Đăng Khoa

Chương 4: Thuận lợi như ý thành Lẫm Sinh

“Đề học quan đại nhân, toàn bộ bài thi Tuế năm nay tại phủ Tế Nam lần này đã được chấm xong, đây là một số bài văn xuất sắc trong đó.”

Tỉnh Sơn Đông có tổng cộng sáu phủ, phủ Tế Nam là trạm cuối cùng của kỳ khảo hằng năm. Khi kết quả kỳ thi này được công bố, tú tài thi Tuế trong năm này sẽ chính thức kết thúc. Năm sau lại tiếp tục bận rộn với kỳ thi Hương. Đó mới là phần quan trọng nhất trong nhiệm kỳ ba năm của chàng.

Dư Hữu Đài nhìn chồng bài thi được sắp xếp ngay ngắn trên bàn, phất tay ra hiệu cho người dưới lui ra.

Bài thi nằm trên cùng chính là bài “Ngũ Kinh” của Khúc Thanh Ngôn. Nhờ đã có sự hiểu biết thấu đáo về đề bài từ trước, nàng viết rất trôi chảy, bài văn viết liền một mạch mà chất lượng lại rất cao.

Dư Hữu Đài đã quên hẳn chuyện xảy ra trong trường thi, nhưng khi đọc bài của Khúc Thanh Ngôn, thấy được cách nàng phá đề và dẫn dắt nội dung sắc bén, chàng không khỏi nảy sinh chút tán thưởng. Đọc hết toàn bộ bài viết, chàng thậm chí còn cảm thấy như tìm được tri âm.

Chàng đỗ trạng nguyên khi mới 21 tuổi, từng ở Hàn Lâm Viện sáu năm, thật sự không muốn lãng phí thời gian rèn luyện ở đó nữa, bèn giữ danh hàm ở Hàn Lâm viện rồi nhận chức quan ngoài, đến Sơn Đông làm Đề học quan, phụ trách tuần tra giáo dục toàn tỉnh.

Đây là năm đầu tiên chàng đảm đương, vì muốn tìm hiểu trình độ các học sinh, chàng đã đích thân xem qua các bài thi của sáu phủ, nhưng đây là bài thi duy nhất trong số đó khiến chàng cảm thấy hài lòng.

Khúc Thanh Ngôn.

Cái tên này nghe có vẻ quen thuộc.

Dư Hữu Đài khẽ nhíu đôi mày thanh tú, đặt bài thi xuống, rồi cầm lên những bài thi khác bên dưới, xem lần lượt từng bài một, nhưng vì trước đó đã có một bài quá xuất sắc, nên những bài khác trở nên hơi nhạt nhòa, vô vị trong mắt chàng.

Khúc Thanh Ngôn, con trai độc nhất của Khúc Bá Trung, hậu nhân của Khúc Văn Hải, ông ta là Án sát sứ tỉnh Hà Nam.

Nhớ đến thân phận của Khúc Thanh Ngôn, chàng lại cầm bài thi lên xem lần nữa. Chàng và Khúc Bá Trung từng cùng khoa, chỉ là chàng đỗ trạng nguyên, còn Khúc Bá Trung chỉ đỗ tam giáp, bị bổ nhiệm làm tri huyện ở Sơn Đông. Nếu chàng nhớ không nhầm, thì Khúc Thanh Ngôn tuổi vẫn còn rất trẻ.

Ở độ tuổi này mà đã viết được bài văn xuất sắc như vậy, vài năm nữa khi bước vào kỳ thi hương, chẳng phải chắc chắn sẽ đỗ cao hay sao?

Có một hậu bối tài năng như vậy, tại sao Khúc đại nhân lại không giữ bên mình để dạy dỗ?

Dư Hữu Đài đầy nghi hoặc, bèn tự tay chép lại bài văn, viết một phong thư kèm theo, rồi sai người gửi đến Hà Nam. Xem như đây là cách trả lại ân tình năm xưa của Khúc Bá Trung.

Sau sự cố giỏ đựng bài thi, Khúc Thanh Ngôn luôn nơm nớp lo sợ khi trở về nhà, sợ rằng bài thi của mình bị loại bỏ, mất tư cách tham gia kỳ thi. Nếu trượt kỳ thi Tuế này, sang năm sẽ không thể dự thi Khoa , mà nếu không thể dự thi, thì ba năm sau mới có thể thi tiếp.

