?”
“Một tiếng, sau đó vẫn còn một dự án nữa phải họp bàn.”
“Vậy thì ăn trong căn tin cùng tôi cũng được,” Tôi đi thẳng vào trong viện, “Cậu vội vội vàng vàng chạy tới đây làm gì?”
“Muốn gặp cậu nên đến thôi.”
Lời này nói ra đúng là vừa giản dị lại vừa triền miên. Nếu tôi của lúc trẻ nghe được những lời này, nhất định sẽ rất cảm động đến nỗi hắn nói gì tôi cũng sẽ gật đầu đồng ý.
Đồ ăn ở căng tin rất rẻ. Học viện mỗi tháng cấp cho tôi thẻ ăn tám trăm tệ, mỗi bữa tôi tiêu tối đa năm tệ. Cứ vậy quanh năm suốt tháng, tôi cũng tích cóp được một số tiền không nhỏ trong thẻ ăn.
Tôi đưa Triệu Tinh đến căng tin. Cô bảo vệ thấy chúng tôi là cười. Cô gọi tôi là thầy Thôi, nhưng lại gọi Triệu Tinh là tiểu Triệu. Triệu Tinh cười thành tiếng, ôm lấy vai tôi đi vào.
Trong căng tin đều là gương mặt quen thuộc mà Triệu Tinh cũng quen hầu hết những người ở đây —— Khi sản nghiệp của Triệu Tinh đã đủ lớn, rất nhiều con cháu của các nghiên cứu viên ở viện không muốn theo con đường học thuật thì sẽ đến công ty Triệu Tinh làm công.
Triệu Tinh sẽ phân loại những người này thành hai nhóm: Có năng lực thì trọng dụng, không có năng lực thì sắp xếp một công việc tử tế không quá khó khăn. Những kẻ tác quai tác quái thì sẽ bị hắn dạy cho một bài học. Vậy nên cả cái viện nghiên cứu, từ trên xuống dưới, không ít người phải nhờ vả hắn. Chả trách người ta thấy Triệu Tinh còn chào đón hơn là thấy tôi.
Tôi bỏ ra ba mươi tệ để chiêu đãi Triệu Tinh một bữa thịnh soạn. Ăn xong còn lại mười lăm phút, tôi cùng hắn bước ra khỏi cửa. Lúc đi bộ, Triệu Tinh nắm tay tôi nói: “Nghe nói cậu tặng người ta một căn hộ.”