Hà Nam, Khai Phong, Khúc phủ.
Khúc Văn Hải sau khi hoàn thành công vụ liền trở về phủ, vừa vào thư phòng đã thấy trên bàn có công văn từ kinh thành gửi tới, bên cạnh còn có một phong thư từ Sơn Đông, được đóng dấu tư gia và niêm phong bằng sáp đỏ. Ông cầm lên xem qua rồi đặt xuống.
Tin tức từ kinh thành cho hay, Lư đại nhân, Hình bộ Tả Thị Lang, quan công chính tam phẩm, đã dâng sớ xin cáo lão về quê, hoàng thượng cũng đã phê chuẩn, trong thời gian ngắn tới đây sẽ chính thức bàn giao công vụ. Đây là chức vị béo bở nhất trong Hình bộ, lại thêm tin đồn lan truyền rằng dù là hoàng thượng hay nội các đều có ý định chọn nhân sự từ hệ thống Án sát sứ của mười ba tỉnh để bổ nhiệm vào chức vụ này.
Án sát sứ như bọn ông là những người có khả năng được điều chuyển đến kinh thành nhất, dù chỉ là điều chuyển ngang, nhưng vào kinh thành nắm thực quyền thì cũng được xem như là một bước thăng tiến.
Ông nôn nóng cầm chiếc hộp gỗ sơn đen lên, tỉ mỉ kiểm tra dấu niêm phong, thấy không có dấu hiệu bị động tay động chân, mới yên tâm mở ra, lấy phong thư bên trong.
Ngón tay ông hơi run. Ông đã làm Án sát sứ ở Hà Nam sáu năm, nếu lần này không thể tìm được cơ hội tiến về kinh thành, e rằng đến lúc cáo lão về quê cũng chẳng còn cơ hội nào khác.
Quan địa phương đến sáu mươi tuổi sẽ buộc phải về hưu, trong khi quan trong kinh thành có thể làm đến bảy mươi. Ông nay đã năm mươi tư, cơ hội lần này, ông nhất định phải nắm chặt trong tay.
Đặt phong thư xuống, lòng ông vẫn chưa thể bình ổn. Đích thân Tiền đại nhân, Đại Học Sĩ điện Hoa Cái, kiêm Thượng thư Bộ Hình, đã chính thức gửi tấu chương lên nội các, tiến cử ông thay thế vị trí Tả Thị Lang Hình bộ.
Khúc Văn Hải trải giấy ra, cầm bút mà tay vẫn còn khẽ run. Ông cố gắng đè nén sự kích động, viết một bức thư hồi đáp rồi bỏ vào hộp, đóng dấu tư gia, niêm phong cẩn thận. Lúc này mới cầm lấy bức thư bên cạnh, trông có vẻ đơn sơ hơn hẳn.
Bên trong thư có hai phần. Ông mở phần đầu tiên, là một bài văn. Không giống như Dư Hữu Đài khi chấm thi mà cảm thấy hào hứng, Khúc Văn Hải lăn lộn trong quan trường bao năm, đã không còn tâm tư tuyển chọn nhân tài cho đất nước nữa. Ông chỉ thoáng có chút tán thưởng, chưa xem hết bài văn đã tùy ý đặt qua một bên.
Tùy tiện mở phong thư còn lại do chính tay Dư Hữu Đài viết, ánh mắt ông lia từng hàng chữ, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Chính thất viện, Xuân Huy viện.
Khúc Văn Hải phất tay đuổi hết hạ nhân ra ngoài, rồi tức giận ném mạnh tờ thư vào người Điền thị:
“Bà giỏi lắm! Bà thừa biết bây giờ đang là thời điểm mấu chốt để ta được điều nhiệm vào kinh, nếu chuyện này bị lộ ra, cả đời này chúng ta sẽ chỉ có thể chết già ở phủ Khai Phong mà thôi!”
Điền thị tái mặt, cả người nóng bừng lên vì tức giận. Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên Khúc Văn Hải làm bà mất mặt đến thế. Bà cố kìm nén cơn giận, nhặt phong thư lên, lướt qua từng dòng chữ:
“Ta chẳng qua chỉ muốn để họ ở huyện Bình để thủ tang cho Bá Trung, vậy thì có gì sai chứ?”
“Có gì sai ư? Trong thời gian chịu tang, bà có từng sai người gửi tiền cho họ chưa? Tháng sáu năm nay đã mãn tang, vì sao không cho người đón họ về?”
Điền thị siết chặt chiếc khăn tay, tất nhiên là vì bà ta không muốn thấy mấy mẹ con Tần thị!
“Đúng là đàn bà thiển cận! Nữ nhi nhà Hàn Lâm mà cũng chỉ thế mà thôi.”