Mà với tính cách của Tần thị và Khúc Chiêu Vân, sao nàng có thể chờ đợi thêm ba năm nữa?

Nàng lo lắng đến mức ăn không ngon, ngủ không yên, trong khi bên kia, Dư Hữu Đài đã đích thân phê duyệt, cho bài văn của nàng vào hạng nhất.

Là đồng khoa với Khúc Bá Trung, năm xưa lại có chút giao tình khi còn ở Quốc Tử Giám, sao chàng có thể rút bài thi của Khúc Thanh Ngôn, huống hồ bài thi này lại hiếm hoi vừa ý chàng.

Chưa đầy nửa tháng sau, kết quả kỳ Tuế khảo hằng năm được dán tại các huyện. Sáng sớm, Tần thị đã gọi Khúc Thanh Ngôn dậy: “Mau đi xem đi, nếu lần này con đỗ Lẫm sinh, nhà chúng ta cũng coi như có hy vọng rồi.”

Gương mặt Tần thị tràn đầy vui mừng. Khi còn sống, Khúc Bá Trung luôn hài lòng về tài học của Khúc Thanh Ngôn, lúc nào cũng nói rằng sau này thành tựu của con trai nhất định không thua kém mình.

Người có thể đỗ tiến sĩ, sao lại không thể đỗ Lẫm sinh chứ?

Tần thị liên tục giục Khúc Thanh Ngôn sửa soạn để ra ngoài, nhưng nàng cứ lề mề mãi trong phòng không chịu đi. Lỡ đâu trên bảng tên nàng bị khoanh đỏ, e rằng Tần thị sẽ cầm dao rượt khắp huyện mất.

Tần thị không hiểu vì sao nàng cứ chần chừ, thấy chướng mắt liền đập cửa vào, túm lấy cổ áo nàng rồi lôi ra khỏi nhà.

Bảng kết quả dán trước nha môn huyện, suốt quãng đường đến đó, hai tay hai chân Khúc Thanh Ngôn đều lạnh toát vì căng thẳng.

“Ông trời phù hộ! Xin phù hộ cho linh hồn lạc lối của con ở nơi này vẫn có thể sống những ngày tháng bình yên, đừng để bị rút mất bài thi…”

“Chúc mừng, chúc mừng, Khúc hiền đệ, lần này thi cậu đứng nhất, năm sau thi đồng sinh, mọi người có thể tới tìm cậu đảm bảo tư cách thi rồi.”

Vừa rẽ vào con phố dẫn đến nha môn huyện, Khúc Thanh Ngôn liền bắt gặp một người quen, Từ Tài Hậu, đồng môn ở huyện học, đang đi tới với vẻ mặt trêu ghẹo. Vừa mở miệng, hắn đã buông lời khiến nàng suýt đỏ mặt.

Do tính thích khoe khoang của Tần thị, gần như tất cả học trò trong huyện đều biết nàng “chắc chắn” sẽ đỗ Lẫm sinh, rồi tiếp tục thi đỗ tiến sĩ.

“Huynh lại trọc đệ rồi.” Khúc Thanh Ngôn cười gượng, trong lòng chỉ muốn túm Tần thị mà mắng một trận. Nhưng nàng lại sợ mình quen miệng, sau này vô tình buột miệng nói ra theo ý thức, mà trong cái thời đại chữ “hiếu” có thể đè chết người, điều đó là không thể.

Từ Tài Hậu cười đầy ẩn ý: “Khúc hiền đệ mau đi xem bảng đi, Thôi chủ bộ vẫn đang đợi đệ trước cửa huyện nha đó.”

Nhắc đến chuyện này, trong lòng Từ Tài Hậu cũng có chút ngưỡng mộ. Có một người cha từng làm tri huyện, xuất phát điểm vốn đã không giống bọn họ. Chỉ thi Tuế đã được hạng nhất thôi cũng đủ để khiến Thôi chủ bộ đứng đợi bên ngoài huyện nha.

Khúc Thanh Ngôn bị lời nói của hắn làm cho khó xử, nụ cười trên mặt càng lúc càng cứng ngắc. Cuối cùng nàng chỉ chắp tay hành lễ rồi lặng lẽ đi về phía huyện nha. Quả nhiên, không xa phía trước, Thôi chủ bộ đã đứng đợi sẵn, vừa thấy nàng liền bước tới nghênh đón.

