Nếu sớm đã biết sẽ có ngày này, có lẽ chúng tôi đã chấm dứt đoạn tình cảm này khi nó vượt quá mức bạn bè. Đây cũng là lý do Triệu Tinh nói: “Năm đó tôi nên nghe lời cậu mới phải.”
Nhưng tôi nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng vẫn nói với hắn rằng, “Những lời khi đó tôi nói chỉ là để trêu cậu. Lúc đó nếu cậu dám nói câu chia tay, tôi nhất định sẽ lên cơn điên đánh cậu một trận.”
“Thật sao?” Triệu Tinh vậy nhưng cũng không tin tôi.
“Đương nhiên,” Không có gì là không thể nói nên tôi thẳng thắn nói: “Lúc đó tôi cũng rất thích cậu, càng ngày càng thích cậu hơn trước. Quả thực không thể sống thiếu cậu. Vậy nên mới trêu cậu như thế.”
“Nhưng cũng không chỉ là trêu mà còn là đang thử lòng. Cậu cũng sợ tôi sẽ rời bỏ cậu. Đúng chứ?” Triệu Tinh tựa hồ rất vui vẻ, giọng điệu cao lên một chút.
“Đúng vậy.” Tôi cũng thừa nhận. Dù sao cũng đều đã là quá khứ, không có gì là không thể thừa nhận.
Triệu Tinh ngừng nói, tôi cũng ngừng nói, hai chúng tôi như cái hũ nút, tiếp tục tiến về phía trước —— Rốt cuộc cũng đã đến lúc kết thúc, tài xế của Triệu Tinh đã trong tầm nhìn rồi.
Tôi vỗ nhẹ lên vai Triệu Tinh, nói: “Cậu đi làm đi.”
Triệu Tinh đột nhiên quay đầu, hỏi tôi: “Cậu có hối hận không?”
“Không.” Tôi không hề do dự.
Tôi chưa bao giờ hối hận vì đã chấp nhận lời tỏ tình của Triệu Tinh.
Đó là quyết định đúng đắn nhất thời niên thiếu của tôi.
Triệu Tinh vội vội vàng vàng rời đi. Cái ánh mắt nhìn tôi trước lúc đi của hắn như có chút vui mà cũng có chút buồn, nhưng hắn lại không nói gì cả, chỉ lẳng lặng lên xe.
Tôi cũng rất trịnh trọng nhìn theo bóng xe của Triệu Tinh, nhìn đến tận khi không còn thấy bóng xe của hắn nữa mới ngáp một cái, lôi điện thoại ra gọi cho bản thân một chiếc taxi. Tôi có thể lái xe, nhưng mà do quá lười nên vẫn luôn vứt chiếc xe nằm phủ bụi trong xó gara.
Triệu Tinh bận việc nên tôi cũng không tính tìm hắn, về phía Hứa Nặc thì bảy ngày bên đấy tôi cũng đã chán ngấy rồi, vậy nên tôi nghĩ một lát rồi trực tiếp xác định đích đến của mình ở một quán bar nổi tiếng dành cho người đồng tính, chuẩn bị đi tìm cho bản thân vài cuộc gặp gỡ kí.ch thích và lãng mạn.
Người tài xế taxi đến đón tôi nói giọng đặc sệt tiếng địa phương, tầm hơn 30 tuổi, dáng người trông cũng không tệ lắm. Tôi vừa mới lên xe đã nghe thấy gã hỏi: “Cậu qua khu bên đó làm gì, bên đấy loạn lắm.”
“Đi tìm chút k.ích thích thôi,” Tôi chậm rãi mở miệng, thuận tay vặn nắp chai nước khoáng trong xe, “Xe của anh cũng không tệ lắm nhỉ?”
“Haiz, cũng ổn. Xe này là bố tôi mua, tôi ngày nào cũng ở nhà thấy chán quá nên lấy xe ra chạy cho vui.” Gã tài xế làm bộ lơ đễnh lộ ra chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay, “Có kiếm được tiền hay không cũng không quan trọng lắm, chủ yếu là kiếm việc để làm thôi.”
Tôi im lặng nhìn thoáng qua hồ sơ đặt xe trực tuyến của gã trên màn hình điện thoại, số đơn tích lũy đã vượt mức hai mươi nghìn đơn, kết hợp mức độ hao mòn của nội thất trong xe, nhìn đâu cũng không tương xứng với những lời gã vừa thốt ra.