Một câu “chỉ thế mà thôi” lập tức khiến mặt Điền thị trắng bệch. Khúc Văn Hải hất mạnh tay áo, lạnh giọng quát: “Lập tức sai người ngày mai đến Sơn Đông đón họ về, nghe rõ chưa?”
Trong lòng Điền thị không rõ là đau đớn hay phẫn nộ, một bên như có lửa thiêu đốt, một bên lại lạnh lẽo đến thấu xương. Bà ta nén giận hồi lâu, cuối cùng cẩn trọng dò hỏi: “Phu quân sắp điều nhiệm, hay là đợi đến khi chúng ta đến kinh thành rồi hãy báo tin cho họ?”
Khúc Văn Hải ánh mắt lạnh như băng, quay người rời đi, chỉ để lại một câu: “Ta mới là chủ của cái nhà này!”
Điền thị mặt cắt không còn giọt máu, cả người ngã phịch xuống ghế, tay chân lạnh buốt. Hồi lâu sau, bà ta mới sai bà vυ' thân tín vào phòng.
Trước cửa nhà Tần thị, náo nhiệt kéo dài đến tận khuya. Cuối cùng, bà phải tung ra cả trăm đồng tiền cho đám trẻ tranh nhau nhặt, mới có thể tiễn khách.
Nhưng mấy ngày sau, dư âm náo nhiệt vẫn chưa tan, cứ như thể Khúc Thanh Ngôn không chỉ đỗ Lẫm sinh, mà là đã giành được Trạng nguyên vậy.
Mỗi ngày, một đám trẻ con choai choai chóc chóc lại vây quanh nàng, hết đặt ra những câu hỏi kỳ quặc, lại lấy giấy nàng luyện chữ vo thành cục để chọi nhau ầm ĩ, khiến nàng hoàn toàn không thể yên ổn đọc sách.
Nghe thấy tiếng Tần thị đóng cửa viện, nàng vội từ thư phòng bước ra, thấp giọng khuyên nhủ: “Nương, người cũng là quả phụ, nhà mình suốt ngày có người ra kẻ vào, e rằng không tốt cho danh tiếng của người.”
“Danh tiếng? Ta đường hoàng chính trực, con ta đỗ Lẫm sinh, hàng xóm đến chúc mừng, chẳng lẽ ta phải đuổi họ đi?” Tần thị trừng mắt, một ánh dao sắc bén lia tới, Khúc Thanh Ngôn lập tức câm nín:
“Nương, sang năm còn thi Khoa, năm sau nữa là thi Hương, thời gian con học hành còn không đủ, người đừng mãi nhận lời từ hàng xóm nữa.”
Tần thị đã đứng sát bên nàng, vóc dáng bà nhỏ nhắn, chỉ cao đến cằm nàng, bèn vươn tay chọc vào trán nàng: “Con tưởng ta rảnh rỗi lắm sao? Chẳng phải con thi cử, thi Khoa đều cần bạc hay sao? Nếu ta không nghĩ cách, chẳng lẽ cứ dựa vào mấy đồng lẻ từ việc viết thuê thư thuê của con mà ống?”
Tần thị ấn hơi mạnh, Khúc Thanh Ngôn bị chọc đau, vội lùi về sau một bước, bất lực lắc đầu. Nàng cảm thấy bất kể có nói gì với Tần thị, đều không thể thông suốt. Đến tận bây giờ nàng vẫn chưa tìm ra được điểm ăn ý khi nói chuyện với bà. Mỗi lần đối đáp với Tần thị, nàng luôn có cảm giác bản thân thật dư thừa.
Mấy ngày sau, trong viện vẫn náo nhiệt như chợ phiên. Để tránh mọi người, Khúc Thanh Ngôn mỗi ngày đều dậy sớm, mang theo vài đồng tiền rồi ngồi lì ở quán trà từ sáng đến tối. Nhờ vậy, sắc mặt nàng càng thêm thanh tú, tinh thần cũng trở nên thư thái lạ thường!
“Khúc tiểu ca!”
Vừa rời khỏi quán trà chưa bao xa, nàng đã nghe thấy tiếng gọi phía sau. Vội xoay người, nàng cúi mình hành lễ.
Thôi chủ bộ cười tít mắt, khuôn mặt già nua nhăn lại như đóa hoa cúc giữa tiết trời thu, cười đến mức suýt che mất cả tầm nhìn. Ông ta từ trong tay áo rút ra một phong thư đưa tới: “Đây là thư nhà từ Hà Nam gửi đến. Khúc tiểu ca, có phải Khúc đại nhân muốn đón các người về phủ Khai Phong không? Tính thời gian thì cũng đến lúc rồi.”