“Biết ngay lần này Khúc tiểu ca nhất định sẽ đem vinh quang về cho huyện ta mà!”

Toàn phủ Tế Nam, người duy nhất được Đề học quan Dư Hữu Đài đích thân phê duyệt xếp hạng nhất trong kỳ Tuế khảo lần này chỉ có Khúc Thanh Ngôn. Ngay ngày hôm trước, khi bảng vàng được gửi đến, sắc mặt tri huyện mới liền tối sầm.

Vừa nãy nghe Từ Tài Hậu nhắc đến kết quả, nàng vẫn còn bán tín bán nghi. Nhưng nay nghe Thôi chủ bộ nói vậy, nàng rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Dư Hữu Đài quả nhiên không phải hạng tiểu nhân nhỏ nhen, vậy thì cái giỏ bài thi kia có lẽ cũng không cần phải đứng trong góc tường tự kiểm điểm nữa rồi.

“Thôi chủ bộ quá khen.” Khúc Thanh Ngôn mỉm cười đáp lễ, theo Thôi chủ bộ bước vào nha môn.

Nàng đã ở hậu viện huyện nha này hơn ba năm, mọi thứ đều quá quen thuộc. Đi vào từ cửa bên hông, xuyên qua phòng văn thư, đến chủ bộ nha thì đã có sẵn văn thư chờ ở đó. Đỗ Lẫm sinh nghĩa là mỗi năm nàng có thể nhận trợ cấp từ huyện, các thủ tục liên quan cần được xử lý ngay.

“Mọi giấy tờ đã xong rồi, Khúc tiểu ca à, huyện ta chỉ còn trông mong đệ đỗ trạng nguyên để nở mày nở mặt thôi!” nói xong, bàn tay to lớn của Thôi chủ bộ vỗ lên bờ vai gầy gò của nàng, sức lực tưởng như có thể in dấu vào tận tâm can.

Khúc Thanh Ngôn cười mà lòng đắng ngắt: “Thôi chủ bộ quá lời rồi, vãn sinh nhất định sẽ càng chăm chỉ, không phụ sự kỳ vọng của mọi người.”

Thôi chủ bộ nheo mắt cười hài lòng, thu tay về: “Khúc tiểu ca, Đề học quan Dư đại nhân là người quen cũ của đệ sao?”

Khúc Thanh Ngôn vội lắc đầu “Chưa từng nghe gia phụ nhắc đến, có lẽ khi còn nhỏ, tiểu sinh không nhớ rõ.”

Nụ cười của Chủ bạ Thôi lập tức tắt ngấm, vẻ lạnh nhạt lộ rõ. Ông ta cũng chẳng buồn nói chuyện thêm, chỉ phất tay “Khúc phu nhân chắc còn chưa biết chuyện vui này, mau về báo tin đi.”

Khúc Thanh Ngôn hiểu ý, lại chắp tay hành lễ: “Đa tạ Thôi chủ bộ, tiểu sinh xin cáo từ.”

Cái kiểu lật mặt nhanh hơn lật sách này nàng vẫn chưa thích ứng được. Khi Khúc Bá Trung còn sống, trong huyện nha ai dám tỏ thái độ với nàng? Nghĩ đến đây, nàng chỉ cười nhạt, nhanh chóng rời khỏi nha môn.

Nàng vội vã đi về nhà, nhưng vừa rẽ vào con hẻm liền thấy trước cổng nhà mình có một đám đông tụ tập. Đa số là các bà hàng xóm, dắt theo vài đứa trẻ đến hóng chuyện. Không cần lại gần, nàng cũng có thể nghe thấy tiếng cười khoái chí của Tần thị vang lên.

Thời gian đúng là một thứ kỳ diệu. Chỉ mới hai năm trước thôi, kể từ khi Khúc Bá Trung đột ngột qua đời, chẳng biết Tần thị đã phải chịu cú sốc lớn đến nhường nào, để rồi từ một tiểu thư khuê các, bà có thể lột xác thành một người đanh đá như vậy?

Khúc Thanh Ngôn đứng ở đầu hẻm, nhìn cảnh náo nhiệt phía trước, nhìn Tần thị mặc đồ tang, đeo trâm ngọc, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi thỏa mãn vô hình. Kiếp này nàng vẫn nên làm nam nhân thì hơn.