Mãn tang đã được mấy tháng, nếu thật sự quan tâm, thư này có hơi trễ. Trước đây, Thôi chủ bộ dám tỏ thái độ với Khúc Thanh Ngôn trong nha môn cũng bởi cho rằng nàng không có ai chống lưng. Ai ngờ chỉ chớp mắt đã bị đánh thẳng vào mặt.
Khúc Thanh Ngôn nhận thư, trong lòng thoáng chút nghi hoặc, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười: “Từ trước tới nay, thư từ của tổ mẫu đều do mẫu thân liên lạc, tiểu sinh cũng phải mang thư về để mẫu thân xem qua mới được.”
Thôi chủ bộ vội xua tay: “Vậy ta không giữ chân Khúc tiểu ca nữa, mau về đi!”
Sự nhiệt tình của ông ta khiến bước chân Khúc Thanh Ngôn có chút chệch choạng. Nàng không quay người, chắp tay đi thẳng đến đầu đường. Về đến sân nhỏ, nàng lắng nghe động tĩnh trong viện. Không thấy có tiếng huyên náo quá lớn, nàng mới đẩy cửa bước vào.
“Ngươi còn biết đường về à!”
Tần thị đứng giữa sân, tay lăm lăm cây chổi. Vừa thấy nàng, bà liền giơ lên định quật xuống.
Khúc Thanh Ngôn vội giơ phong thư ra: “Nương, thư từ Hà Nam gửi tới, Thôi chủ bộ trao thẳng cho con đây.”
Mục tiêu tấn công lập tức bị dời đi, Tần thị giật lấy phong thư.
“Hừ! Trước đó ta viết thư nói ba mẹ con ta ở đây sắp sống không nổi, mẫu thân ban đầu bảo ta phải thủ hiếu, sau đó thì đến cả một bức thư trả lời cũng không có. Giờ thấy con ta có tiền đồ, lại muốn chúng ta thu dọn hành lý quay về? Hừ!”
Bà vứt mạnh thư lên người Khúc Thanh Ngôn, giọng điệu đầy cứng rắn.
Khúc Thanh Ngôn nhanh chóng lướt qua nội dung thư, cũng chẳng có gì nhiều, chỉ toàn những lời khách sáo về tình thân, không hề nhắc riêng đến nàng một câu nào.
“Nương, tổ mẫu đã gửi thư gọi chúng ta về tận hiếu, nếu cứ ở lại đây thì không thích hợp.”
Huống hồ, về Khai Phong, nàng có thể tiếp tục học hành dễ dàng hơn. Nếu được quay về Khúc gia thì càng tốt, nhà cao cửa rộng, Tần thị cũng không thể tùy ý làm loạn như bây giờ.
“Thu lại cái tâm tư nhỏ nhoi của ngươi đi! Ngươi tưởng ta không nhìn ra chắc?”
Tần thị liếc nàng một cái rồi quay người về phòng.
Khúc Thanh Ngôn ảo não trở về thư phòng, mở “Thư Tập Truyện” ra nhưng tâm không yên, cũng không đọc vào được chữ nào. Ánh chiều tà xuyên qua song cửa, đổ bóng nghiêng nghiêng lên người nàng, khiến nàng mơ màng buồn ngủ.
“Nương, tổ mẫu không chịu gửi tin về, chúng ta cũng đừng chờ nữa. Bán viện này đi, thuê xe ngựa, trực tiếp tới phủ Khai Phong. Chúng ta đã đến tận nơi, bọn họ chẳng lẽ còn không cho vào cửa?"
Trong căn phòng đơn sơ, Khúc Chiêu Vân ngồi trên giường, ôm lấy tay Tần thị. Màn trướng trên đỉnh giường đã cũ đến mức ố vàng vì bụi bặm. Khúc Thanh Ngôn đứng bên cạnh, hơi căng thẳng nhưng cũng đầy mong chờ nhìn Tần thị.
Không nhận được tin tức suốt thời gian qua, Tần thị vốn đã mất kiên nhẫn. Nghe Khúc Chiêu Vân nói vậy, bà liền vỗ trán một cái: “Được! Ngày mai ta đi tìm Vương bà tử, nhờ bà ta tìm người mua giúp.”
Căn viện này mua vào giá sáu mươi lạng bạc, vì vội bán đi, Tần thị bớt hai lạng. Ba mẹ con thu dọn hành lý, thuê xe ngựa, lập tức lên đường đến Khai Phong.
Chẳng ngờ, vừa vào thành còn chưa kịp tìm đến Khúc phủ, ngay góc phố đã nghe tin, Án sát sứ Khúc đại nhân vận số hanh thông, được điều lên kinh nhậm chức quan lớn...
Tần thị chết lặng, bất chấp đang ở giữa đường, vung tay đập mạnh hành lý lên người Khúc Chiêu Vân.